Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện

Chương 264: Khuynh Thành Quỷ Y 29


Đọc truyện Xuyên Nhanh: Nhật Kí Sống Cùng Boss Phản Diện – Chương 264: Khuynh Thành Quỷ Y 29


Chưa bao giờ mà Giang Tam cảm thấy mình đừng bao giờ nghe thấy nữa như bây giờ, hắn và vị trưởng lão kia đi ở phía trước còn Hạ Hạ và Thượng Trầm đi song song với nhau ở phía sau.
Có lẽ à không chắc chắc là Thượng Trầm giận Hạ Hạ về việc cô là đệ tử của Tiêu thần y nhưng lại không nói cho hắn để tận khi tông chủ hỏi thì cô lại ngầm thừa nhận điều đó từ lúc đó đến bây giờ Thượng Trầm không thèm nói câu nào với Hạ Hạ, chỉ đơn giản là giận vì vụ đó.

Hạ Hạ thì liên tục nói nào là xin lỗi, nào là hứa lần sau sẽ không dám dấu diếm gì hắn nữa rồi sao đó còn hứa hẹn đủ trò.
Thật ra Giang Tam cảm thấy việc này chẳng có gì mà để đáng giận cả, thứ nhất chính là do Hạ Hạ và Thượng Trầm đâu có quan hệ gì quá thân thiết đâu sao lại chia sẻ bí mật cho nhau được, thứ hai là rất có thể Tiêu thần y không muốn cho ai ngoài tông chủ biết rằng ông có nhận Hạ Hạ làm đệ tử nên mới bảo Hạ Hạ dấu, thân là đệ tử nên Hạ Hạ sẽ nghe theo, chuyện đấy là chuyện bình thường không có gì phải làm quá lên cả.
Giang Tam à, vừa nghe cậu suy nghĩ như thế thì người ta đã biết cậu còn đang ở một mình rồi.

Người độc thân sẽ chẳng bao giờ hiểu được tu duy của những kẻ dính vào tình yêu đâu.
Giang Tam nhìn về vị trưởng lão đi trước, ông ấy chẳng có vẻ mặt gì đối với hai người ở phía sau.


Hắn bỗng dưng rất bội phục vị trưởng lão này, xem hai người phía sau thành vô hình được trưởng lão này thật sự quá hay!
Cả bốn người càng ngày đi càng sâu vào bên trong bí cảnh, nhưng cây thảo dược mà họ muốn tìm vẫn chưa thấy tâm hơi đâu.
Giang Tam hỏi: “Quỷ Y cô nương, cô nương có biết chính xác vị trí của cây thảo dược đó không?”
Hạ Hạ tạm thời từ bỏ dỗ Thượng • đang giận dỗi • Trầm mà đi về phía trước, cô vừa đi vừa nói: “Nếu như không nhầm thì thảo dược đó sẽ mọc ở những nơi đầm lầy âm u thiếu ánh sáng hoặc là những nơi có nước cạn.”
Phía trước Hạ Hạ chính là một vách đá to lớn, to gần như gấp hai lần cơ thể của một con người.

Hạ Hạ đứng cạnh nó dùng tay sờ sờ lên phiến đá, không biết cô đang tìm gì trên tảng đá thô kệch không chút thú vị đó.
Trưởng lão đi cùng ba người họ nói: “Bí cảnh này lúc trước rất khó mà đi vào tận bên trong nên không ai trong tông môn rõ được đường đi nước bước trong đây.

Với lại trước kia chỉ ở ngoài bìa rừng của bí cảnh thôi đã không ngừng có linh thú tấn công không cho người vào rồi nhưng hôm nay không hiểu vì sao lại chẳng thấy con nào xuất hiện.”
Rất kì quái, có gì đó không đúng ở chỗ này.

Linh thú hung ác nguy hiểm trong bí cảnh không hề thiếu nhưng hôm nay bọn họ vào sâu trong khu rừng duy nhất của bí cảnh này rồi mà lại chẳng có lấy một con xuất hiện.

Rõ ràng quá kì quái!
Giang Tam thở dài nói: “Vậy chẳng lẽ chúng ta tách nhau ra đi tìm?”
Trưởng lão ngay lập tức bác bỏ ý kiến của Giang Tam: “Tuy rằng từ lúc vào đến bây giờ chưa gặp nguy hiểm nhưng không có nghĩa là nó không xuất hiện.

Tốt nhất là không nên tách ra để đề phòng bất trắc.”
Giang Tam hả lên một tiếng, ể oải nói: “Nếu cứ tìm chung thì sẽ rất lâu đó.” Lại chẳng dễ chịu chút nào khi ở cùng người Phù Nghi tông cả!

Mặc dù lúc trước Giang Tam cùng là đệ tử Phù Nghi tông nhưng hắn từ khi sinh ra mẹ đã mất nên chỉ sống cùng cha, lúc trước cha hắn được cha của Thượng Trầm cứu sớm đã mang ơn, vậy nên từ sớm hắn đã được cha quyết định là đi theo bên cạnh Thượng Trầm, Giang Tam lấy nó là mục đích sống của mình.

Việc Thượng Trầm thấy khó chịu, hắn cũng thấy khó chịu, không chỉ thế việc cha mẹ Thượng Trầm mất trong đó cũng có cha của Giang Tam hắn.
Tuy rằng việc đó là việc không ai muốn, nhưng mà cũng không thể không oán trách.

Hận thì không có, dù gì cũng chẳng đáng đến mức hận nhưng mà oán thì vẫn có.

Vậy nên không chỉ vì Thượng Trầm mà thấy khó chịu với Phù Nghi tông mà chính bản thân Giang Tam cũng thấy khó chịu.
Lúc này Hạ Hạ mới lên tiếng: “Không cần đi tìm nữa đâu, đường ở ngay trước mặt chúng ta.”
Giang Tam ngơ ngác: “Cái gì? Trước mặt chẳng phải là đường cùng sao?”
Thượng Trầm không nói nhiều ngay lập tức tiến lên, hắn điều động linh lực của mình truyền vào tảng đá, cứ như vậy tảng đá đã nát thành trăm mảnh.
Hóa ra phía sau tảng đá này có một cái hang, mà chỗ tảng đá này che chính là cửa vào hang đó.


Vì xung quanh vốn bị lá cây cùng dây leo che phủ nên khó mà nhìn ra phía sau tảng đá này là một cái hang.
Giang Tam ngó đầu vào hang quan sát hang động tối thui không nhìn rõ được gì này sau đó quay sang hỏi Hạ Hạ: “Có chắc thảo dược ở bên trong chứ?”
Hạ Hạ nhún vai nói: “Không biết.”
Giang Tam: “….”
Thế cô nói làm gì???
Thượng Trầm không nhiều lời ngay lập tức bước vào, Hạ Hạ đi theo ngay sau hắn.

Giang Tam nhìn trưởng lão một lần rồi cũng bước theo hai người kia.
Bốn người bọn họ bước vào cái hang không nhìn rõ kia.
….


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.