Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Ngược Tình FULL – Chương 65: Nam Phụ Chỉ Là Vật Thế Thân 30
Xung quanh chẳng vang lên tiếng động nào, cây ngân châm kia bắn ra như thể đó chỉ là ảo giác vô hình của nàng thôi.
Thế nhưng xác chết của Lý Tử trước mặt khiến nàng biết đó không đơn thuần là ảo giác.
Lý Tử chết còn chưa nhắm mắt, Linh Vân đứng dậy, chậm rãi tới gần gã, mò tay sờ đến ngân châm trên cổ gã…
Đầu ngón tay của nàng còn chưa kịp đụng vào.
Không trung liền truyền đến một giọng nam suy yếu khàn đặc: “Đừng đụng vào, có độc, nàng sẽ bị thương.”
“Thế chàng ra đây nha.” Ánh mắt trong veo, Linh Vân nghịch ngợm cười: “Nếu không ta sẽ đụng vào nó.”
Dứt lời, nàng liền ngoan cố vươn tay tới gần…
Chàng ta sẽ thoả hiệp không? Đương nhiên là có.
Dù giờ nàng muốn moi tim chàng, chàng chính là cũng cam tâm tình nguyện.
Bàn tay nhỏ bé mềm mại đã bị chặn lại bởi một bàn tay dày dặn to lớn khác.Trước mắt xuất hiện vạt áo trắng cùng mùi hương nam nhân đầy quen thuộc.
Lông mày nàng hơi giật giật.
Không để cho người đàn ông kịp phản ứng, Linh Vân đã nhanh nhảu rút tay về, ton tót chân lùi lại, lắc chân trên cổ chân nhảy nhót thật vui tai làm sao!
Không khí nội phòng đè nén áp bức, tiếng lắc chân kêu lên thật thanh thúy êm tai, lại vô tình hoà hợp với tràng cảnh quỷ dị lúc bấy giờ.
Dung Hạc u ám nhìn cái lắc bạc đấy, đầu mày cuối mắt đều toả ra hắc ám tối tăm, chẳng ai rõ trong đầu chàng ta hiện đang nghĩ gì.
Mà Linh Vân, sau hai tháng xa cách gặp lại chiếc “hảo phu quân” thân thương của nàng, cảm xúc đầu tiên đó là cao hứng, thập phần cao hứng.
Tại sao?
Sự thay đổi của nam phụ, thay đổi theo xu hướng tiêu cực khiến nàng cao hứng chứ sao!
Trong ấn tượng của Linh Vân từ trước tới nay, kể khi lần đầu gặp gỡ cho đến giờ, ngoại trừ những lúc bị thương ra, thì nam phụ Dung Hạc luôn đắp nặn cho bản thân chàng ta một hình tượng nam tử ôn nhuận như ngọc, điển trai, phong lưu, đôi khi thêm cả nét tuấn tú, tà mị.
Chàng cũng đã từng bảo với nàng rằng, chàng thích mặc áo bạch y, tại bạch y sạch sẽ lại quá đỗi cao quý.
Hoặc cũng có thể vì một lý do ẩn giấu khác, đó là bạch y tinh khôi thanh khiết, đã thành công che giấu đi cái nội tâm thối nát, bẩn tưởi của chàng ta.
Ồ, lại lạc đề rồi.
Cái chính ở đây, Dung Hạc mặc gì cũng không quan trọng, điều quan trọng hiện là, đứng trước mặt nàng, một Dung Hạc rất bần, rất hèn, rất phờ phạc, rất thảm hại, như cái tên ăn mày chốn đầu đường xó chợ vậy.
Bạch y, vẫn là bạch y đó, song tấm vải trắng khoác trên thân hình cao lớn gầy gò đó thật nhăn nhúm xấu xí làm sao! Tầm mắt liếc qua đôi đồng tử ửng đỏ đầy căm phẫn của nam phụ, không hiểu sao nàng tự dưng có điểm chột dạ, quay người, ngồi trở lại bên tràng kỉ.
“Chàng có biết đây là tổng bộ của Ma giáo? Địa bàn của Thánh nữ tuy không giấu ám vệ, nhưng chỉ cần ta ra tín hiệu, chàng sẽ chết ngay đó.”
“Nàng lo cho ta ư?”
“Không.” Linh Vân trơ mắt cười: “Ta đang cảnh cáo chàng yên phận một chút.”
Dung Hạc lắc lắc đầu, nhìn Lý Tử, rồi lại nhìn nàng, mắt đen rưng rưng khoé lệ, chàng cắn môi, như bi thương, lại như đang lên án: “Tình yêu ta dành cho nàng như một trò đùa.”
Chàng không ngờ nàng lại tuyệt tình vậy…
Người con gái từng tha thiết gọi chàng là châu báu, là trân quý, là tình yêu vĩnh cửu, nay lại cùng một tên nam nhân khác bên nhau…
“Không phải là trò đùa.” Linh Vân thẳng thắn búng tay một cái, phủ nhận, ung dung chỉnh sửa ý tứ trong lời nói chàng: “Hồng Linh coi tình yêu của chàng là đôi giày rách, như thế được không?”
Thật tàn nhẫn!
Đôi vai nam nhân run bắn lên: “Thế còn Vân?”
Hồng Linh coi tình yêu của chàng là giày rách, còn Vân thì sao?
“Vân thì sao à? Chẳng làm sao cả.
Ta không còn yêu ngươi, lý do dễ hiểu thôi.
Cái thứ nhất, Linh Vân giờ là Hồng Linh…”
“Chỉ vì thân phận chúng ta đối lập?”
“Nào nào, nghe ta nói.
Cái thứ hai, ngươi căn bản không yêu Linh Vân, thứ ngươi yêu chỉ là cảm giác tôn sùng, cảm giác duy nhất mà nàng ta dành cho ngươi.”
Nàng nói đúng…Dung Hạc ban đầu một chân sa ngã vào hố sâu vũng lầy tình yêu tội lỗi này, tất cả đều do cái cảm giác được coi là duy nhất ấy.
Thế nhưng…nàng không thể dùng cái lí do đấy để phủ nhận toàn bộ tình yêu mà chàng dành cho chàng được…
Không thể được…
Coi dáng vẻ giãy chết cầu xin của Dung Hạc, Linh Vân quyết ra án tử.
Nàng thở dài, một bộ dáng vẻ chiêm nghiệm, xót xa.
“Lí do thứ ba…Ngươi biết không, mỗi khi trời trở lạnh, vết thương ẩn sâu trong trái tim ta thật đau đớn, như thể nó đã bị khoét mất một miếng thịt vậy.
Âu Mộc, ngươi nói xem, với tính cách của ta thì sẽ đem lòng yêu một người đàn ông đã từng đẩy ta xuống địa ngục sao?”
Âu Mộc là tên giả mà trước đây Dung Hạc dùng dưới thân phận một tên sủng nam để tiếp cận nàng.
“Nàng biết từ khi nào?” Dung Hạc biểu tình lạnh nhạt, chỉ là bàn tay run rẩy dưới lớp tay áo đã biểu lộ rõ rệt tâm tình chàng ta.
“Ngươi hỏi ta biết cái gì từ khi nào? Nếu là chuyện ta là Hồng Linh thì khi ở dưới hang động vô tình đầu đập vào cây ta đã nhớ lại.
Còn chuyện ngươi là Âu Mộc…thì mới gần đây thôi.”
“Nàng đùa giỡn ta.”
“Đùa giỡn ngươi thì có sao chứ! Ngươi trở mặt trách ta vô tình, tính ra ngươi còn vô tình hơn ta.
Dung Hạc à, ngươi còn có thể giết chết một người phụ nữ vừa mới ân ái với mình xong mà.Ta là ta sẽ không làm vậy đâu.
Ngươi ác độc lắm.
Nếu không phải mệnh ta dày ta đã sớm chết.”
Nàng thản nhiên, đạm bạc, giọng điệu như kể một câu chuyện vui.
“Nàng đùa giỡn ta.” Chàng vẫn không cam lòng lặp lại.
“Âu Mộc cũng từng giỡn ta mà.
Ta còn chưa lấy mạng ngươi đâu.”
“Nàng không giết được ta.” Chàng lại dửng dưng, thế nhưng nàng chẳng hề hiểu, nàng chính là mạng của chàng..