Đọc truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần Hắc Hóa, Ôm Một Chút – Chương 373: Cho Ta Mượn Long Bào Của Ngươi 6
Edit by Shmily
#Do not reup#
– ——————————–
Sau đó Quân Trì liền bị thái hậu đưa đi để nuôi nấng, thái hậu coi hắn như con mình, người bên ngoài chỉ nói thái hậu nhân từ, đối với ai cũng hiền lành, ngay cả đứa con không có quan hệ huyết thống với mình cũng nuôi nấng cẩn thận như vậy.
Nhưng mà vì để tiện cho việc khống chế tốt Quân Trì trong tương lai, thái hậu thường xuyên ngầm sai người đem Quân Trì tới nơi chấp hành tư hình trong cung, dọa hắn rất nhiều lần.
Không chỉ có như vậy, nàng thậm chí còn đem một loại đồ xuất xứ từ bên Tây Vực, có thể làm cho người ta nghiện trộn lẫn vào đồ ăn, làm hắn ỷ lại vào loại đồ này, không dám cãi lại mệnh lệnh của nàng.
Sau khi tiên đế chết, thái hậu nâng đỡ Quân Trì đăng cơ, lại nói với người ngoài rằng tân đế còn ngu dốt, vẫn cần phải có thời gian để thích ứng, bởi vậy nàng ta liền lên triều nghe báo cao và quyết định sự việc thay cho hắn.
Một thế hệ này, chính là một, hai năm.
Vân Phiếm Phiếm nhìn hoa văn, trong lòng cảm thấy ủy khuất.
Ở vị diện trước, giá trị hắc hóa của Trình Sơ Yến rất lâu sau mới hoàn toàn biến mất.
Giá trị hắc hóa ở vị diện này cư nhiên còn cao hơn cả thế giới trước.
Nàng còn nhớ rõ, sau đó Tiểu Bạch Thái có nói, lúc ấy Trình Sơ Yến đã có ý định giết nàng.
Hiện tại cái này…!
Nàng không dám nghĩ tiếp.
Vân Phiếm Phiếm thấy Quân Trì không tính phản ứng lại mình, xoay người đi về phía cửa điện.
Phát hiện cửa điện không mở được.
Đành phải quay trở về.
Nếu không thì ngủ một giấc vẫn tốt hơn.
Nàng nằm xuống đất, ngay từ đầu còn chưa cảm thấy gì, nằm trong chốc lát mới cảm thấy phía sau lưng lạnh căm căm.
Vân Phiếm Phiếm nhanh chóng bò dậy từ trên đất, ánh mắt nhìn chăm chú về phía bậc thang dưới giường của Quân Trì.
Nhìn còn rất sạch sẽ, Vân Phiếm Phiếm quyết định ngủ ở trên đó.
Mãi cho tới khi trăng lên đầu cành liễu, bên ngoài có thái giám cao giọng hỏi: “Bệ hạ, có cần truyền thiện?”
Trong điện không có một chút động tĩnh, một lúc sau mới có người đáp lại: “Ừm.”
Một tiếng không mặn không nhạt.
Quân Trì xốc cung trướng lên, vừa mới xuống giường, chân vừa vươn ra đã lập tức dừng lại.
Ở trên bậc thang cư nhiên lại có một người đang nằm, an ổn ngủ ngon lành.
Quân Trì nhẹ đá nàng một chút, thấy nàng không phản ứng, liền trực tiếp bước chân qua người nàng, đeo vớ với giày vào, sau đó ra khỏi nội điện.
Sau đó cửa điện được đẩy ra, có cung nữ bưng thau đồng tiến vào, Quân Trì rửa mặt xong thì lập tức liền có một đoàn thái dám bưng đồ ăn đi vào bên trong.
Quân Trì lau tay, ngồi xuống, thái giám cầm một chiếc đũa, đang muốn gắp đồ để thử độc, Quân Trì lại phất phất tay, nói: “Không cần.”
Dứt lời liền bắt đầu dùng cơm.
Thái giám đành phải lui sang một bên, lẳng lặng chờ hắn ăn xong.
Qua một chén trà nhỏ, Quân Trì buông đũa xuống, thái giám lập tức gọi đám cung nhân vào, dọn hết đồ ăn đi, lại bưng nước tới cho hắn súc miệng.
“Bệ hạ có cần nô tài lưu lại hầu hạ ngài xem sổ con?”
“Đều lui ra đi.”
Thái giám lập tức im lặng, đối với đám cung nhân làm một cái thủ thế.
Một đám người hành lễ, toàn bộ đều lui xuống.
Quân Trì tiến vào nội điện, phát hiện nàng còn đang ngủ, liền đi tới bên án kỷ, cầm lấy một bó tấu chương ném xuống mặt đất.
Tấu chương làm bằng cây trúc va chạm với mặt đất, thanh âm có chút lớn.
Vân Phiếm Phiếm rốt cuộc cũng tỉnh.
Sau khi tỉnh liền thấy Quân Trì đang đứng ở trên cao nhìn xuống mình, lúc này nàng mới nhớ tới thằng nhãi này là hoàng đế.
Nhanh chóng bò dậy, hành lễ, cung cung kính kính nói: “Thần nữ bái kiến Hoàng Thượng.”
Sổ con vẫn nằm trên mặt đất, Quân Trì chẳng thèm nhìn lấy một cái, xoay người ngồi lên trên giường.
Trên người hắn khoác một cái áo màu đen, vạt áo là màu đỏ, cổ tay áo cũng màu đỏ, hắn vừa ngồi xuống, y phục liền tạo thành nếp gấp bị hắn đè ở dưới thân, hắn cũng không thèm để ý, chỉ là rất có ý tứ nhìn nàng.
“Thần nữ?”
– ——–
Shmily: Lâu lắm rồi mới quay lại thể loại cổ trang, edit còn non tay, mong mọi người thông cảm..