Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi!

Chương 2657: Tiên Vốn Vô Lương 5


Đọc truyện Xuyên Nhanh: Nam Thần, Bùng Cháy Đi! – Chương 2657: Tiên Vốn Vô Lương 5


Edit: Assy
Beta: Sa Nhi
===============
Thu Ỷ bị Sơ Tranh cự tuyệt trước mặt đông đảo đệ tử, thần sắc nàng ta có chút thất lạc, giống như không hiểu mình có chỗ nào không tốt khiến cho Sơ Tranh không chào đón mình như vậy.

Quả nhiên hành động này của Thu Ỷ lập tức được không ít đệ tử an ủi.

Ngay cả sư phụ Minh Thương dường như cũng cảm thấy Sơ Tranh nói quá mức, liếc mắt nhìn cô một chút.

Sơ Tranh: “…”
Có mệt không vậy!
Có bản lĩnh buổi tối ngươi tới tìm ta!
Xem ta có chơi chết ngươi không.

Sơ Tranh cảm thấy mình nhất định phải tìm được cơ hội để Thu Ỷ trải nghiệm một chút cái gọi là xã hội hiểm ác.

Cô tìm một góc đợi ả mới được.


Từ Vô Lượng tông dùng phi hành khí tới Vạn Cực tông đại khái cần khoảng một ngày.

Đó là với tốc độ nhanh nhất của phi hành khí.

Dựa theo tốc độ bây giờ, chỉ sợ phải hai ngày mới có thể tới được.

Sơ Tranh đứng một mình, Minh Thương muốn tới đây tìm nàng nói chuyện, nhưng Thu Ỷ cứ quấn lấy Minh Thương hỏi han, khiến hắn không có cách nào tới.

Cự Long trốn trong tay áo Sơ Tranh, nó thăm dò nhìn sang bên kia, “Ngươi nói xem có phải Thu Ỷ thích sư phụ mình không?”
Sơ Tranh: “Mi biết rồi?”
Cự Long: “Ngươi nhìn đôi má đỏ hồng của nàng ta xem, đây không phải đang lên cơn động d…”
Cự Long tằng hắng một cái, nuốt chữ kia lại.

Con người hình như không giống bọn nó…!
Rầm ——

Thân thuyền đột nhiên bị thứ gì đó va phải.

Cự Long lăn từ tay áo Sơ Tranh ra ngoài, suýt chút nữa bị mấy đệ tử đứng không vững giẫm thành bánh thịt.

Nó vội vàng chạy về, bắt lấy tay áo Sơ Tranh.

“Thứ gì vậy?”
“Mới vừa rồi là gì thế…”
“Có yêu khí.”
“Yêu tập kích chúng ta sao?”
“Ta không nhìn thấy yêu…”
Lúc này phi thuyền đang bay trong mây, bốn phía đều là sương trắng, chỉ có tiếng mọi người liên tiếp vang lên.

Sơ Tranh vịn mạn thuyền đứng dậy.

Yêu khí nồng đậm ập tới từ bốn phương tám hướng, hòa cùng mây mù, ở khắp mọi nơi.

“Mọi người đừng hốt hoảng.” Tiếng Minh Thương ngăn chặn lại nỗi bất an của mọi người “Dựa vào nhau, chú ý cảnh giới.”
Phi thuyền hạ xuống, có lẽ muốn thoát ra khỏi tầng mây.

Nhưng tầng mây liên tục không dứt, không thoát được.

“Ở kia…” Có đệ tử quát to một tiếng.

Trong mây mù, hình dáng một con yêu khổng lồ đột nhiên xuất hiện, nhào về phía phi thuyền.

“Nó đến đây!”
“Đừng hoảng loạn!”
Một con yêu mà thôi, còn có Minh Thương ở đó, mọi người tạm coi như bình tĩnh lại.

Con yêu đụng tới, thân thuyền chấn động, tiếp theo là đủ loại pháp thuật đánh về phía con yêu kia.

Nhưng rất nhanh đã xuất hiện con thứ hai, thứ ba…!
Những con yêu này mai phục trong mây mù, lúc này mới bò lên xung quanh phi thuyền, mặt mũi dữ tợn tấn công.

Sơ Tranh đứng ngay mép thuyền, đúng lúc một con yêu đi lên phía dưới.

Cự Long rú lên một tiếng, nhưng ngay một giây sau, con yêu kia đã bị Sơ Tranh mặt không đổi sắc đè xuống.

Yêu: “??”
Cự Long: “??”
Con yêu kia bị kéo xuống giữa không trung, ở chỗ Cự Long không nhìn thấy, hóa thành bột mịn bay lả tả trong mây mù.

Phần lớn những con yêu này có cánh, bọn nó kết thành đội tấn công.

Sơ Tranh rất nhanh đã phát hiện những con yêu này đặc biệt thích chạy tới chỗ cô, một con không được thì hai con, hai con không được thì ba con.

Vì cô mà tới à?
Cô đã làm gì?
Nếu như nhìn từ trên cao, lúc này phần lớn ũ yêu đều nhào vào vị trí Sơ Tranh, gần như đã sắp phủ kín Sơ Tranh rồi.

Minh Thương muốn ổn định phi thuyền, còn phải che chở Thu Ỷ cùng các đệ tử khác nên không chú ý tới phía Sơ Tranh.

Sơ Tranh xác định mình chưa từng trêu chọc những con yêu này…!
Con rồng kỳ quái kia!
Sơ Tranh mò vào tay áo, nhưng đã không sờ thấy Cự Long đâu.

Sơ Tranh nhanh chóng tìm một vòng, thấy Cự Long đang ngụy trang thành hoa văn trên vạt áo liềm túm lấy nó ném ra ngoài.

Lũ yêu đang nhào trước mặt cô lập tức đuổi theo Cự Long ra ngoài.


Nhưng vẫn có một lũ tiếp tục tấn công cô.

Phi thuyền dưới chân đột nhiên rơi xuống dưới, Minh Thương nói các đệ tử bỏ thuyền, ngự kiếm phi hành.


Các đệ tử rời phi thuyền, đứng ở ngoài tầng mây, vẫn sợ hãi nhìn chiếc phi thuyền đang bị đám yêu bu kín.

Bọn chúng giống như lũ thiêu thân lao đầu vào lửa, chen chúc bốn phía quanh phi thuyền, không đuổi theo bọn họ.

“Tiên tôn, sao lại thế này ạ?” Có đệ tử bình tĩnh lại, gian nan hỏi thăm Minh Thương.

Minh Thương cũng chưa từng thấy cảnh tượng kỳ lạ như thế.

Những con yêu kia hình như chỉ tấn công phi thuyền…!
Thế nhưng phi thuyền kia cũng chỉ là loại phi hành khí bình thường.

“Sư muội Sơ Tranh đâu?” Thu Ỷ đột nhiên hỏi một câu.

Đám người nhìn bốn phía, đều không nhìn thấy Sơ Tranh.

Một đệ tử nhìn về phía phi thuyền bị lũ yêu bao trùm “Nàng…!Nàng ấy hình như không biết ngự khí phi hành, không phải đã…”
Bởi vì các đệ tử ra ngoài lần này đều coi là tinh anh, ai cũng đã sớm biết ngự khí phi hành.

Bọn họ lúc ấy căn bản quên mất còn một người không biết…!
Phi thuyền đã bị lũ yêu làm thành cái dạng kia, nàng còn có thể sống sao?
Minh Thương phân phó một tên đệ tự trong đó dẫn bọn họ tìm một chỗ an toàn trước, hắn đi cứu người.

Ngay lúc Minh Thương an bài xong chuẩn bị đi lên, đột nhiên thoáng nhìn thấy cách đó không xa có một thân ảnh rơi xuống.

Minh Thương hướng về bên kia, vừa vặn trông thấy Sơ Tranh giẫm lên ngọn cây nhảy nhẹ vài lần, chuẩn bị rơi trên mặt đất.

Nhưng ngay lúc này, một con yêu chui lên từ phía rừng cây.

Tư thế Sơ Tranh rơi xuống hơi ngừng lại, lập tức vọt lên, mũi chân giẫm lên đầu con yêu kia mượn lực.

Con yêu đột nhiên không còn khí lực rơi xuống, nện trong rừng cây, không còn động tĩnh gì nữa.

Sơ Tranh giẫm lên hư không, đứng giữa không trung, cùng Minh Thương đối mắt nhìn nhau.

Minh Thương không nhìn thấy Sơ Tranh dùng thứ gì làm linh khí, nàng chỉ là đứng giữa hư không.

Với tu vi của hắn quả thực có thể…!
Nhưng trước đây nàng ngay cả ngự khí phi hành cũng không học tốt.


“Tiên tôn…”
Các đệ tử còn lại cũng bay tới.

Thấy Sơ Tranh vẫn bình yên vô sự, trong lòng bọn họ hơi hơi kinh ngạc, nhưng cùng lúc cũng thở phào.

Mặc dù bọn họ không quá thích Sơ Tranh, nhưng cũng không thật sự muốn cô chết.

“Sư muội Sơ Tranh, muội học được ngự khí phi hành lúc nào vậy?” Có đệ tử thấy lạ.

“Không đúng…!Các ngươi nhìn xem.”
Bọn họ cũng không nhìn thấy linh khí dưới chân Sơ Tranh, nàng đang đứng giữa hư không.

Thế này…!
Đám người không khỏi khiếp sợ.


Các đệ tử đều từ không trung hạ xuống đất, mọi người nhìn nhau, ánh mắt thỉnh thoảng hướng về phía Sơ Tranh.

Một màn vừa rồi quá mức rung động.

Một người ngay cả ngự khí phi hành còn chưa học tốt, vậy mà lại có thể giống như Tiên tôn, đứng giữa thinh không.

Không phải vừa rồi bọn họ nằm mơ chứ?
Thu Ỷ đứng cạnh Minh Thương, ánh mắt mang theo vài phần kỳ lạ, lại có mấy phần bất an.

“Sư muội, vừa rồi muội làm thế nào vậy?” Thu Ỷ thay mọi người hỏi ra nghi vấn này.

“Liên quan gì đến ngươi.”
“Sơ Tranh.” Minh Thương nhíu mày, “Nàng là sư tỷ đồng môn của ngươi, không được vô lễ như thế.”
“Ta không công nhận.” Sơ Tranh khoanh tay, “Hơn nữa lúc trước ta bị mang về Vạn Cực tông, chẳng qua là vì ta và nàng ta có mấy phần giống nhau, bây giờ nàng ta đã trở về, vậy kẻ thay thế là tôi có thể đi được không?”
Mọi người đều biết nguyên nhân này, nhưng bản thân cô lại tự nói thẳng chuyện này ra, đám người không khỏi cảm thấy có chút khó chịu.

Lông mày Minh Thương nhíu thành chữ xuyên, khẽ quát một tiếng: “Ngươi nói bậy bạ gì đó!”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.