Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa

Chương 71: Ảnh đế, li hôn đi (4)


Đọc truyện Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa – Chương 71: Ảnh đế, li hôn đi (4)

Edit: Mạc Kỳ Nguyệt

Beta: LoBe

___

Cửa phòng chỉ hơi khép, ảnh đế đại nhân vẫn còn có thể di chuyển. Anh cố gắng dùng hết sức lực chống đỡ cơ thể rời khỏi. Vì vậy, chờ đến khi cô đi ra từ phòng tắm, chắc nam chủ đã tớ hòng của nữ chính ảnh hậu ở tầng dưới. Đúng vậy, quyển sách này chính là câu chuyện tình yêu ngược tâm của ảnh đế và ảnh hậu. Lần gặp mặt đầu tiên chính là màn bị bỏ thuốc theo motif truyền thống.

Lật Manh đóng cửa phòng tắm, cảm giác hoảng hốt bây giờ càng tăng thêm. Vừa nãy, khi cô cõng Tần Quy Vân đã có cảm giác choáng váng khó chịu. Bây giờ cảm giác này càng thêm rõ ràng. Lật Manh dụi dụi mắt, loạng choạng vài bước, mơ hồ mở to mắt nhìn về phía gương. Cô nhìn thấy sắc mặt cô gái trong gương đỏ ửng khác thường – là uống rượu say. Cô sững người, trừng mắt, lông mi bỗng chốc cũng run rẩy, lộ ra một bóng mờ hình quạt xinh đẹp nghiêng nghiêng.

A? Cô không thể uống rượu, uống một chút sẽ đỏ mặt. Hơn nữa sau đó… Cô cũng sẽ không thể nhớ nổi bản thân đã làm những gì. Hình như mấy lần tỉnh lại, nhìn thấy những người cùng uống rượu đều nhìn cô bằng vẻ mặt một lời khó nói hết. Sau đó, tất cả mọi người đều khuyên cô đừng uống rượu nữa. Lúc cô uống rượu có vẻ rất đáng sợ! Lật Manh tự suy đoán về bản thân mình. Sau khi uống rượu xong có thể bản thân đã biến thành Godilla, cầm ghế cầm dao phá hoại khắp nơi? Vì thế nên không có ai dám cùng cô uống rượu nữa.


Lật Manh lập tức chạy tới bồn rửa mặt, mở vòi, liên tục hắt nước lạnh vào mặt. Ngàn lần vạn lần không thể say, không thể mất kiểm soát. Nam chủ còn đang ở bên ngoài. Nếu cô đột nhiên trở nên điên cuồng, nâng nam chủ lên rồi xoay như cánh quạt thì sao?

(Be: O.O hở? Cô khỏe vậy á?)

Nhất định sẽ xong đời. Lật Manh hạ quyết tâm, ngâm cả khuôn mặt vào trong nước, một lúc lâu sau mới ngẩng mặt lên. Cô ngây ngốc nhìn hình ảnh bản thân phản chiếu trong gương. Khuôn mặt đỏ ửng cũng không giảm đi bao nhiêu. Trong ánh mắt không còn một chút lý trí nào. Cô chậm rãi trừng mắt nhìn, đuôi mắt ửng hồng dần lan ra, vô cùng xinh đẹp. Sau đó, cô quay người chạy ra ngoài.

Tần Quy Vân ở trong phòng, im lặng nằm trên giường. Anh có chút khó chịu cuộn mình lại, giày ở chân không biết đã rơi xuống đất từ lúc nào. Ngón chân đẹp đẽ trắng trẻo khẽ cong lên, khó chịu cọ xát vào ga giường. Trong con ngươi lạnh lẽo xuất hiện vẻ ẩn nhẫn thống khổ nhưng không làm cho lý trí có nửa phần dao động.

Tần Quy Vân chậm rãi từ trên giường ngồi dậy, chân trần bước xuống giường, loạng choạng đi về phía trước. Khi anh đi đến cạnh cửa, ngón tay thon dài đẹp đẽ cầm tay cầm. Hơi thở nóng rực ngày càng nặng nề. Đuôi mắt đỏ ngầu, sự bình tĩnh trong ánh mắt bị vẻ hoảng hốt thay thế.

Anh vừa muốn mở cửa rời đi thì nghe thấy tiếng cửa phòng tắm cũng mở ra. Lông mi anh khẽ giật giật, con ngươi không chút biến sắc nhìn lại. Anh nhìn thấy một bóng dáng bé nhỏ vội vàng chạy tới. Người đàn ông nhất thời sửng sốt. Không để anh tránh né, thân thể nhỏ bé kia đã đâm vào lồng ngực của anh, Thiếu nữ mềm mại, hương thơm nhàn nhạt ngọt ngào tỏa ra trong lòng. Cả người Tần Quy Vân lùi về sau vài bước, đụng vào nửa trên của cánh cửa, đụng vào phân nửa cánh cửa đang mở kêu một tiếng răng rắc, tự động khóa lại.

Lông mày đẹp đẽ của anh nhíu lại, vừa định đưa tay đẩy cô ra thì khắc tiếp theo, thân thể anh trở nên cứng đờ. Thiếu nữ đưa tay ôm lấy cổ anh, ngẩng đầu lên, lộ ra khuôn mặt nhỏ vô cùng xinh đẹp. Khuôn mặt cô không có cảm xúc, con ngươi lạnh nhạt như một con búp bê tinh xảo vô hồn.

Tần Quy Vân lãnh đạm cụp mắt, khuôn mặt phiếm hồng, cố gắng kìm nén hơi thở khó khăn. Lần thứ hai định đưa tay đẩy cô ra, lại nghe thiếu nữ bất mãn nói thầm:

“Đừng nhúc nhích, cái cây gậy trúc này.”


Cây gậy trúc… Nam nhân nheo mắt, môi mỏng căng thẳng. Thiếu nữ mím môi, lúm đồng tiền ngọt ngào xuất hiện, đôi mắt đen thẫm sáng lên, ướt át.

“Tôi là gấu trúc.”

Gấu trúc? Đôi mắt Tần Quy Vân thoáng hốt hoảng, trên môi đột nhiên nóng lên. Thiếu nữ nhón chân lên, ngẩng đầu, in dấu vết lên môi anh. Anh ngây người, hạ mắt xuống liền nhìn thấy lông mi khẽ run của cô gái. Vành môi cô đỏ bừng mềm mại, hơi thở mang theo mùi rượu nhè nhẹ như muốn trêu ngươi, câu dẫn khiến lòng người ngứa ngáy.

Đầu ngón chân mỏi nên Lật Manh chỉ có thể rời khỏi người anh, hai tay vẫn quấn quanh cổ anh như một con gấu treo người trên thân cây không chịu rời đi. Tần Quy Vân trầm mặc nhìn cô, thân thể anh nóng bỏng, sắc mặt đỏ rực. Anh vừa định nói điều gì, Lật Manh đã nhón chân lên lần nữa, bờ môi sát lại. Thân thể anh run lên.

Cô chạm vào khóe môi, tiếp tục tìm kiếm hơi thở của anh. Đôi mắt thờ ơ của Tần Quy Vân thoáng một tia do dự. Loại thân mật vô cùng xâm lược này khiến anh hầu như không thể chống cự. Cô mềm mại thì thầm vào tai anh mấy lần, chợt bất mãn nói:

“Cây trúc này sao lại không ngọt vậy?”


Sau đó, cô không chút do dự buông cổ anh ra, quay người định rời đi. Đi chưa được vài bước, một đôi tay vòng qua eo của cô, ôm cô vào lòng. Ngay sau đó, khuôn mặt anh cọ cọ vào hõm vai của cô, hơi thở nặng nề, trầm mặc không nói.

Ngay khi cô gái muốn vùng vẫy, lông mi nhỏ dài run rẩy của anh lướt qua một bên mặt cô, mang theo cảm giác tê dại. Giọng nói đàn ông khàn khàn, nhàn nhạt vang lên:

“Em có thể thử lại.”

___

Be: O.O Sao tuôi cảm thấy sắp có thịt nhỉ?


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.