Đọc truyện Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa – Chương 66: Cố Nặc – Ngoại truyện
Edit: Mạc Kỳ Nguyệt
Beta: LoBe
Tích tắc – tích tắc – tích tắc…
Đó là âm thanh chuyển động của kim giây, cũng là âm thanh của cái chết đang đến gần. Trong tầng hầm lạnh lẽo và tăm tối của mê cung, trên chiếc đồng hồ lớn, kim giây tượng trưng cho sự sống và cái chết di chuyển một cách chính xác.
Ánh sáng yếu ớt chiếu vào từ ô cửa sổ duy nhất của tầng hầm. Chấn song bằng sắt chia cắt ánh sáng mặt trời thành vô số mảnh. Bên trong ánh sáng vỡ vụn ấy, một thiếu niên đeo mặt nạ màu đen trốn trong bóng tối, mỏi mệt dựa vào góc tường. Từng cụm tóc rối rơi vào hàng lông mày thanh tú. Bởi vì vận động quá mạnh, mồ hôi chảy ra không ngừng, nhiều nhất là thái dương và lưng anh.
Anh nhìn ô cửa sổ, bóng người thon dài đẹp đẽ ẩn núp trong bóng tối. Ánh mặt trời ở thế giới bên ngoài chỉ là hi vọng hão huyền của anh mà thôi.
Cố gia vốn nổi lên bằng những việc không quang minh chính đại. Gia tộc cổ xưa này dùng các quy tắc rườm rà để huấn luyện người. Những trưởng lão ngồi trên đỉnh đầu nhìn xuống anh – người thừa kế của Cố thị – bằng ánh mắt càng lạnh lùng hơn.
Cố gia có một nghi lễ trưởng thành: muốn nắm quyền trong tay, nhất định phải trải qua thử thách mê cung. Cố Nặc đã ở trong mê cung bảy ngày rồi, không điện không nước; không có thức ăn. Nếu muốn sống sót, nhất định phải dựa vào thực lực của bản thân vượt qua các cửa ải khó khăn để có thể có được một lượng nhỏ đồ ăn thức uống. Những cửa ải có đủ loại khó khăn khác nhau: cơ quan nguy hiểm chết người, tấn công bằng khí độc, giải mã công thức trong cảnh ngàn cân treo sợi tóc. Cuối cùng là… giết người.
Một sát thủ lặng lẽ ẩn nấp bên trong cửa cuối cùng của mê cung. Nếu như Cố Nặc không thể giết tên sát thủ ấy trong thời gian quy định, anh sẽ… chết. Đây là giao kèo mà cha anh đã kí kết vào thời điểm kế thừa Cố Thị.
Năm đó, người kế thừa lẽ ra là bác cả. Nhưng bác cả chết sớm nên vị trí này thuộc về cha Cố Nặc. Do đó, người thừa kế danh chính ngôn thuận vốn dĩ không phải là anh. Các vị trưởng lão ngầm mặc định, vị trí kế thừa chỉ là Cố Nặc anh đang giữ giúp anh họ.
Chờ khi anh họ trưởng thành, Cố Nặc nhất định phải giao quyền lực ra. Tuy nhiên, cha anh không muốn. Đôi bên giằng co rất lâu. Cuối cùng, thử thách tử vong này đã được kí kết vào nghi lễ trưởng thành. Chỉ cần Cố Nặc vượt qua thành công, người thừa kế vẫn sẽ là anh. Anh họ sẽ bị tước quyền thừa kế. Nếu thất bại – chết.
Nghi thức trưởng thành của những người thừa kế khác chỉ mang tính hình thức. Nghi thức trưởng thành của Cố Nặc lại là một canh bạc mà cha anh dùng để tranh đoạt quyền thế. Tất cả những cửa ải đều nguy hiểm chết người. Hơi độc, cạm bẫy là thật; cơ quan chết người là thật; không giải mã được mật mã liền chết đuối trong thùng nước cũng là thật. Thậm chí, không giết được sát thủ, Cố Nẵ sẽ bị giết… cũng là thật.
Thiếu niên yên lặng rũ mắt xuống, mái tóc đen ướt mồ hôi dính sát vào mặt nạ. Dưới đuôi mắt lộ ra một chút gò má trắng như viên ngọc hoàn mỹ dịu dàng. Đầu ngón tay Cố Nặc khẽ động, hình như đang đếm thời gian. Một giây, hai giây, ba giây… Một bóng người trong bóng tối nhanh chóng xuất hiện sau lưng Cố Nặc. Sát thủ vô cùng chuyên nghiệp do anh họ phái tới. Chiêu thức thi triển đều là sát chiêu, nhất định phải giết Cố Nặc bằng được.
Con dao găm sắc bén như nanh vuốt trí mạng của mãnh thú trong đêm tối, ngay lập tức cắt cổ thiếu niên đang không phòng bị. Một giây sau, máu chảy ra, vô số giọt máu bắn tung tóe trong không khí. Con mắt thiếu niên lạnh lẽo phản chiếu khuôn mặt không thể tin nổi của sát thủ. Cố Nặc không có vũ khí, sát thủ có. Cố Nặc chưa từng giết người, sát thủ không biết đã xử lý bao nhiêu oan hồn. Tất cả mọi người đều muốn Cố Nặc chết. Cha anh cũng hờ hững nhìn. Thật giống như, Cố Nặc chết đi có thể đổi lấy một cuộc đàm phán tốt đẹp để mặc cả với các trưởng lão. Thế giới cũng giống như mê cung này, tăm tối tuyệt vọng không giới hạn.
Sát thủ ngã xuống đất, tạo ra một âm thanh chết chóc nặng nề. Ánh sắng vỡ vụn có vài tia rơi xuống trên đầu ngón tay của thiếu niên. Những ngón tay của hắn thon dài đẹp đẽ, khớp xương rõ ràng, màu da trắng sáng. Một cái kim giây bằng sắt không biết đã xuất hiện từ bao giờ trong tay thiếu niên. Cố Nặc không có vũ khí. Trong mê cung này, ngoại trừ bóng tối, chỉ có cái đồng hồ kia. Sát thủ không chú ý đến âm thanh của kim giây. Âm thanh của kim giây đã biến mất vì đã bị Cố Nặc lấy đi.
Thời điểm thiếu niên chậm rãi rời khỏi mê cung đã là đêm khuya. Tất cả những người chờ anh chết đều ngồi ở bên ngoài mê cung, chết lặng nhìn Cố Nặc đi ra. Thiếu niên im lặng nhìn bọn họ một chút, ánh mắt tĩnh mịch âm u. Ngay cả khi nhìn thấy cha mình, Cố Nặc vẫn lạnh nhạt như nhìn người chết. Sau đó, anh quay người, vừa rời đi vừa tháo mặt nạ xuống, để lộ khuôn mặt trắng trẻo điềm tĩnh. Đầu ngón tay còn dính vài vết máu chưa lau sạch sẽ. Cố Nặc vô cùng thản nhiên. Lau khô ráo sạch sẽ thì sao, mùi máu tanh này vẫn ở đó.
Khi đi đến đại sảnh, Cố Nặc mới cảm thấy bản thân khát nước. Bảy ngày liên tục chịu đựng một thân một mình vượt qua cửa ải, không ngừng hi vọng cha mình có thể làm gì đó từ bỏ hiệp ước dù phải mất đi quyền lực này, vị trí này. Thật không may, đáng tiếc là….. A.
Ăn quá ít, bụng cũng đói. Cố Nặc đi tới bên tủ lạnh, mặt không cảm xúc mở cửa tủ lạnh ra, lấy nước đá. Con ngươi u ám nhàn nhạt nhìn xuống gầm bàn. Có tiếng người đang thở. Còn có… mùi thơm ngọt ngào. Nhà bếp hôm nay làm điểm tâm ngọt sao? Thiếu niên dựa vào tủ lạnh, lạnh lùng suy nghĩ. Cố Nặc im lặng cầm cốc nước, ngửa đầu uống một hớp. Bên dưới gầm bàn là ai, Anh không quan tâm.
Từ cửa sổ lớn bên ngoài nhà bếp, ánh trăng lọt vào, chiếu sáng lông mi hẹp dài của thiếu niên. Nhưng, con ngươi lặng lẽ tối tăm, lại không có một chút ánh sáng nào, tăm tối như cái chết. Đột nhiên, trong đêm khuya, một thanh âm trong trẻo khác thường vang lên:
“Anh… Có muốn ăn mì gói không?”
___