Đọc truyện Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa – Chương 46: Tận thế – Công chúa nhỏ của nam chủ (46)
Cv – er: Kỷ Kỷ
Edit: Mi An
Beta: LoBe
___
Không đợi Lật Manh dậm chân vén tay áo lên, hệ thống đã thâm sâu nói:
“Tôi chỉ muốn tốt cho cô thôi, tôi không đủ năng lượng để duy trì hoạt động hằng ngày nữa, đều là vì giúp cô xuyên qua nên mới vậy, cho nên tôi cần tích phân của cô để duy trì hoạt động.”
Không hiểu sao lời này có chút chua xót.
Hệ thống: “Giả thiết nhân cách của cô không đúng, vai chính không ghét cô, mà mắt luôn trông mong thích cô. Cho nên phải kiếm nhiều công trạng của nữ phụ ác độc vào, bảo đảm lần tới nam chủ đẩy cô cho tang thi ăn, khắp chốn mừng vui đó.”
Lật Manh cảm thấy không hiểu sao cách nói chuyện của hệ thống có chút kì quặc.
Hệ thống vẻ mặt tình thâm ý trọng, “Nên cô phải ác độc lên, vì để có nhiều tích phân cho cô thực hiện nguyện vọng, chúng ta cần làm nhiều chuyện xấu thúc đẩy tiến trình cốt truyện của nam chủ.”
Lật Manh mặt không biểu cảm, nhưng sắc mặt rất thâm trầm, cuối cùng cô nở nụ cười ngọt ngào, hai má lúm đồng tiền đáng yêu vô cùng.
“Tao, không, làm.”
Hệ thống còn đang khuyên bảo, “Cô cần phải……Hử? Cô sẽ chết đấy.”
Lật Manh cười, dịu dàng gằn ra từng chữ, “Ồ, chết đáng sợ lắm sao, tôi không sống nữa.”
Hệ thống vẻ mặt hỏng mất, “Lúc trước cô cố gắng như thế, sao bây giờ lại bỏ cuộc rồi.”
Lật Manh chậm rì rãi vươn ngón tay thon dài ra, bẻ từng ngón, khuôn mặt trắng nõn tràn đầy ý cười ngọt ngào. “Bởi vì mi mắng tao.”
Hệ thống: “……”
Lật Manh lạnh lùng cười, “Tao hận nhất người khác quanh co lòng vòng mắng tao, có ngon thì lăn ra đây một chọi một đi.”
Hệ thống: “……”
Con mắm khờ khạo này là ai vậy. Là móng tay nó cắt rơi bay ra chọn sao?
Hệ thống rốt cuộc mềm xuống, “Cái đó, là tôi sai, cô đừng nóng giận mà (─.─|||.”
Lật Manh khoanh tay trước ngực, khuôn mặt mềm mại hếch lên trên, lỗ mũi lạnh lùng hừ một tiếng.
Hệ thống không thể nhịn được nữa, cuối cùng cũng oa oa khóc lớn. “Cục cưng, không phải do tôi khó khăn lắm sao? Tôi muốn chết, nhưng tôi còn phải nuôi ông ba già tám ngàn tuổi, phải cho thằng con năm phút ăn, tôi không thể chết được đâu. Cô tội nghiệp tôi đi.”
Mặt đang ngẩng lên, vẻ mặt hừ lạnh kiêu ngạo của Lật Manh cứng đờ.
Ai cho gian lận hả. Khóc lóc sao làm anh hùng hảo hán được?
Hệ thống: “Lúc trước cô chết, tôi tiêu hết tất cả năng lượng để cứu cô mới dẫn tới việc tôi tắt máy.”
Lật Manh mím môi, động tác khoanh tay trước ngực cũng lỏng ra không ít.
Này…… Thiếu nợ không phải là phong cách của cô.
Hệ thống khóc chít chít, “Tôi chết thì thảm quá, sớm biết vậy thì đừng thấy việc nghĩa hăng hái làm, thấy có người muốn chết liền đi cứu.”
Đầu Lật Manh đang giơ lên chậm rãi cúi xuống. Cô bất đắc dĩ hít sâu một hơi, nơi quai hàm phồng lên như bánh bao trắng, cuối cùng cô bất đắc dĩ nhỏ giọng nói: “Được rồi, tha thứ mi. Tao cũng muốn sống, chúng ta cùng nhau nỗ lực nhé.”
Hệ thống lập tức thu hồi nước mắt, “Ờ, thừa dịp còn cơ hội đẩy tiến độ cốt truyện, chúng ta nhanh bắt đầu làm nhiều việc ác chút đi.”
Lật Manh còn đang lén cảm động chua xót, hệ thống thình lình nghiêm túc nói vậy làm cô dại ra một hồi.
Hệ thống nhanh chóng lật tư liệu, “Sau khi nam chủ mất trí nhớ, anh ta mượn một lần song tu để khôi phục ký ức và dị nặng siêu cường. Mà trong cốt truyện cô chính là nhân vật đánh thuốc nam chủ, sau đó bị nam chủ chán ghét ném văng ra ngoài.”
Không đợi Lật Manh phản ứng lại, hệ thống lại mau chóng nói: “Nữ chủ vừa vặn đi vào, nam chủ dục hỏa đốt người, hai người bọn họ song tu ngay tại chỗ, tình cảm tiến bộ vượt bậc. Đây là một chi tiết quan trọng trong cốt truyện, cô tới thúc đẩy, tích phân sẽ là của cô.”
Nghe nó nói xong, Lật Manh vừa định xen mồm, hệ thống lại oa một tiếng khóc ra, “Ký chủ của tôi a, tôi thảm quá a, một tích phân cũng không có, tôi không có mặt mũi nào để sống nữa.”
Lật Manh khuyên bảo: “Chúng ta nỗ lực đi, tao nuôi mi.”
___
LoBe: Thật ra Be chưa beta, tại có người hối nên đăng.
Đầu tiên, bạn edit cùng với Be không edit nữa nên không thể đăng chương thường xuyên được
Thứ hai, Be đang ôn thi nên edit rất lâu. Hi vọng mọi người thông cảm.
Yêu.