Đọc truyện Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa – Chương 24: Tận thế – Công chúa nhỏ của nam chủ (24)
Nhưng quy tắc của thời kì tận thế chính là cường giả vi tôn, bọn họ cướp đồ vật đi, không giết luôn cả người xem như là người tốt rồi. Mà Lật Manh thì hoang mang nhìn thiếu niên căn bản không để bụng người khác, cứ như vậy mà ngồi, bị cô ôm mà vẻ mặt thoải mái híp mắt.
Hạt châu vừa rồi phỏng chừng là một vật dùng để thí nghiệm tang thi do căn cứ Lam Anh sản xuất ra. Cô đã từng nghiên cứu nó, cũng có hứng thú chế tạo ra nó nên tương đối rõ ràng.
Thứ này rất chuẩn xác, vậy là Cố Nặc không phải tang thi? Không, trạng thái cơ thể, nhiệt độ, còn có con ngươi màu đỏ, đây đều là đặc thù của một tang thi, không hơn không kém.
Có thể nhìn không rõ ràng, nhưng qua một lần ôm sờ như vậy, cô rất rõ ràng. Hoặc là…… Hắn là vai chính cho nên cái gì cũng đều có khả năng phát sinh. Dù sao vai chính biến thành tang thi, vậy cũng là tang thi đặc biệt nhất, đây là kịch bản mà ai cũng biết.
Nữ nhân thấy tay Lật Manh đang sờ vào lồng ngực thiếu niên, hai mày cô nhảy dựng lên, sau đó thấy thiếu niên đỏ mặt, lỗ tai hồng, đôi mắt càng…… đỏ hơn?
Lông mày cô càng giật giật hơn nữa, cô tiến về phía trước, “Hai người các cô, tới từ đâu vậy?”
Tuy thí nghiệm cho thấy không phải tang thi, nhưng người bình thường làm gì có mắt màu đó. Nhưng tang thi lại có – tang thi thập giai lợi hại nhất trong truyền thuyết, tuy nhiên chưa ai gặp qua, cũng không biết có phải nó thật sự tồn tại không.
Lật Manh chú ý tới nữ nhân đang ngược với ánh sáng đến gần hai người, một thân quần áo bó sát người màu đen, không nghi ngờ gì đã hiển lộ dáng người có lồi có lõm. Dưới mái tóc ngắn gọn gàng, khuôn mặt của nữ nhân trưởng thành lạ thường, cũng xinh đẹp lạ thường.
Cô nhìn chằm chằm nữ nhân…… đỉnh đầu của nữ nhân kia, trên đó xuất hiện một hàng tư liệu chói lọi.
Mễ Lệ: Nữ chính, cường giả dị năng hỏa hệ, phần sau cùng vai chính vừa gặp đã yêu, trả giá tất cả vì anh mà sinh tử không nề hà, là vợ cả trong hậu cung của vai chính.
Vợ cả…….
Trong hậu cung?
Lật Manh cảm thấy không biết có phải mình đã bỏ qua tin tức quan trọng gì của cốt truyện không. Cuốn tiểu thuyết não tàn Jack Sue vô tuyến này, vậy mà có cả hậu cung và vợ cả đấy. Mà phía dưới tư liệu hiện ra lời nhắc nhở chỉ xuất hiện một lần: Đi theo nữ chủ sẽ có chuyện may mắn nha.
Trong đầu Lật Manh hiện lên cơ hội may mắn thu hoạch đồ vật của vai chính của mọi tiểu thuyết, dù là nam chủ hay nữ chủ.
Rơi xuống vực nhặt được bí tịch, gặp được cao nhân tàn tật hoặc thi cốt của cao nhân.
Lao xuống cầu gặp được mỹ nữ tuyệt thế, kèm theo bờ môi thơm cứu trợ, còn lấy thân báo đáp.
Dù đi đâu, cũng có trang bị tuôn ra.
Dù vấp phải nguy nan gì cũng đều có thể gặp dữ hóa lành.
Nam chủ ở bên cạnh cô, còn thêm một nữ chủ, chính là vận may gấp đôi n lần rồi. Một cái dù vô cùng lớn nha.
Đối với một pháo hôi nóng lòng cần bổ sung vận may như cô mà nói, đây không phải bánh có nhân rơi từ trên trời xuống sao?
Lật Manh vốn đang buồn rầu sáng mai tỉnh lại chỉ có mì gói quá hạn, ánh mắt sáng lên. Tuy tổn thất mì gói và giăm bông, nhưng đi theo nữ chủ, mang theo nam chủ tang thi khẳng định đi đâu cũng có cơm rượu ngon a.
Vụ mua bán này không thiệt.
Sau khi bình tĩnh tính toán, Lật Manh cụp mắt xuống, ánh mắt cố sức tạo ra một tầng nước lóng lánh. Cô cố gắng, cố gắng muốn nghẹn ra nước mắt. Cái mũi nhăn lại, mặt đỏ lên, nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt đều vặn vẹo.
Nước mắt —— sao nghẹn không ra thế này, không làm được thì giả thảm thương thế nào được?
Mễ Lệ lạnh lùng đánh giá cô, tựa hồ đang kỳ quái cô bị làm sao.
“Cô…… Táo bón?”
Lật Manh vốn đã nghẹn ra một chút nước mắt, vừa định gông cổ lên kêu gào thảm thiết nói hết quá khứ thê lương của mình, làm nữ chủ thương hại bọn họ, mang bọn họ về căn cứ, lại bị nữ chủ chặn họng, mấy lời định nói bị đổ ngược lại vào trong.
Nghẹn họng ngược lại làm cô ho khan, nước mắt cô chờ mong đã lâu cũng đáng thương mà chảy ra.
Lật Manh vừa đè tiếng ho khan xuống, vừa đỏ mắt cố sức sụt sịt nói: “Nó là em trai tôi, bị độc hóa học độc choáng váng đầu óc rồi, đến mắt cũng bị bệnh đau mắt thời kì cuối. Chúng tôi không ăn không uống, một đường quần áo tả tơi chạy trốn tới đây, nếu không gặp được người tốt bụng nào tiếp tế sẽ phải chết đói mất thôi.”
Mễ Lệ quỷ dị nhìn Lật Manh.
Bệnh đau mắt thời kì cuối? Đây là cái bệnh quỷ dị vậy? Có thể đặt tên tùy tiện hơn nữa không? Quần áo thì tả tơi thật, nhưng thấy thế nào cũng không giống như bị công kích, ngược lại càng giống do “thân mật đánh nhau” tạo thành.
Cuối cùng cô tỉnh ngộ, không thể tưởng tượng nổi mà nói: “Các người…… Loạn luân?”
Lật Manh: “???”