Đọc truyện Xuyên Nhanh: Nam Chủ Lại Hắc Hóa – Chương 20: Tận thế – Công chúa nhỏ của nam chủ (20)
Đỏ mặt?
Lật Manh ngu người, vì sao tang thi lại đỏ mặt, đã là thi thể rồi ngươi còn đỏ mặt cái gì?
Vai chính biến thành tang thi quả thật được các loại may mắn ưu ái, tang thi thập giai có mắt màu đỏ, đồng nghĩa với việc có công năng tích huyết.
Khí huyết quá tràn đầy, nên sắc mặt mới tốt hơn như vậy. Anh nằm dưới thân cô, đôi mắt đỏ bị hơi nước từ mưa axit nhuộm dần, khuôn mặt mềm mãi trắng nõn cũng phủ đầy hơi nước, mang theo màu hồng nhạt yếu ớt.
Lật Manh còn hung hăng trụ tay anh, ấn lên đỉnh đầu anh, khóa ngồi trên eo anh, nhưng không dám buông anh ra thật, sợ Cố Nặc đã biến thành tang thi muốn ăn cô. Nhưng mưa axit càng ngày càng đổ xuống mạnh hơn, phần lưng cô bắt đầu nóng lên rồi.
Đây là đặc tính của mưa axit, khi bắt đầu hạ xuống, nước mưa còn chưa độc như thế này, nhưng một khi mưa nhỏ biến thành mưa to, thì độc tính cũng sẽ càng lúc càng mạnh. Ai đứng bên ngoài từ một giờ trở lên, da sẽ bắt đầu thối rữa, nghiêm trọng hơn thậm chí sẽ chết.
Lật Manh không thể tiếp tục cùng bị ăn mòn với Cố tang thi ở đây nữa, dù sao anh không trở nên thối rữa được, nhưng cô thì chịu không nổi.
Nhưng lại không thể cứ đơn giản thả anh như vậy được. Nếu anh đột nhiên đói bụng lại thì sao?
Đánh ngất anh? Chỉ bằng sức yếu như con gà của cô?
Dược tề? Vô dụng.
Trong đầu Lật Manh hiện lên các loại phương án, đều bởi vì một từ mà từ bỏ. Cái từ ấy là…… Yếu. Đứng trước thực lực tuyệt đối, tất cả mưu kế hay phương án đều dễ dàng sụp đổ như gà vườn chó xóm vậy.
Lật Manh mếu máo, chịu đựng cảm giác bắt đầu nóng rát đau đớn sau lưng, cứ mãi giằng co với Cố Nặc như vậy. Thiếu niên cũng trừng đôi mắt đỏ, không thèm chớp mắt, ngơ ngác nhìn cô. Mái tóc đen thấm nước ướt nhẹp mềm mại buông xuống, trên khuôn mặt lạnh lẽo trắng bệch như tiền, vệt đỏ ửng rất nhỏ ấy dễ thấy lạ thường.
Vì muốn tập trung lực chú ý, nên Lật Manh nhịn không được nhìn chằm chằm vệt đỏ ấy. Nó chậm rãi, lan tới làn da trắng nõn bên tai. Lật Manh không kìm được chớp chớp mắt, vệt đỏ ửng ấy càng đậm hơn.
Là vì ăn tinh thể xong no quá rồi, nên mới đỏ như vậy sao?
Lật Manh suy nghĩ, có chút mờ mịt.
Nhưng cứ giằng co như vậy mãi cũng không phải ý kiến hay. Cô mím môi, ngừng thở, nhẹ nhàng thả lỏng lực giam cầm cổ tay anh một ít. Thấy Cố Nặc không có phản ứng gì, vẫn dùng đôi mắt đỏ như cà chua trừng cô, Lật Manh mới thở nhẹ một hơi, ngay sau đó, cô dùng tất cả sức lực, thả hai tay anh ra, cả người nhảy dựng lên, vừa định chạy thoát, hai cánh tay cường tráng đã nhanh chóng ôm lấy eo cô, một lần nữa đè cô xuống eo mình.
Lật Manh ngây ngốc.
Thiếu niên lại mím môi, đôi mắt vì không vui mà nheo lại, ngón tay kéo lấy tay cô, đè lên trên cổ tay của mình. Sau đó anh tự động đặt hai tay lên đỉnh đầu, ý bảo Lật Manh tiếp tục động tác vừa rồi.
Lật Manh tỏ vẻ: Sở thích của tang thi thật kỳ lạ.
Để người ta nắm tay anh, rồi giữ trên đỉnh đầu như xách cổ gà, không phải cái sở thích này quá quỷ súc rồi sao?
Lật Manh cảm thấy vô cùng rối rắm.
Cái động tác này, chướng tai gai mắt thì thôi đi, nhưng quan trọng là, nếu tiếp tục như vậy, lưng cô sắp bị mưa axit loét mất một tầng da a.
Cô nhìn Cố Nắc vẻ mặt vô hại, thậm chí cầu cô bắt lấy cổ tay mình, cứ mãi do dự, cuối cùng cô thử câu thông với anh lần nữa.
“Cố Nặc, chúng ta trở lại phòng được không?”
Cố Nặc nghiêng đầu, dường như không ý của cô. Cô đành phải lại lần nữa thả lỏng ngón tay, lại nhìn thấy thiếu niên ánh mắt lạnh lùng, răng nanh lại lộ ra.
Cô lập tức nắm chặt cổ tay anh.
Hai mày thiếu niên giãn ra, đường cong sắc bén nhếch lên trên đôi môi mỏng cũng chậm rãi dịu xuống.
Lật Manh cảm thấy, nhân loại Cố Nặc bay màu rồi. Tang thi Cố Nặc xấu tính quá. Cái tật xấu gì vậy chứ.
Cô giật giật khóe miệng, rốt cuộc hết kiên nhẫn. Hệ thống tắt máy, tiến độ nhiệm vụ cũng không biết ra sao rồi. Nam chủ biến thành tang thi. Cô còn sắp bị mưa axit xối thành bơ loãng.
Cách chết này quá chướng tai gai mắt, cô quyết định bãi công.
Vẻ mặt Lật Manh lạnh đi, rút về ngón tay của mình, chỉ vào anh nói: “Cố Nặc, ta……”
Thiếu niên lại nhíu mày, duỗi tay nhéo đầu ngón tay cô. Móng tay tròn tròn, được dưỡng như thành phấn vỏ sò của cô gái, bị anh cầm lấy. Giọng nói anh khàn khàn, cố sức nói: “Không được…… Buông ra.”
Lật Manh vốn muốn thật khí phách mà chọt vào cái mũi của vai chính, hô to tuyên ngôn chơi chết thì chết, không phải chỉ là một cái mạng thôi sao?
Kết quả vừa bị anh gián đoạn một cái, khí phách nửa đường chết non luôn rồi.
Cô cứng đờ nửa ngày, rốt cuộc thay đổi ngữ khí hỏi: “Vì sao không thể buông anh ra?”
Chẳng lẽ Cố Nặc là một tên…… biến thái thích bị trói ẩn hình.
Ánh mắt cô nhìn anh lập tức đổi.
Gương mặt thiếu niên hồng hồng, đôi mày hoang mang nhăn lại, tựa hồ không hiểu được ý cô lắm, trầm mặc một hồi, môi anh giật giật, mới nghẹn ra hai chữ, “Thoải mái……”
Đầu óc trống rỗng không nhớ ra nổi cái gì, nhưng anh muốn cô bắt lấy tay anh, không buông tay.
Lật Manh bừng tỉnh đại ngộ, quả nhiên…… Là biến thái a.