Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương:3Xuyên Nhanh Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội - Tang Thi Vương Ngài Thiệt Soái ! _ 1


Đọc truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội – Chương 43Xuyên Nhanh Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội – Tang Thi Vương Ngài Thiệt Soái ! _ 1

Xương An Diệp lưu luyến không muốn đi nhưng lại nghĩ đến việc thể nào mình cũng gặp lại hắn liền ngoan ngoãn để hệ thống truyền tống đến vị diện
mới.

[ Khí chủ, hiện tại người có 2395 phỉ thúy. Cấp khó của vị diện cũng tăng dần lên. Thỉnh ngài lưu ý.]

Xương An Diệp bạnh cằm, trước đó hoàn toàn không thấy nhắc rằng độ khó sẽ tăng lên. Có phải lừa đảo không hả ?!

Vị diện này là một cái mạt thế chết chóc đầy tai ương nhưng cũng là một cái vị diện đam mỹ ngốc bạch ngọt.

Nam chính công Tạ Xuyên là một cái tang thi vương, ngoài lạnh trong nóng, mọi người thường xuyên bị cái vẻ ngoài soái khí ngút trời, bản mặt băng lãnh của hắn lừa. Thực ra lại là một tên kiêu ngạo muốn thể hiện nhưng lại ngại ngùng khi được khen, nhiều lúc ngốc manh không chịu được. Chỉ là tính cách thôi, chứ trí não vẫn rất bình thường.

Nam chính thụ Chu Phỉ Mạc là người trọng sinh về 6 năm trước, cậu ta trải qua mạt thế một lần, khi đang đứng trên đỉnh cao của nhân loại liền bị đồng đội tin tưởng nhất hãm hại. Sống lại một lần quyết không nhân nhượng với bất kỳ kẻ nào, không may lại kéo thêm một tên mặt lạnh ngu ngốc Tạ Xuyên, bị bám dai như đỉa, cậu ta đành phải chấp nhận để hắn đi theo.


Hai người từng bước trải qua những thời khắc nguy hiểm nhất, nhưng cũng ngọt ngào nhất, nắm tay cùng nhau tái tạo lại một thế giới mới, được người người tôn vinh.

Xương An Diệp bóp nát tờ giấy trong tay, giấy gì không quan trọng, quan trọng là khi ngờ ngợ ra được người mình thích qua 3 vị diện đều là 1 người thì bây giờ, hắn dám nắm tay người khác đứng trên đỉnh nhân sinh ?! Còn ngọt ngào?!! Ngoạ tào.

[ Ký chủ, thỉnh chú ý. Cốt truyện hiện tại đã đến đoạn hai nam chính đã gặp nhau.]

Còn đã gặp nhau.

[ Xin chú ý thân phận của bản thân.]

Xương An Diệp lúc này mới để ý. Thân phận của cậu hiện giờ chính là cái đồng đội đã đâm sau lưng nam chính thụ một nhát. Người này thiên phú dị năng không tồi, hệ băng, nhưng cũng là một kẻ kiêu ngạo không kém. Chính vì thế mà khi thấy Chủ Phỉ Mạc nhỏ tuổi hơn, dị năng thức tỉnh sau, cái mặt non nớt vậy mà lại là cấp trên của mình, giơ tay bên này, chỉ tay bên kia ra lệnh trong khi bản thân như một con chó phải chạy đi chạy lại nghe lời. Chính là không cam lòng, âm thầm chờ đợi thời cơ, một nhát giết chết.

” Hệ thống, hai người họ đã gặp nhau, vậy đến giai đoạn nào rồi?”

[ Chu Phỉ Mạc mới sống lại được hơn 1 tuần, chính xác là 9 ngày. Cậu ta chưa thức tỉnh dị năng, bị một đám tang thi vây hãm. Tạ Xuyên đi ngang qua tiện tay cứu giúp. ]

Xương An Diệp hừ nhẹ, tiện tay? Cậu chỉnh trang lại trang phục, mái tóc tùy ý bung thả, vừa có chút mạnh mẽ lại vừa có chút mềm mại.

” Tiểu An An a, hôm nay lại muốn làm gì?” Đồng đội vừa nhìn thấy mỹ nhân liền trêu ghẹo: ” Có muốn đi uống mấy ly với anh em không?”

Xương An Diệp chẹp môi: ” Vừa mới sáng ra, uống rượu cái gì.”

Xương An Diệp đến địa điểm tập hợp, đội trưởng đội A lúc này là Giang Vọng Duy, hắn yêu cầu mọi người trong đội tập hợp, chính là để ra ngoài tuần tra, thuận tiện thu gom lương thực. Cũng chính nhờ sự việc lần này mà đội A mới có thêm Chu Phỉ Mạc gia nhập, sau đó là một chuỗi thăng tiến của cậu ta.


Giang Vọng Duy vốn dĩ thích thầm Xương An Diệp, nhưng vì nguyên thân quá kiêu ngạo, lại thích gây khó dễ cho người khác, nhìn lại Chu Phỉ Mạc ngoan ngoãn, hiền lành, nhu thuận, quả là khác một trời một vực, sau đó bị tính cách của Chu Phỉ Mạc thu hút liền quay quắt sang thích cậu ta, ngay cả chức đội trưởng cũng nhường cho cậu ta luôn. Haha.

Khoảng mấy phút, mọi người đều tập hợp đầy đủ, bắt đầu nhiệm vụ. Đội A có 14 người, chỉ chiếm mất có 3 chiếc xe vẫn thừa chỗ.

Giang Vọng Duy lôi kéo Xương An Diệp: ” Tiểu An, em ngồi với anh cũng được a.”
Xương An Diệp mỉm cười xua tay: ” Không cần đâu, em ngồi với mọi người cũng được.”

Dứt lời, xoay người chui lên một xe khác. Giang Vọng Duy mất mát thu hồi cánh tay, ánh mất loé lên vẻ u buồn.
” Đội trưởng, bây giờ có thể đi?!” Một người lên tiếng nhắc nhở.
” Ừm, xuất phát.” Giang Vọng Duy thở dài một hơi, cũng lên xe.

Tạ Xuyên chẹp chẹp môi đứng giữa một cái siêu thị, hắn âm thầm chỉ huy đám tang thi đi xung quanh, chừa ra chỗ trống để Chu Phỉ Mạc có thể đi gom lương thực. Thực ra hắn cũng chẳng phải ăn, đồ ăn của con người ăn vào như rác rưởi, nhưng vì đang giả làm con người nhẫn nhịn một chút. Dù sao cũng đã cứu thì cứu cho chót. Giết Chu Phỉ Mạc bây giờ thì thật đáng tiếc.
” Xuyên ca, em lấy được nhiều lắm nè.” Thiếu niên vẻ mặt tươi tắn cười rộ lên trông phi thường đẹp đẽ.
Tạ Xuyên lại chẳng thèm nhìn lấy một cái, ừ một tiếng, ngồi vắt vẻo ở lan can tầng cao của siêu thị, trông xa xa mấy đám tang thi bâu đầy, chỉ huy bọn chúng đánh nhau vô cùng vui vẻ. Hoàn toàn không quan tâm thiếu niên phía sau.


Chu Phỉ Mạc cắn môi. Tên hỗn đản, nếu như không phải bây giờ cậu chưa thức tỉnh dị năng, còn cần đến hắn bảo vệ, nếu như dị năng có thể trở lại như thời đỉnh cao lúc trước, cậu ta nhất định sẽ một giây phát đánh bay tên mặt đẹp nhưng kiêu căng này. Xương An Diệp, chính tên này khiến cậu ra nông nỗi này. Ngẫm lại thì hai tên này quả nhiên tính cách giống nhau. ಠ益ಠ

Xương An Diệp ở nơi nào đó: “…” Hắt xì, có người nhắc đến mình. ʘ‿ʘ

___________________________________

**Thông báo một chút**:

Mk là một tác giả khác, hiện đang viết vị diện này.

Bạn mà viết 3 vị diện trước thì hiện tại đang bận mất ròi, không thể viết tiếp, cho dù có thể thì cũng chỉ 1 chương/1 tuần.

Mình thì cũng không rảnh lắm, nhưng chắc chắn là rảnh hơn bạn kia.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.