Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội

Chương 147: Em Trai Nuôi Luôn Muốn Đè Tôi! _ 8


Đọc truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội – Chương 147: Em Trai Nuôi Luôn Muốn Đè Tôi! _ 8


Khi Nhậm Cảnh Lâm xuất viện thì cũng là lúc kì thi cuối học kì tới, qua nhanh mà đến cũng nhanh, mọi người lại bù đầu vào việc học, căn bản chẳng ai có gan mà đến hỏi thăm thương thế của hắn, nhìn hắn có vẻ không thích.

Lớp trưởng lớp trọng điểm, đáng sợ lắm đấy.

Đàm Duyệt đòi thầy chủ nhiệm cho mình chuyển chỗ ngồi bên Nhậm Cảnh Lâm liền bị hắn mặt lạnh cự tuyệt.

Cô ta lôi kéo hết lần này đến lần khác, không được như ý còn cố tình lấy lòng chủ nhiệm.

Chuyện này rất nhanh truyền đến tai Dư Đồng Đồng.

Dư Đồng Đồng là tiểu thư gia tộc lớn, so với Đàm Duyệt phải nói là như phượng hoàng trên trời.

Dư Đồng Đồng tính cách lại xấu, nói chuyện lại chẳng kiêng nể, trực tiếp đánh vào mặt Đàm Duyệt mấy cái, buông lời cay độc.

Đàm Duyệt hằn học nhìn cô ta, lại nghĩ mình không thể làm gì, ôm một cục tức trong lòng, vẫn dùng cái danh nghĩa lớp trưởng tạm thời của mình quay sang chút giận lên bạn học trong lớp.

Nhiều người phản ánh với chủ nhiệm, lão ta lại dửng dưng không quan tâm.

Nếu không phải kì thi tới, nó lại dùng cả hạnh kiểm để xét duyệt, bọn họ đảm bảo sẽ đứng lên đập cô ta một trận nhừ đòn.

Ai nấy đều ai oán nhìn cô ta.

” Cậu làm gì đấy?” Nhậm Cảnh Lâm rốt cục lên tiếng.

Mọi người đều nhìn hắn như một vị cứu tinh.

” Bọn họ làm bài không tốt.

Mình chỉ bảo họ làm lại thôi.” Đàm Duyệt rất tự tin nói, vẻ mặt đắc ý ngẩng cao đến tận trời.


Nhậm Cảnh Lâm liếc đống bài cô ta tự ý gạch của mọi người: ” Bọn họ làm sai chỗ nào đã có chủ nhiệm chấm, không hiểu chỗ nào có thể đến tìm tôi hoặc Quách Ngạn Sâm.

Cậu…có quyền gì đụng đến bài bọn họ?”
Quách Ngạn Sâm chính là lớp phó học tập.

Đàm Duyệt vẫn cứng mồm: ” Mình là lớp trưởng…”
” Tạm thời.

Cậu có hiểu ý nghĩa của từ tạm thời không? Ngay cả từ này còn không hiểu, cậu lấy tư cách gì để đứng đấy ra lệnh cho người khác.

Ngừng lại việc ngu xuẩn này đi.”
Nhậm Cảnh Lâm ghét nhất cái loại dùng chức vụ đè ép người khác.

Nhưng tất nhiên với điều kiện: nước sông không phạm nước giếng, người ta không làm tổn hại hắn, hắn tuyệt sẽ không đụng đến người ta.

Nhậm Cảnh Lâm có gia thế như thế nào, ai trong trường chẳng biết.

Tuy chỉ là con nuôi nhưng dù sao cũng là người thừa kế hợp pháp.

Đàm Duyệt vặn vẹo khuôn mặt, tức đến độ bật khóc, cô ta ôm mặt chạy ra khỏi lớp.

Mọi người trong lớp đều vỗ tay rầm rộ, cách một dãy hành lang vẫn còn nghe thấy.

Xương An Diệp đúng lúc đi qua, “ồ” lên một tiếng đầy thích thú.

Cậu nghe nói vụ này rồi nha, đáng tiếc là hôm đó không được chiêm ngưỡng tận mắt.

Nhậm Cảnh Lâm chỉ liếc mắt đã thấy cậu, chậm chạp thu dọn sách vở.

Mọi người đều dùng khóe mắt nhìn lớp trưởng lớp mình, trước đây, cho dù là có phải đến kì thi hay không thì Nhậm Cảnh Lâm luôn là người rời lớp cuối cùng, vậy mà dạo gần đây đều về rất sớm.

Ai nấy đều hiểu ý mà bắt gặp được bóng Xương An Diệp phía sau của.

Có anh trai rồi có khác.

Bám người.

Nhậm Cảnh Lâm chẳng rảnh để tâm ánh mắt của họ, hắn đi đến trước mặt Xương An Diệp, chủ động lấy balo trên vai cậu, ôm vào ngực.

Xương An Diệp mỉm cười khoác vai hắn, nói nói, Nhậm Cảnh Lâm nghe xong cùng nheo mắt cười.

” Tính tiền.”
Xương An Diệp để điện thoại vào túi, rồi cúi đầu móc tiền ra đếm đưa cho người thu ngân.

Hai người khựng lại trong chốc lát, bốn mắt nhìn nhau.

Xương An Diệp hơi bất ngờ, sau đó liền nhướn mày, khóe môi như có như không nhếch lên:
” Đàm Duyệt?!”
” Anh…” Đàm Duyệt thốt lên một tiếng, mày nhăn lại, mặt liền đỏ lừ, quay người chạy vào trong.

Xương An Diệp chẳng gọi theo làm gì, cười xách túi đồ về nhà.


” Cảnh Lâm, Cảnh Lâm, Cảnh Lâm.”
” Vâng?”
Xương An Diệp thấy hắn đang ngồi ở sofa liền nhẩy chồm lên người hắn:
” Đàm gia dạo này làm ăn sa sút lắm à?”
Nhậm Cảnh Lâm hơi nâng chân đề phòng cậu trượt ngã xuống dưới đất: ” Không rõ lắm.

Nhưng nghe nói cổ phiếu của Đàm gia đang rớt.”
” Chẳng lẽ nghèo đến mức đi làm thu ngân ở siêu thị rồi à??” Xương An Diệp nhấn chuyển kênh.

” Anh nói ai? Đàm gia? Đàm Duyệt à?”
Đàm gia thì chỉ có thể là Đàm Duyệt thôi.

” Ừ, vừa gặp ở siêu thị.”
Hai người vừa nói xong thì dì giúp việc đến.

Xương An Diệp nhanh nhẹn giúp xách đồ.

” Hôm nay cháu muốn ăn thịt kho.”
” Được, được.

Dì sẽ làm toàn thịt cho mà ăn.

Cảnh Lâm muốn ăn gì nào?”
” Em ấy không kén ăn, cứ làm giống cháu là được.”
Dì giúp việc gật đầu mỉm cười, lục lọi một lúc lại nhớ ra: ” Dì quên mất tiêu rồi.

Nhà hết nước tương rồi, để dì đi mua đã.”
” Ây, cháu với Cảnh Lâm đi mua giúp dì là được rồi.

Dì đừng đi lại nhiều, chân dì bị đau.

Lần sau nếu có xách nặng thì cứ gọi cho hai bọn cháu.

Ngày mai dì nghỉ phép đi, đi khám cho chắc.

Không thì để ngày kia, cháu được nghỉ học a, cháu đưa dì đi.


Lỡ như chân bị nặng thêm, ai nấu cơm cho bọn cháu bây giờ.”
Xương An Diệp lôi kéo Nhậm Cảnh Lâm ra ngoài.

Vừa đi xuống tầng suýt bị một bóng đen lấp ló dọa cho mất hồn, mới nháy mắt được có một cái mà cái bóng đã chạy mất tiêu rồi.

” Má ơi.” Xương An Diệp vuốt ngực.

Nhậm Cảnh Lâm hơi nheo mày, quay lại phòng bảo vệ của chung cư nói gì đó.

Người bảo vệ gật đầu.

Nhờ bài kiểm tra đánh giá năng lực tốt, kì thi lần này, Xương An Diệp được xếp vào phòng thi thứ 2, kế bên phòng thi của Nhậm Cảnh Lâm.

” Anh.”
” Ừ?” Xương An Diệp để balo bên ngoài, trên tay cầm đúng mộc cái bút bi, nghe hắn gọi cũng không ngẩng đầu lên, mắt còn đang bận dò số báo danh.

Nhậm Cảnh Lâm vuốt cọng tóc bị cong lên trên đầu Xương An Diệp xuống: ” Thi xong em ở ngoài này đợi.”
” Không được rồi.

Anh có hẹn với bạn.”
” Với ai?” Nhậm Cảnh Lâm nháy mắt trầm mặt, lúc trước còn có chút vui vẻ liền tiêu tán.

Xương An Diệp biết tính lão công nhà mình mà, tươi cười ôm hắn một cái: ” Em trai, thi tốt nha.”
Rồi cứ thế đi vào phòng.

Nhậm Cảnh Lâm: ~.~ Thôi được rồi, hắn sẽ hỏi sau vậy
_____________________________________.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.