Đọc truyện Xuyên Nhanh: Nam Chính Không Vội Sao Ta Phải Vội – Chương 143: Em Trai Nuôi Luôn Muốn Đè Tôi! _ 4
“ Ai trời ơi, tôi đã nói là tôi không có cầm sợi dây chuyền của cậu rồi mà.”
“ Nhưng lúc đó tôi để quên ở đây, bây giờ quay lại không thấy đau, chỉ có thể là cậu thôi.”
Xương An Diệp tức cái lồng ngực, thật muốn kí đầu thằng nhãi ranh này: “ Ở trong đây nhiều người như thế, cậu lại cứ khăng khăng là tôi làm mặc dù không có bằng chứng.
Hay nói cách khác, cậu đang cố ý nhắm vào tôi??”
Xương An Diệp nheo con mắt đầy quy hiểm.
Nam sinh kia có hơi sợ sệt, hắn nhìn quanh thấy bạn học đang nhìn mình, như thẹn quá hóa giận quát lớn:
“ Một kẻ lạ mặt như cậu cứ lởn vởn trước phòng họp của hội sinh viên, không ăn trộm thì là gì.”
“ Cụ nội mi …” Xương An Diệp thực muốn vơ cái cốc ở bên cạnh đập cho cái tên này vỡ đầu.
Cậu làm bài kiểm tra đánh giá ở đây mà.
Haizzzzz, nói chuyện với mấy tên này hãi não thật đấy, cậu còn có hẹn với Nhậm Cảnh Lâm, quá giờ rồi, nhóc con đó không biết còn đợi hay không nữa.
“ Nói chung là đem bằng chứng đến đây rồi hẵng nói chuyện với tôi.” Xương An Diệp lườm hắn: “ Nếu không có thì đừng có mở mồm ra là đổ tội.
Tao sẽ đem lưỡi của mày cho chó ăn đấy.”
Nam sinh kia chỉ được cái mồm to, bị dọa một cái liền y như rùa rụt cổ, chỉ sợ tránh cậu còn hơn tránh tà.
Xương An Diệp khịt mũi khinh thường, lướt qua đám người nãy giờ rõ ràng là thấy chuyện nhưng không hề có ý định mở miệng ra giúp đỡ liền âm thầm giơ ngón giữa.
Xương An Diệp đi ra khỏi phòng còn không ngừng nhe nanh múa vuốt với đám người đó.
Nhậm Cảnh Lâm đứng cách đó mấy mét, cúi đầu nén đi ý cười.
“ A…Cảnh Lâm.” Xương An Diệp phóng vèo qua, còn chưa kịp để hắn nói gì đã oanh tạc một tràng.
Nhậm Cảnh Lâm gật gù thể hiện mình đã nghe:
“ Trước tiên đi ăn trưa cái đã, sau đó em sẽ dẫn anh đi làm một số thủ tục.”
“ Được a.
Ở đây rộng thật đấy.
Làm thủ tục xong anh muốn đi tham quan.”
Nhậm Cảnh Lâm lại gật đầu đồng ý: “ Anh…được xếp vào lớp nào?”
Xương An Diệp quay đầu, hơi nhướn mày: “ 2-B.”
“ À.”
“ À? Là có ý gì?” Xương An Diệp không biết từ lúc nào đã áp sát hắn.
Nhậm Cảnh Lâm ngẩn người, nhìn chằm chằm cậu.
Nhất thời bốn mắt đối nhau.
Hai anh đẹp trai cùng với tư thế áp sát này, đặc biệt thu hút người xem.
Tiếng hét chói tai vang lên tứ phía.
Có mấy cô gái phấn khích đến đỏ mặt.
“ Khụ.” Xương An Diệp lúng túng rời đi.
Cậu đương nhiên biết đám con gái đó hét vì cái gì đấy nha, muốn ghép couple chứ gì.
Nhớ năm nào cậu cùng Cố Nhất Hiên đi bên nhau, cũng có một đám con gái cuồng nhiệt như vậy.
Lúc đó thì sao, đương nhiên không ngần ngại cười với họ một cái rồi.
Xương An Diệp lại nhìn Nhậm Cảnh Lâm.
Thôi, cũng chẳng biết có phải lão công của mình không, tùy tiện như vậy tự dưng cảm thấy vì sau sẽ đeo một bình giấm chua trên lưng mất.
Nhậm Cảnh Lâm cũng không có bất cứ phản ứng gì sau đó, hai người cứ điềm đạm đến nhà ăn ăn một bữa, đến văn phòng hoàn thành thủ tục rồi dạo quanh sân trường với hoàng hôn đã ngả một màu nồng ấm.
Nhậm Cảnh Lâm từ nhỏ đã rất thông minh, lúc học lớp 5 đã tự nhảy lớp, cho nên tính ra thì bây giờ hắn học song song với Xương An Diệp, hơn nữa lại còn học ở lớp trọng điểm A.
Xương An Diệp sau khi nghe được chuyện đó chỉ có một vẻ: “….”
Không, cậu không có ý gì đâu, đây là đang bất ngờ với độ thông minh của hắn đó.
Một nam sinh vừa đẹp trai, tài giỏi, lại nhà giàu, có em gái bám quanh.
Cứ nhìn kiểu gì cũng giống nam chính.
Nếu Nhậm Cảnh Lâm là nam chính và là lão công của cậu vậy ai là nữ chính trong nguyên tác đây.
Dư Đồng Đồng??
Cũng có thể lắm chứ, trên diễn đàn của trường có hẳn một group fan couple của hai người này mà.
Ấy, không được, không được.
Lão công nhà mình lại đi tạo couple với người khác không phải đáng bị đánh mông lắm sao? Đờ mờ.
Xương An Diệp nhìn chằm chằm cái bảng đen phía trước, bất chợt một thức gì đó màu trắng lao về phía này.
Viên phấn ngắm không trúng đích, lao thẳng vào tường gãy làm mấy mảnh.
Bên trên bục giảng, Dư Mai chống nạnh, đôi mắt sắc bén giấu sau cặp kính dày đến mấy phân, thoạt nhìn vừa nghiêm khắc lại vừa có cái gì đó ngô ngố.
Dư Mai trừng cậu:
“ Ngẩn ngơ nghĩ ngợi trong giờ, đứng lên làm câu này, không làm được ra ngoài hành lang đứng.”
“ Đáp án B.”
“ Câu 34.”
“ A”
“ 45.”
“ C”
“ Bảng đạo hàm.”
Trôi chảy đọc qua.
Dư Mai: “…”
“ Không chú ý nghe bài, ra ngoài, ra ngoài đứng cho tôi.”
Xương An Diệp trong con mắt ngưỡng mộ của mọi người, lững thững đi ra ngoài.
Bà giáo viên này rõ ràng luôn nhắm vào cậu, từ khi cậu vào lớp này, lúc nào cũng cố gắng bới móc lỗi, soi này soi nọ, lại còn vô lý đến mức khó tin.
Xương An Diệp có thể không đạt điểm tuyệt đối nhưng cậu tự tin rằng bài kiểm tra nào của cậu cũng phải trên 90 điểm.
Nhưng bà cô này lại cố ý chấm sai, cậu chỉ ra rồi mà vẫn không chịu sửa, tìm mấy cái lý do quèn để bao biện.
Mấy người trong cái trường này bị làm sao vậy trời.
Mãi mới hết giờ, mọi người đổ xô ra ngoài hành lang, Xương An Diệp vẫn đứng bên ngoài, lấy di động muốn nhắn một cái tin cho Nhậm Cảnh Lâm, kết quả chưa kịp bật nguồn, di động đã bị giật lấy.
“ Học hành không hẳn hoi, trong giờ còn dám lấy điện thoại ra chơi, xem lại bài kiểm tra kia được bao nhiêu điểm.
Đúng là vô ý thức.
Mai gọi phụ huynh lên trường gặp tôi.”
Dư Mai đẩy cặp kính, cầm lấy di động của cậu bỏ vào túi xách của bản thân rồi ly khai, đi rồi còn không quên ngoảnh lại bắn cho cậu một ánh mắt khinh bỉ.
??????
Xương An Diệp thực sự cáu à nha.
_________________________________.