Đọc truyện Xuyên Nhanh: Mười Kiếp Nhân Duyên – Chương 21: Thanh xuân có em (14)
Sau khi mọi người giới thiệu xong, Lâm Tuấn Dật liền giới thiệu sơ qua cho cô về sản nghiệp của Lâm gia và nghề nghiệp của từng người trong gia đình.
Bố cô là chủ tịch tập đoàn Lâm thị, nắm quyền quản lý của tất cả sản nghiệp của Lâm gia.
Mẹ cô là chủ của một loạt chuỗi nhà hàng, trung tâm mua sắm nổi danh ở trong nước.
Anh hai Lâm Hàn Phong là tổng giám đốc tập đoàn khoa học kỹ thuật với hơn mười chi nhánh phân bố ở cả trong nước và nước ngoài.
Chú út Lâm Bác Hữu, ừm, là đại ca xã hội đen, việc nào ngoài sáng Lâm thị không xử lý được thì chú quản.
Cô út Triệu Nhu Nhi lại là thiên kim đoàn Triệu thị, nắm hơn 15% cổ phần của tập đoàn nhà họ Triệu.
Lâm Tuệ Mẫn nhìn hầm hố thế thôi, nhưng thực chất lại là quản lý cấp cao của tập đoàn khoa học kỹ thuật Lâm thị đó.
Mấy đứa nhóc còn lại xêm tuổi cô, vẫn còn đi học.
Lâm Tuấn Dật thì cô sớm biết rồi không cần giới thiệu nữa.
Hạ Kỳ Như nghe xong, não bộ quay một vòng mới đem thông tin vừa tiếp nhận thu vào.
Đúng là gia đình cực phẩm mà.
Nhớ lại thành tích lẹt đẹt của mình ở trường học, ực, đột nhiên có chút áp lực là thế nào.
– em gái không cần quá áp lực đâu, dù sao Lâm gia thừa sức nuôi được em mà.
Lâm Hàn Phong nhìn ra suy nghĩ của cô thì lên tiếng an ủi, mọi người cũng đồng thanh phụ họa, Lâm Kiều Vy cũng lén lút dịch sang thì thầm nói với cô.
– chị út đừng nghĩ nhiều, em đây nợ môn suốt mà có sao đâu.
Hạ Kỳ Như: “…”
…
Hôm nay là bữa tiệc đoàn viên, mục đích chính là đón Hạ Kỳ Như về Lâm gia nên chỉ có người nhà với nhau mà thôi.
Còn bữa tiệc ra mắt cô với mọi người sẽ được tổ chức vào ngày khác.
Hạ Kỳ Như cũng không quan tâm lắm, ăn xong thì trò chuyện với mọi người, thấy buồn ngủ thì chui về phòng ngủ, ngủ một giấc.
Sự khó chịu khi phát hiện ra Cảnh Thiên lừa mình ban chiều đã biến mất không dấu tích.
Giờ phút này cô chỉ muốn ngủ, ngủ, và ngủ.
…
Tới buổi sáng ngày hôm sau, khi Hạ Kỳ Như chuẩn bị tới trường, bà Lâm liền hỏi cô có muốn chuyển trường tới học cùng Vũ Nam và Thanh Tùng không.
Hạ Kỳ Như nghĩ một chút rồi lắc đầu, nói mình học ở trường cũ cũng được.
Chỉ còn 1 năm nữa là tốt nghiệp, hơn nữa cô còn muốn chơi đùa với Ái Thy nên không muốn chuyển trường cho lắm.
Ai biết hai đứa nhóc Vũ Nam, Thanh Tùng thấy vậy liền đòi chuyển sang trường cô học cùng chứ, Hạ Kỳ Như phải cố gắng lắm mới ngăn cản mấy đứa kia học với mình.
Đùa à, một mình cô tỏa sáng ở trường học là được rồi, dắt theo hai đứa nhóc này theo, hào quang suy giảm mất thì sao?
Tốt nhất là mấy đứa cứ học trường cũ đi, bá chủ nơi nào thì tiếp tục ở nơi đó trấn giữ.
Hơn nữa để khẳng định suy nghĩ của mình Hạ Kỳ Như còn đổi tên mình trong nhóm chat thành “ta là tiểu mỹ nhân vô địch thiên hạ không ai được giành.”
Mọi người: “…”
Rất tốt, sau bao nhiêu năm trôi qua, cuối cùng đã tìm thấy truyền nhân chân chính của Lâm Tuấn Dật rồi.
– không chuyển trường cũng được, mau ăn sáng thôi nào.
Hứa Giai Kỳ lên tiếng phá tan bầu không khí quỷ dị này, thế là mọi người lại tiếp tục trò chuyện rôm rả.
Hạ Kỳ Như những tưởng vụ chuyển trường đã xong thì không còn vấn đề gì đáng ngại nữa, nhưng không…
Hai ông anh một nóng một lạnh của cô lại bắt đầu khẩu chiến xem ai sẽ là người đưa cô đi học.
Thường thì nhà họ Lâm ai cũng có tài xế riêng, Hạ Kỳ Như đương nhiên cũng thế, hơn nữa tài xế này đã trải qua huấn luyện nên mẹ cô rất yên tâm.
Nhưng mà Tuấn Dật với Hàn Phong tỏ vẻ, suốt 17 năm trời chưa được chở em gái đi học lần nào, thế nên hai người rất muốn trải nghiệm cảm giác được chở cô đi học.
Kết quả sau một hồi đấu đá cà khịa nhau, cả hai đều bị Hạ Kỳ Như từ chối phũ phàng.
Để tránh mâu thuẫn nội bộ lẫn khó xử, cô vẫn nên chọn anh tài xế vẫn hơn.
Vì thế hai người anh chỉ có thể ngậm ngùi đứng nhìn anh tài xế.
Anh tài xế bị hai người nhìn như vậy thì cực kỳ áp lực, tự dưng cảm thấy trọng trách trên vai lại nặng nề hơn rồi.
Đại thiếu gia, nhị thiếu gia, chỉ là đưa tam tiểu thư đi học thôi chứ có phải một đi không về đâu, hai người trưng bộ mặt đưa đám kia nhìn hắn làm gì?
– chào mọi người, con đi học đây ạ.
Hạ Kỳ Như cũng cảm thấy áp lực không kém, nói xong liền chui vào xe.
Tài xế chỉ chờ có thế lập tức cho xe chạy.
Ở thêm một giây, áp lực thêm một giây, không chạy ở lại chịu ngược chắc.
…
Cổng trường trung học T.
Mới sáng sớm, các học sinh đã bị hai chiếc xe ô tô sang trọng trước mặt làm cho choáng ngập khi mà cả hai đều thuộc phiên bản giới hạn hiếm có khó tìm.
Trường trung học T tốt xấu gì cũng là trường trọng điểm, thành phố T lại là một trong hai thành phố lớn nhất nước, thế nên nơi đây giàu nghèo gì đủ cả, tuy bọn họ xe sang nào cũng đã nhìn thấy, nhưng mà hai chiếc xe trước mặt thật sự quá hút mắt rồi, đây là phải tiết kiệm bao nhiêu đời mới đủ mua chứ.
Vì thế các học sinh liền tụ tập nấn ná ở ngoài cổng trường tò mò xem rốt cuộc chủ nhân của hai chiếc xe đấy là ai.
Cạch.
Cửa xe chiếc ô tô màu đen nhanh chóng được mở ra, đầu tiên là sự xuất hiện của một đôi giày thể thao cùng với cổ chân trắng nõn, tiếp đến là chân váy màu trắng tinh khôi, tiếp nữa là khuôn mặt khả ái, trẻ trung của một nữ sinh với mái tóc dài chấm lưng được uốn lọn sóng nhẹ nhàng, hai vai khoác ba lô màu hồng nhí nhảnh như con cá cảnh.
Không nằm ngoài dự đoán, khuôn mặt của nữ sinh vừa lộ ra, mọi người liền vỡ òa.
Cmn, đó không phải là Lâm An Di, đối tượng nổi danh vì đã khiến một top con ông cháu cha phải rời trường về vườn lao động mấy ngày trước đấy sao?
Cậu ta vậy mà lại là chủ nhân của chiếc xe màu đen nổi bật kia…
Làm ơn hãy nói là bọn họ đang nằm mơ đi, sao mới có một ngày mà chim sẻ đã thành phượng hoàng rồi vậy?!?
Nhưng mà hiện thực đã vả cho bọn họ một cái tát đau điếng.
Theo một vài nguồn tin đáng tin cậy cho biết, Lâm An Di chính là tiểu thư thất lạc của nhà họ Lâm.
Một nguồn tin cũng đáng tin cậy không kém khi có cả ảnh chụp thiệp mời dự bữa tiệc Lâm gia cho biết, cuối tuần này Lâm thị sẽ tổ chức lễ tẩy trần cho đứa con gái của bọn họ, nhân tiện giới thiệu người đó cho người trong giới biết luôn.
Nguồn này đáng tin vô cùng, bởi vì những người phao tin đều thuộc tầng lớp thứ hai hoặc thứ ba xếp từ đỉnh kim tự tháp xuống.
Cạch.
Không chịu yếu thế, chiếc xe màu trắng ở phía trước cũng bắt đầu mở ra, cũng là giày trắng nhưng là quần đen, phía trên là áo sơ mi trắng được sơ vin cẩn thận, bả vai trái khoác một chiếc ba lô màu đen.
Đám nhóc kia lại rướn cổ lên nhìn, sau khi nhìn rõ mặt lại hứng thêm một xô máu chó nữa.
Nam sinh kia không ai khác chính là Vũ Cảnh Thiên, nam sinh từng bị bọn họ dẫm đạp dưới đất.
Đám nhóc con kia cảm giác như thế giới này sụp đổ.
Vì sao lại là bọn họ chứ? Vì sao??????
Lâm An Di thì không nói làm gì, dù sao mấy người đắc tội cậu ta đều sớm về vườn rồi, nhưng mà Cảnh Thiên…
Ngẫm đến người lo lắng nhất có lẽ là hơn nửa khối 12, ai cũng từng có một chân trong vụ bắt nạt, vu oan hãm hại hắn.
Nếu hắn mà trả thù, chắc cả lũ khỏi cần học mà nối gót đàn em về vườn mất.
Trong lúc đám học sinh đang kêu gào không thôi thì Hạ Kỳ Như lại không để ý lắm, mặc kệ đang mặc váy vẫn cứ vô tư mà đuổi theo Cảnh Thiên.
May là váy dài quá bắp chân, không thì lộ hàng thật.
– Cảnh Thiên, đợi đã…