Xuyên Nhanh Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 340: Mỗi Ngày Nữ Đế Đều Muốn Đi Bắt Gian 28


Đọc truyện Xuyên Nhanh Ký Chủ Không Tầm Thường – Chương 340: Mỗi Ngày Nữ Đế Đều Muốn Đi Bắt Gian 28


Vào phủ của chủ thành rồi Vân Yến mới nhận ra một điều là bọn người làm trong phủ này ai nấy cũng trắng trẻo mập mạp cả.

Không những thế, rất phủ này cũng rất nguy nga, cây cối um tùm xanh mướt, xa xa còn có người hầu đang đứng tưới cây.

Ở bên ngoài thì thiếu nước, trong này lại dùng nước tưới cây.

Đáng ngạc nhiên thật.

Một hình ảnh hoàn toàn đối lập với hình ảnh ở ngoài kia, nếu nói ở bên ngoài là địa ngục trần gian thì trong này là thiên đàng cũng chả sai.

Thấy chủ nhân của mình đã về, người hầu liền lao tới nhanh chóng cởi lớp vải bọc kín mít trên người chủ thành ra.

Sau đó thì họ liền nhúng tay mình vào một thùng nước rồi dùng thùng nước khác để rửa cả tay chân và mặt cho thành chủ.

Vân Yến nhướng mày nhìn bọn họ, vẻ mặt đăm chiêu.

Bọn họ này trông như là những người đã biết rất rõ về dịch bệnh lần này.

Cảm nhận được ánh mắt tò mò của Vân Yến, thành chủ cười khà khà giải thích, “Có lẽ bệ hạ không biết, đây là loại nước thuốc do người của phủ hạ nhân làm ra, tuy không thể diệt trừ hoàn toàn dịch bệnh nhưng nó có thể giúp hạ nhân tránh được phần nào bệnh đấy ạ.”
“Thế ngươi không chia sẻ cho mọi người trong thành à?” Vân Yến nhàn nhạt hỏi.

Nghe vậy, thành chủ hơi giật giật đuôi lông mày, bà ta giải thích một cách dài dòng, “Bệ hạ lại không biết rõ rồi, loại nước thuốc này không phải cứ muốn làm ra là có thể làm ra đâu ạ, nguyên liệu làm thứ nước thuốc này vô cùng quý hiếm, quá trình làm lại rất khổ cực…”
Vân Yến ngắt lời bà ta, “Tóm lại là ngươi không đủ kinh phí hỗ trợ cho người dân trong thành, đúng không?”
Thành chủ liên tục gật đầu, ngay cả nụ cười cũng mang ý nịnh nọt, “Vâng đúng vậy bệ hạ, ngài thật thông thái ạ.”

Vốn dĩ định bịa thêm một số thứ để lấp liếm cho qua chuyện, ai ngờ bệ hạ lại trực tiếp tìm cớ cho bà ta luôn.

Haha, bệ hạ thật tốt nha.

Nhưng Vân Yến đâu dễ tha cho bà ta ngay được, cô tiếp tục hỏi: “Chẳng lẽ trong thành này chỉ có mình gia tộc nhà các ngươi là giàu có à? Hay cả đất nước này chỉ có mình y sĩ nhà ngươi là thông minh tài giỏi?”
“À…!không ạ.”
Biểu tình Vân Yến vô cùng lạnh nhạt, thành chủ nhìn mãi mà cũng không nhìn ra được cô đang nghĩ gì trong đầu.

“Thế thì tại sao lại không chia sẻ công thức nước thuốc này cho bọn họ, lý do gì mà ngươi lại không nhờ các y sĩ từ thành phố khác đến giúp.”
Câu hỏi lần này đã làm chủ thành hơi lắp bắp, “Bẩm bệ hạ, cái này…!là do bọn họ không tin nước thuốc của hạ nhân có hiệu nghiệm, với cả lúc y sĩ của hạ nhân làm ra nước thuốc thì thành phố đã trong tình trạng phong tỏa rồi ạ.”
Vân Yến liếc bà ta một cái, sau đó cô cũng không nói gì nữa, coi như tạm thời buông tha cho bà ta một lúc.

“Còn không đưa trẫm vào nhà?” Vân Yến lạnh mặt.

Không có tinh ý gì cả, quả nhiên là đám người chịu sự quản lý của Phùng Trinh Du có khác.

“Vâng, vâng.” Chủ thành gật gật đầu, sau đó bảo đám người hầu cho cả ba người dùng nước thuốc rồi mới dẫn bọn người Vân Yến vào nhà.

Sau một hồi đi qua đi lại trong cái phủ to lớn của thành chủ, Vân Yến mới đến được phòng khách của bà ta.

Tình cảnh lúc này là Vân Yến ngồi đối diện thành chủ, trưởng cung và người đánh xe thì ngồi thụt lùi ra phía sau.

Ngồi chưa bao lâu, người hầu của thành chủ đã mang trà và vài món ăn được trang trí tráng lệ lên bàn.


Ngay cả trưởng cung và người đánh xe cũng được hưởng ké một phần ở phía sau.

Thành chủ vô cùng săn sóc Vân Yến, “Bệ hạ, đây là món tráng miệng nổi tiếng ở thành phố này, ngài đi đường lâu như vậy hẳn là đang mệt lắm, mời ngài ăn để lấy lại sức ạ.”
Vân Yến chỉ nhìn lướt qua mấy món đó rồi lại nhìn chủ thành, dường như cô không có ý định ăn mấy món này.

Ai mà biết được bọn người này bỏ thứ gì vào trong mấy thứ này, lỡ như họ bỏ độc cô thì sao, cô cũng còn quý trọng mạng sống của mình mà.

Khi cô còn chưa bắt gian được Phùng Ái Quân và Hoàng Châu Sa thì cô chưa thể chết được.

Ngược lại với Vân Yến, trưởng cung cứ canh lúc không ai để ý là lại ăn một miếng, tâm hồn ăn uống đột nhiên trỗi dậy đã khiến trưởng cung mất đi cảnh giác với mọi thứ.

“Trẫm không đến đây để ăn uống trò chuyện cùng ngươi.” Vân Yến nhìn chủ thành với ánh mắt đầy ẩn ý, “Tình hình dịch bệnh đã như vậy mà các ngươi còn có tâm trạng làm món tráng miệng?”
“Tất nhiên là không rồi ạ!” Thành chủ bình tĩnh mỉm cười, “Đây là những món mà hạ nhân đã giữ gìn rất lâu để chiêu đãi khách quý như bệ hạ.”
“Vậy à.”
Vân Yến chỉ tay vào người hầu đứng ở góc kia, “Ngươi nghĩ xem hạ nhân nhà các ngươi so với dân chúng ngoài kia có những gì khác biệt.”
Chủ thành nhìn sang người hầu nọ, đảo mắt suy nghĩ một hồi.

“Hạ nhân nghĩ là người hầu của hạ nhân vì được sống trong một môi trường đủ ăn uống và phòng chống dịch bệnh gay gắt hơn so với những người ở ngoài nên vẻ ngoài mới khá hơn dân chúng ngoài kia một chút ạ.”
Khéo léo đấy chứ, Vân Yến cười nhạt.

Thành chủ đã gián tiếp thừa nhận gia tộc mình còn đủ thực phẩm nhưng bà ta lại khẳng định lượng thực phẩm đó chỉ đủ cho gia tộc và người hầu nhà bà ta mà thôi.

Trong tình hình như thế này, không thể gọi thành chủ là đồ ích kỉ được, nếu bà ta chia sẻ thực phẩm cho những người ngoài kia thì sớm muộn gì cả gia tộc bà ta cũng sẽ chết dần chết mòn như những người ngoài đó.


Vậy nên chỉ có thể gọi bà ta là người không đủ rộng lượng thôi nhỉ.

“Ngươi nói rất đúng, trẫm cũng hiểu rõ lí do ngươi làm vậy.” Vân Yến gật gù đồng tình.

“Thế nhưng thành chủ, ngươi có biết ngươi đã sai ở những điểm nào hay không?”
Thành chủ nhíu mày suy nghĩ.

Bà ta có làm gì sai hay sao?
Thành chủ cẩn thận nhìn Vân Yến rối thành thật đáp, “Hạ nhân không biết thưa bệ hạ.”
“Lời nói dối của ngươi tuy rất hoàn hảo, nhưng mà thật tiếc với ngươi, trước khi trẫm đến đây, trẫm đã điều tra rất kĩ tình hình về trị an cũng như về kinh tế và xã hội ở đây.”
Vân Yến cong môi, “Thuế ở nơi này cao ngất ngưởng, còn cao hơn ở kinh thành gấp hai lần.”
“Bây giờ trẫm sẽ thẳng thắn một chút.”
“Thứ nhất, tình hình dịch bệnh ở đây nếu như đã xuất hiện nửa năm trước rồi, thì tức là các thành phố khác cũng có khả năng bị nhiễm bệnh trong khoảng thời gian đó.

Nhưng theo tấu chương mà ngươi dâng lên cho trẫm, ngươi lại không nói thật về thời gian diễn ra dịch bệnh.”
“Điều đó làm tình hình dịch bệnh trở nên nghiêm trọng hơn bao giờ hết, vì trẫm không thể nắm được thời gian xuất hiện dịch bệnh để tìm cách khắc phục l.”
“Tội đầu tiên của ngươi chính là xem thường luật pháp, xem thường trẫm.”
“Thứ hai, thuế cao dẫn đến tình trạng nghèo đói ở thành phố tăng.

Sau khi diễn ra dịch bệnh, ngươi vẫn không có bất kì chính sách gì thích hợp để cải thiện tình hình ở thành phố, ngược lại còn ép thuế nhiều người.

Điều đó làm cho cho người chết vì đói và dịch bệnh đều cao như nhau.”
“Tội tiếp theo chính là vì lòng tham mà giết người.” Vân Yến dùng tay làm động tác cắt cổ, “Giết dân chúng của trẫm, nợ máu thì sẽ trả bằng máu đấy.”
Vân Yến cười một cách quỷ dị, tay chỉ vào ly trà trước mặt mình, “Cuối cùng, Phùng Trinh Du bảo ngươi cho độc vào trà của trẫm nhưng lại quên bảo với ngươi trẫm không thích uống trà của một đám ngu à?”
Nghe đến đây, trưởng cung lập tức phụt miếng trà trong miệng ra, tay liên tục chà chà lưỡi mình.

Ặc, thật không ngờ Phùng quốc sư lại ghê gớm như vậy đấy.


Suýt nữa là bà ta quy tiên cùng tổ tông rồi.

Cũng phải công nhận là bệ hạ thông minh thật đấy, đúng là đùi vàng của bà ta.

Sau khi nghe xong những lời Vân Yến nói, sắc mặt của thành chủ đã tệ đến mức không thể nào tệ hơn nữa.

Trắng bệch, không chút sức sống và đầy sự sợ hãi, âu lo, lo lắng…!
Thành chủ đã nghĩ bản thân đã diễn xuất rất tự nhiên rồi, ai ngờ Nữ Đế lại tinh mắt và đa nghi hơn là bà ta đã tưởng.

Bây giờ sự thật đã phơi bày, bà ta còn có thể làm gì ngoài việc thừa nhận mọi thứ đây?
Dù bà ta có phủ định đi nữa, khả năng rất cao bà ta vẫn sẽ chết, vì chứng cứ chắc chắn đã nằm gọn trong tay Vân Yến rồi.

Thành chủ quỳ xuống, dập đầu liên tục, “Bệ hạ, là hạ nhân có tội, là hạ nhân có tội!”
Vân Yến nhàm chán dùng tay chọc chọc ly trà, không thèm nhìn thành chủ một cái.

Câu nói này hình như Vân Yến đã nghe hàng trăm lần rồi thì phải, mấy người như bà ta thường rất sợ cô, cứ bị vạch trần một chút liền nghĩ đến nguy cơ bị giết chết.

Thật ra Vân Yến chẳng có bằng chứng gì cả, cô chỉ có đầu óc và đôi mắt có thể nhận ra ai là đồ thiểu năng thôi.

“Đúng vậy, ngươi có tội đấy, bây giờ có chém đầu cả gia tộc của ngươi thì cũng không đền tội nổi đâu.” Vân Yến phất phất tay, “Cho nên mau kể tường tận mọi chuyện trước khi trẫm không vui đi.”
Sắc mặt chủ thành tái mét hơn nữa khi Vân Yến bâng quơ nhắc đến chuyện chém đầu.

Bà ta chưa muốn chết đâu.

Không thể chết bây giờ được!
“Hạ nhân sẽ kể ngay ạ…”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.