Xuyên Nhanh Ký Chủ Không Tầm Thường

Chương 334: Mỗi Ngày Nữ Đế Đều Muốn Đi Bắt Gian 22


Đọc truyện Xuyên Nhanh Ký Chủ Không Tầm Thường – Chương 334: Mỗi Ngày Nữ Đế Đều Muốn Đi Bắt Gian 22


“Dù sao thì chàng cũng chẳng giấu thứ gì kì lạ ở trong cung đâu, đúng không nhỉ?”
Phùng Ái Quân siết chặt gấu áo, ngữ điệu có phần căng thẳng, “Bệ hạ, ngài cho rằng ta cũng như tên đê tiện Túc Ngọc kia?”
Vân Yến liếc trưởng cung một cái, không nóng cũng không lạnh đáp lại: “Không hẳn, bây giờ thì không.”
Lúc sau thì có đấy.

Để lại một câu trả lời đầy mập mờ xong, Vân Yến liền phất tay áo rời đi cùng đám cung nhân, để lại một đống lộn xộn đằng sau.

Cô vừa đi, Phùng Ái Quân đã ngã quỵ xuống mặt đất, khuôn mặt tái nhợt không chút sức sống.

Cung nhân lúng túng đóng cửa cung lại sau đó đỡ Phùng Ái Quân ngồi lên giường, đồng thời đi lấy nước cho hắn uống.

Chờ Phùng Ái Quân bình tĩnh trở lại, kẻ lạ mặt nào đó từ trên trần nhà nhảy xuống, cả thân hắn mặc một thân đen tuyền, trên mặt cũng đeo mặt nạ màu đen.

Người đó vô tư ngồi cạnh Phùng Ái Quân, giọng nói mang theo ý trêu chọc: “Thì ra là chàng cũng có chút gì đó mờ ám với bệ hạ nhỉ.”
“Nếu không thì sao? Nếu thật thì sao?” Phùng Ái Quân cười khẩy, “Ngài đang ghen à?”
“Phải, ta ghen tị, cũng đang rất tức giận.” Người lạ nheo mắt tà mị nhìn Phùng Ái Quân, “Rõ ràng là ta còn chưa kịp làm gì chàng, bệ hạ đã hùng hùng hổ hổ chạy đến canh giữ người.”
“Nàng đã tìm ra người mật báo cho bệ hạ rồi?” Phùng Ái Quân không thèm chú ý đến câu thả thính của người lạ, trực tiếp đi vào chủ đề chính.

“Tất nhiên rồi, ta còn chưa vô dụng đến mức tìm một kẻ phản bội cũng không được.”
“Vậy thì mau ra khỏi đây cho ta chỉnh trang quần áo.”
“Ta sẽ giúp chàng, đừng lo.”
Phùng Ái Quân giật giật đuôi lông mày, “Không cần, chỉ cần ngài đi ra khỏi nơi này là đã giúp ta rồi.”
“Vì ta mà bệ hạ làm náo loạn nơi này mà.” Người lạ nhìn Phùng Ái Quân, “Cứ để ta giúp chàng, việc nào ta cũng có thể làm được.”
Thấy người lạ có vẻ đang hối lỗi cho nên Phùng Ái Quân cũng mềm lòng, “Vậy thì nàng hãy…”
___
Nơi tổ chức buổi tiệc là ở cung Ánh Viên, cung điện chuyên dụng cho việc tổ chức các buổi tiệc lớn.

Nơi này không những rộng lớn mà còn vô cùng trang trọng, phía sau còn có một vườn hoa đầy rẫy những loại hoa quý cùng một chiếc hồ sen nhỏ.


Khách khứa của những buổi tiệc hôm nay không chỉ có những quan thần trong nước, mà còn có cả những sứ thần từ ngoại quốc cử sang.

Mọi người nói chuyện rôm rả vô cùng vui vẻ cho đến khi có cung nhân nói to: “Nữ Đế Quân Thánh quốc cùng Thanh phi giá đáo.”
Nghe vậy mọi người liền đồng loạt đứng dậy cúi đầu, lời chào đầy thành kính vang lên đều đều, “Tham kiến Nữ Đế và Thanh phi.”
“Miễn lễ.”
Vân Yến cùng Thanh Tuệ Hi nhàn nhã đi lên ghế ở vị trí cao nhất ngồi chờ Phùng Ái Quân đến.

Mắt thấy Nữ Đế không đi cùng phượng hậu mà lại cùng một vị nam phi đi đến, mấy quan thần lo đến phát điên luôn rồi, liên tục bắn ánh mắt hoài nghi về phía Phùng Trinh Du.

Ngay cả Phùng Trinh Du cũng chưa nghĩ Vân Yến làm đến mức này, lần này cô đã khiến con trai bà ta phải bẻ mặt trước mọi người một trận.

Thù mới chồng lên thù cũ, sợ có sống đến trăm tuổi Phùng Trinh Du cũng không trả hết cho Vân Yến.

Cũng không biết Phùng Ái Quân đang làm gì ở cung Vạn Thọ mà lại không chịu mau chóng đi đến đây.

Còn Nhị điện hạ nữa, rõ ràng ngài ấy là nhân vật chính của buổi tiệc mà bây giờ còn chưa xuất hiện.

Mọi người đều rất tò mò hai chuyện trên, song cũng không ai dám mở miệng ra hỏi cô.

Vân Yến lướt mắt nhìn xuống sảnh tìm kiếm bóng hình một ai đó, nhìn qua nhìn lại đều không thấy, cô liền thu lại ánh mắt.

Lúc này, Thanh Tuệ Hi đột nhiên ghé đầu qua thì thầm vào tai cô.

“Bệ hạ, đêm nay nàng rất đẹp.”
Biểu tình của Vân Yến hơi méo mó, nhưng rất nhanh cô liền bày ra vẻ mặt ngạo mạn, “Hôm nay trẫm không đẹp thì ai dám đẹp hơn trẫm?”
Thanh Tuệ Hi cười tủm tỉm gật đầu liên tục.

“Bệ hạ chính là người xinh đẹp nhất đêm hôm nay.”

Vân Yến nâng khóe môi thành nụ cười nhạt.

Đột nhiên biến thành bóng đèn, trưởng cung bĩu môi nhìn Thanh Tuệ Hi.

Cái tên này lại bày trò nịnh nọt Nữ Đế, thật là đáng ghét.

“Phượng hậu giá đáo.”
Sau khi Phùng Ái Quân bước vào, người kế tiếp chính là nhân vật chính ngày hôm nay – Hoàng Châu Sa.

Cô ta khoác trên này bộ y phục màu xanh tím nhạt, thoạt nhìn cứ như đồ cặp với Phùng Ái Quân vậy.

Người tinh mắt ở đây đều nhìn ra được điều này, ngay cả Phùng Trinh Du cũng không ngọai lệ.

Khách mời đã đến đủ, nhân vật chính cũng chịu xuất hiện, Vân Yến mới bắt đầu lên tiếng khai mạc.

“Hôm nay ngày lành tháng tốt, nhân ngày Hoàng tướng quân xuất chinh trở về, trẫm cùng các quan thần đã tổ chức nên buổi tiệc này với mục đích để chúc mừng Hoàng tướng quân cũng như ban hôn ước cho ngài ấy.”
Vân Yến vừa nói đến ba chữ ban hôn ước thì đã có vài người đứng ngồi không yên cả lên.

“Tất nhiên, chuyện ban hôn ước sẽ để vào ngày hôm sau, hôm nay trẫm chỉ thông báo như vậy thôi.” Vân Yến mỉm cười nhìn Hoàng Châu Sa, “Còn bây giờ thì trẫm sẽ là người đầu tiên nâng ly chúc mừng Hoàng tướng quân trở về.”
Nói xong cô cầm ly rượu do cung nhân vừa rót ra, một hơi uống cạn ly.

Thấy vậy, quan thần liềm vỗ tay hoan hô, sau đó buổi tiệc chính thức bắt đầu.

Đầu tiên là tiết mục văn nghệ do sứ thần ngoại quốc buổi diễn, trông cũng hay đấy nhưng Vân Yến lại không thèm để tâm, sau khi kết thúc thì chỉ vỗ tay cho có lệ.

Tiếp theo lại là văn nghệ, tiếp nữa là văn nghệ…!cuối cùng là tiết mục múa kiếm đôi của Hoàng Châu Sa và một vị nam tử nào đó.


Nam tử kia trông như người ngoại quốc với đôi mắt màu bạc và làn da bánh mật, kết hợp cùng bộ quần áo màu vàng kim, chỉ cần nhìn vẻ mặt say mê của đám quan thần trọng sắc kia thì cũng biết hắn ta đẹp đến đâu rồi.

Ngay cả Thanh Tuệ Hi cũng cảm nhận được nguy cơ mà nắm lấy tay áo của Vân Yến, vẻ mặt có chút bi thương.

Vân Yến:???
“Ta không nông cạn đến nỗi thấy ai đẹp cũng yêu thích.” Vân Yến căng não an ủi Thanh Tuệ Hi.

Thanh Tuệ Hi chớp chớp mắt, ngượng ngùng đáp lại một tiếng, “Ừm.”
Thấy cảnh tượng này, Phùng Ái Quân ngồi bên cạnh suýt nữa là bật cười lên tiếng.

Hắn ở cạnh Hoàng Mục Thánh bao lâu, cả Quân Thánh quốc đều biết rõ.

Thanh Tuệ Hi ở cạnh cô bao lâu, cả Quân Thánh quốc cũng đều biết rõ.

Thế nhưng cô bao giờ cũng chỉ quan tâm đến một mình Thanh Tuệ Hi, chẳng lúc nào chịu để tâm đến cảm xúc của hắn dù chỉ một chút.

Không lẽ cô cho rằng hắn không biết ghen tuông hay sao?
Cảm nhận được thứ gì đó khác lạ, Vân Yến nhìn sang Phùng Ái Quân, lên tiếng đánh tan dòng suy nghĩ lệch lạc của hắn ta: “Vừa nãy phượng hậu bị thương nên không kịp đến cùng ta nhỉ, bây giờ đã đỡ hơn chưa?”
Phùng Ái Quân hơi đơ người, máu nóng sắp xộc lên não thì lúc này Hoàng Châu Sa đã hoàn thành tiết mục múa kiếm một cách xuất sắc, xen vào cuộc nói chuyện của hai người.

“Bẩm bệ hạ, đây là Diệu Tình, là hoàng tử nước láng giềng, ngài ấy chính là sứ thần do đất nước Lục Nam gửi sang nước ta.”
Vân Yến nhướng mày nhìn nam tử bên cạnh Hoàng Châu Sa.

Tên nhóc này hẳn là tên hoàng tử út của Lục Nam quốc nhỉ.

Lục Nam quốc chính là quốc gia mấy năm nay luôn lăm le vùng biên cương của Quân Thánh quốc, lần này nhờ có Hoàng Châu Sa mà bọn họ đã quy phục hoàn toàn cũng như không dám động vào một tấc đất của Quân Thánh quốc nữa.

Nói Diệu Tình là sứ thần thì cũng chỉ là nói miệng cho vui thôi, chứ thân phận của hắn khi qua đây là thân phận con tin của Quân Thánh quốc.

Thân phận hoàng tử của hắn sẽ được phục hồi khi Lục Nam quốc chấp nhận bồi thường thiệt hại cho đất nước này.

“Chào bệ hạ, hạ thần tên Diệu Tình, là hoàng tử thứ bảy của Lục Nam quốc.” Diệu Tình tuy có vẻ ngoài hoang dã nhưng cách nói chuyện lại vô cùng ôn nhu.


Đúng gu của các nữ nhân Quân Thánh này!
Nhưng Vân Yến thì không hề nhé.

“Hân hạnh được gặp ngươi, Lục hoàng tử.” Vân Yến hơi mỉm cười.

“Lần này sang Quân Thánh quốc, Lục Nam quốc có chuẩn bị một số quà tặng cho bệ hạ, hy vọng ngài sẽ thích.”
Diệu Tình vừa nói xong, vài tên nô tài của Lục Nam quốc đã mang năm sáu hộp gỗ đến trước mặt cô.

Hắn mở hộp gỗ ấy ra trước mặt cô, vừa nhìn vùa giới thiệu, “Đây là thứ kẹo vô cùng phổ biến ở Lục Nam quốc, gọi là kẹo ca cao.”
“Tuy vẻ ngoài có chút xấu xí nhưng hương vị của nó để lại cho ta một dấu ấn rất sâu đậm, bình thường loại kẹo này mất khoảng ba bốn ngày là hư hỏng, nhưng nếu biết bảo quản đúng cách thì loại kẹo này có thể không hư trong vòng hai đến ba tuần.”
Diệu Tình nói xong liền tự hào nhìn cô, như bản thân vừa giới thiệu cho cô thứ gì đó đáng quý lắm.

Quả thật đáng quý.

Quan thần dụi mắt ba lần, đến lần thứ tư thì kinh ngạc lại gia tăng hơn mấy phần.

Nữ Đế con mẹ nó đang cười!
Lại còn cười rất tươi và hài lòng nữa!
Rốt cuộc là tên hoàng tử ngoại quốc kia đã tặng gì cho bệ hạ của bọn họ vậy?
Ngay cả Diệu Tình cũng sửng sốt khi nhìn thấy Vân Yến nhìn chăm chăm hộp kẹo ca cao trong tay mình.

Diệu Tình hắng giọng vài cái, “Tuy loại kẹo này khá ngon, nhưng khi ăn lại có nhược điểm là sẽ làm đen răng…”
“Được rồi, trẫm ghi nhận tâm ý của Lục Nam quốc các ngươi.” Vân Yến không giấu nổi được sự hứng thú trong lời nói, “Trưởng cung, đến nhận quà đi.”
Mấy hộp kẹo chocolate đã vào tay trưởng cung và được cung nhân chuyển qua một góc.

Đêm nay nhờ có món quà kì bí của hoàng tử Lục Nam quốc mà Nữ Đế một cái cau mày cũng không có, cả buổi cười nói vui vẻ cùng mọi người.

Vì hôm nay Hoàng Châu Sa là nhân vật chính cho nên cô ta được mời rượu rất nhiều, ngay cả Phùng Trinh Du hiếm khi uống rượu cũng đi mời Vân Yến và cô ta vài chén.

Buổi tiệc kết thúc, khi mọi người ra về cũng là lúc bóng đen nuốt trọn lấy cả hoàng cung.

Bắt đầu từ sáng ngày mai, những chuyện kinh khủng sẽ bắt đầu xảy ra ở nơi này..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.