Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ

Chương 542: Ảnh Hậu Có Bệnh 25 2


Đọc truyện Xuyên Nhanh: Kí Chủ Nhà Ta Bệnh Không Nhẹ – Chương 542: Ảnh Hậu Có Bệnh 25 2


Khuynh Diễm bị đánh bay khỏi hot search.
Chuyện này làm antifan của cô thổn thức không thôi, Ảnh Hậu tai tiếng chiếm cứ hot search một thời oanh liệt, không ngờ hôm nay phải thoái vị nhường lại ánh sáng cho…
#Hà Điềm Điềm bức người vô tội nhảy lầu tự sát#
#Hà Điềm Điềm vô số lần kích động chia rẽ đồng nghiệp#
#Hà Điềm Điềm, ác nữ rắn rết đằng sau vẻ ngoài ngây thơ#
#Mặt tối của giới giải trí đáng sợ đến đâu? Mời phỏng vấn Hà Điềm Điềm#
[Đổi thuốc chữa trầm cảm thành thuốc kích thích thần kinh, ép người mắc bệnh tâm lý nhảy lầu tự sát.

Mẹ ơi, độc ác!]
[Tôi biết giới giải trí phức tạp, nghệ sĩ ít nhiều đều diễn trước ống kính để giữ hình tượng, nhưng loại rắn rết như Hà Điềm Điềm thì lần đầu tôi chứng kiến đấy!]
[Chơi tới mạng người luôn mà! Nghe nói bằng chứng đầy đủ cả rồi, nhưng cảnh sát không tìm được cô ta.

Khẳng định là sợ tội bỏ trốn!]
[Tiểu ca ca nhà tôi tốt thế kia, lại bị Hà Điềm Điềm bịa đặt nói xấu, làm các diễn viên trong giới hiểu lầm ghét anh ấy.

Loại người đê tiện như cô ta phải bỏ tù tàn đời!]
[Giỏi đóng vai ngây thơ như vậy, sao cô ta còn chưa ôm giải Ảnh Hậu nhỉ?]
[Chắc là ngày thường tốn nhiều sức giả tạo quá, nên lên màn ảnh bị đơ.


Xem phim “Nữ Đế” đi, cô ta diễn y hệt khúc gỗ!]
[Đã thâm độc còn không có năng lực, giới giải trí bị hạ thấp là tại cô ta.]
[…]
Dưới tầng hầm tối tăm ẩm ướt, bức tường lạnh lẽo gắn các sợi xích sắt thô nặng, âm thanh lạch cạch liên tục phát ra khiến người nghe áp lực hít thở không thông.
Rõ ràng là nơi bẩn thỉu, lại đặt một chiếc ti vi công nghệ cao kết nối Internet, chẳng hề phù hợp hoàn cảnh.
Đối diện ti vi là cặp mắt phẫn hận đang trừng lớn!
Cô gái bị chiếc còng xích vào dây sắt, tay chân không được hoạt động tự do, miệng nhét mảnh vải trắng lớn.

Đầu tóc cô ta rũ xuống cọ vào vết sẹo chưa kéo liền da trên má trái, bộ dạng không thể phân rõ người hay quỷ.
Đây là Hà Điềm Điềm.
Vết thương ở bụng cô ta đã được chữa trị, không còn nguy hiểm tính mạng.
Sau khi bị bắt về nơi này, Hà Điềm Điềm không còn muốn chết nữa.
Cô ta muốn sống!
Sống để nhìn Khuynh Diễm bị giày vò!
Biết người đàn ông của mình lên giường với phụ nữ khác, cô ta muốn xem nửa đời còn lại của cô có hạnh phúc nổi không!
Tốt nhất là cô nên đến đây đánh đập mắng chửi cô ta, như vậy sẽ chứng tỏ cô đang rất đau khổ.
Chỉ những kẻ bất lực khốn cùng, mới phải dùng bạo lực hành hạ người khác!
Hà Điềm Điềm tràn đầy đắc ý, mỗi ngày đều chờ Khuynh Diễm tới tìm mình.
Nhưng suốt thời gian qua, Khuynh Diễm chưa một lần xuất hiện, dường như cô đang vui vẻ đến hoàn toàn quên mất bản thân đang giam giữ một người ở đây.
Hà Điềm Điềm bị bỏ mặc, càng ngày càng trở nên nóng nảy, đáy lòng từ trạng thái đắc ý dần biến thành ngùn ngụt oán hận.
Mãi tới sáng hôm nay, bên ngoài vọng vào tiếng bước chân của rất nhiều người, Hà Điềm Điềm nghĩ cuối cùng Khuynh Diễm cũng đến.
Nhưng không phải.
Chỉ có những người canh gác đem hai món đồ lắp đặt vào đây, một thứ là ti vi, thứ còn lại là… gương.
Màn hình ti vi hiện tin tức mới nhất, hành vi phạm pháp của cô ta bị phơi bày trước công chúng, hàng ngàn cư dân mạng đang khinh thường chỉ trích cô ta.
Hà Điềm Điềm không muốn đọc bình luận của họ, nhưng lại không khống chế được… cô ta cứ hướng về nó… tại sao cô ta cứ hướng về nó!
Cô ta muốn đập nát ti vi khốn kiếp kia! Cô ta muốn đâm mù mắt mình! Để không phải nhìn thấy! Không phải nhìn thấy bất cứ thứ gì nữa!
Ánh sáng từ gương lóe lên, phản chiếu khuôn mặt hằn sâu vết sẹo cùng biểu cảm dữ tợn của Hà Điềm Điềm.
Tiếng hét thất thanh bị khăn vải chặn kín trong cổ họng.
Quỷ!
Ở đây có quỷ!
Thứ gớm ghiếc đó không phải Hà Điềm Điềm, không phải cô, tuyệt đối không phải cô!
Hà Điềm Điềm lắc đầu giãy giụa, nước mắt rơi xuống nhưng con ngươi lại vằn vện độc ác.
Kiều Khuynh Diễm, mày là đồ tiện nhân, tao hận mày!
Tao thề phải giết chết mày!!

“Đáng sợ thật.” Nhìn người đầu tóc bù xù đang kích động gào thét trong camera, Khuynh Diễm chậm rãi cảm thán.

Lang Tinh không biết cô đang nói vẻ ngoài Hà Điềm Điềm đáng sợ, hay là đang tự khen thủ đoạn của bản thân đáng sợ, vì vậy nó lựa chọn im lặng không tiếp lời.
Báo thù không dùng vũ lực mà vẫn có thể giày vò khiến người ta sống dở chết dở, cô đúng là… Thần tượng của nó!
Cốc cốc cốc.
Cửa phòng vang lên tiếng gõ, Khuynh Diễm hơi nhìn qua Diêm Túc.

Sau khi xác định hắn đã ngủ say, cô mới cẩn thận rút bàn tay mình khỏi tay hắn, đi ra bên ngoài.
Phòng bệnh VIP có hai gian, một gian phía trong dành cho bệnh nhân nghỉ ngơi, gian còn lại là khu vực tiếp khách.
Trợ lý đã đứng chờ sẵn ở đây, trên tay cầm một tập tài liệu, dáng vẻ bồn chồn không yên.
Thấy Khuynh Diễm ngồi xuống sô pha, hắn do dự hồi lâu mới chậm chạp lên tiếng: “Thiếu phu nhân, tôi biết mình nhiều lời, nhưng nói thừa còn hơn nói thiếu.

Cô đã hứa với tôi, tuyệt đối không dùng thứ này gây bất lợi cho Diêm tổng, hy vọng cô sẽ ghi nhớ!”
Khuynh Diễm lạnh nhạt cười: “Diêm Túc là người của tôi, sao tôi có thể làm hại hắn?”
Nếu hỏi trên đời này ai là người không muốn Tịch Dạ bị tổn thương nhất, thì đó chính là cô.
Cô biết trợ lý lo lắng cho Diêm Túc, nhưng thái độ của hắn cứ như tiểu ăn vạ thân thiết với hắn hơn cả cô.
Thật sự làm cô khó chịu.
Trợ lý run chân lùi lại, đáng… đáng sợ!
Nụ cười của thiếu phu nhân đáng sợ quá!
Cô và Diêm tổng quả nhiên có tướng phu thê, giống y hệt nhau cái khoản hù dọa người khác!
Không phải trợ lý không tin tưởng Khuynh Diễm, nhưng đây thật sự là việc hệ trọng.
Lỡ như bị lộ ra ngoài, sẽ có người mượn cớ cướp chiếc ghế tổng tài và vị trí gia chủ Diêm gia.

Bởi vì… Diêm Túc bị ảo giác, một triệu chứng của bệnh tâm thần.
Nếu biết hắn có hệ thần kinh không ổn định, các cổ đông sẽ không giao tập đoàn cho hắn.
Trợ lý đặt bệnh án xuống bàn, nặng nề giải thích: “Lúc bình thường Diêm tổng vẫn ổn, ngài ấy chỉ mất tỉnh táo khi bị kích thích.


Diêm tổng luôn nói khuôn mặt mình đầy vết bỏng, nhưng thật ra đó chỉ là ảo giác của ngài ấy.”
“Bác sĩ nói là do di chứng sau sang chấn tâm lý, trận hỏa hoạn xảy ra lúc Diêm tổng còn quá nhỏ, gương mặt kia là của cha ngài ấy trước khi chết…”
Diêm Túc bị ám ảnh bởi gương mặt bỏng nặng của cha mình, hắn nghĩ bản thân cũng bị bỏng.

Nếu không che mặt, tinh thần hắn sẽ hoảng loạn.
Thẩm Phong rạch mặt hắn, nhưng hắn không hề ý thức được việc này, trong đầu hắn chỉ ám ảnh về vết bỏng không tồn tại kia.
Hôm trước Khuynh Diễm định thay băng gạc trên mặt hắn, kết quả hắn lại nói cô ghét bỏ hắn xấu xí, muốn đem hắn đi làm phẫu thuật thẩm mỹ.
Dáng vẻ hắn vô cùng bi thương, cứ như cô là loại con gái cặn bã si mê sắc đẹp phụ tình hắn.
Khuynh Diễm oan ức suýt ném hắn xuống sông Hoàng Hà!
Cô chê hắn xấu sao?
Cô chưa từng có được không!
Đúng là cô thích những thứ xinh đẹp, nhưng mà ngoại lệ với Tịch Dạ.
Người cô nhận định là hắn, dù vẻ ngoài hắn thế nào, cô vẫn chỉ chọn hắn.
Cô ở bên Tịch Dạ không vì khuôn mặt hắn, mà là vì thân thể hắn… khụ, không phải, ý cô là vì linh hồn hắn.
Cô là người sâu sắc chú trọng nội tại, chứ không nông cạn chạy theo lớp hào nhoáng bên ngoài!
*
Hắc Khuyển: Nội tại là sau khi thoát quần áo ra đúng không?!
Đã lâu không cà khịa kí chủ, cuộc đời nó chỉ còn một màu buồn tẻ..


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.