[Xuyên Nhanh] Hệ Thống Cho Tôi Kịch Bản Giả

Chương 41: Tổng tài đã nói đâu? (13)


Đọc truyện [Xuyên Nhanh] Hệ Thống Cho Tôi Kịch Bản Giả – Chương 41: Tổng tài đã nói đâu? (13)

Edit: NN

Beta: Khả Duyên

– ———❤———-

Thu Vãn và Megan gần như chạm đích cùng một lúc, nhưng nhìn bằng mắt thường thì xem ra cô đã đến đích trước một chút.

Trên màn hình lớn trong sân vận động là hình ảnh đường bơi số ba và lá quốc kỳ màu đỏ, cùng với ký hiệu WR* được đánh dấu rất lớn ở phía trên.

*World record – kỷ lục thế giới

Hạng nhất, Thẩm Thu Vãn!

“Quán quân!”

“4′26″32, Thẩm Thu Vãn đã phá kỷ lục thế giới ở hạng mục bơi 400m hỗn hợp nữ, đồng thời phá vỡ kỷ lục Olympic trong hạng mục này, cũng mang về cho đoàn thể thao Trung Quốc huy chương vàng đầu tiên!”

Sau lời xác nhận của bình luận viên, Vương Lâm lập tức nhảy lên từ trên ghế sô pha, ba cậu ta cũng hét lớn một tiếng: “Hay lắm!”

Trên khán đài càng là một mảnh bùng nổ vì vui sướng, ngay cả vị lãnh đạo bộ Thể thao lão luyện từng trải cũng đứng dậy nhiệt liệt vỗ tay, khuôn mặt ửng hồng.

Đây quả thật là một huy chương vàng ngoài dự tính, hơn nữa còn đến rất đúng lúc!

Trong bể bơi, Thu Vãn tháo kính bơi xuống, cô ngẩng đầu nhìn màn hình, khẽ mỉm cười.

Trong tiếng hoan hô vang khắp nhà thi đấu, Thu Vãn nhận được lời chúc mừng từ các tuyển thủ ở những đường bơi bên cạnh, cô cúi người cảm ơn khán giả. Ống kính tiếp tục dõi theo cô, trên TV, bình luận viên vẫn còn đang thao thao bất tuyệt, cư dân mạng trong nước cũng không ngừng nhốn nháo.

“A a a a a a”

“A a a a a a a a a a a a a a”

“Nhất rồi!”

“Thắng rồi!”

“Huy chương vàng đầu tiên!!”


“Cú lội ngược dòng ở 100m cuối cùng quá ngoạn mục rồi, giờ tay tôi đang gõ chữ mà vẫn còn run đây này.”

“WR, em xin được quỳ trước Ngư tẩu! Chị với Cá Chép (Lý Ngư) quá xứng đôi, hai người đúng là trời sinh một cặp!”

“Báo cáo, có người xài hack nè 233333*”

“Xài hack +1”

*Cá Chép là biệt danh của Lâm Ngọc (鲤鱼: Lý Ngư).

*233333: ahahahahaha

……

Trên Weibo và trên các kênh truyền thông lớn, việc đầu tiên phải làm là báo tin vui cho khán giả trên cả nước. Tin vui nhanh chóng được lan truyền, chỉ trong vòng hơn chục phút mà đã có hàng chục nghìn lượt chia sẻ, hàng chục vạn lượt thích.

Lúc này, Thu Vãn vừa nhận phỏng vấn của phóng viên trong nước, vẫn đang ở khu vực dành cho phía truyền thông. Có rất nhiều phóng viên nước ngoài cầm micro hướng về phía cô, trong đó có một nữ phóng viên tóc vàng hỏi: “Cô có biết thành tích bơi tự do 50m cuối của cô còn nhanh hơn so với quán quân hạng mục bơi hỗn hợp 400m nam Hoắc Á không? Hơn nữa thành tích của cô trong trận chung kết tăng lên gần 5 giây so với thành tích cá nhân tốt nhất của cô, cô có gì để giải thích không?”

“Giải thích? Tôi nghĩ cô dùng từ không phù hợp rồi.” Thu Vãn sầm mặt, cô hiểu ý của đối phương, cô ta đang ám chỉ cô sử dụng chất kích thích.

Cho tới giờ, tuyển thủ Trung Quốc luôn luôn bó buộc tay chân* trong các kỳ Thế vận hội Olympic, chịu đủ mọi tranh cãi. Các hạng mục ưu thế trong nước bị lũng đoạn, lợi thế của vận động viên tham gia Thế vận hội lại bị Ủy ban Olympic vịn vào nhiều lý do mà sửa đổi khiến các vận động viên không có thời gian thích ứng. Dù có lập được kỷ lục mới thì lại bị người ta bàn tán về đủ lí do: nghi ngờ về độ tuổi của vận động viên, nghi ngờ dùng chất cấm, nghi ngờ mua giải. Các tuyển thủ trong nước rất ít khi giải thích hay tranh cãi, họ cho rằng làm như thế là mất mặt, là đánh mất cốt cách của một vận động viên. Thậm chí đôi khi truyền thông trong nước còn bắt tay cùng truyền thông nước ngoài, khiến dư luận nghi ngờ vận động viên, động một chút là lại nói không công bằng, yêu cầu vận động viên tự xem xét lại thái độ thi đấu của mình.

*Bó buộc tay chân: Bản gốc là “Thúc thủ thúc cước” (束手束脚) ý chỉ những người có năng lực nhưng lại không thể phát huy

Nhưng Thu Vãn không muốn nâng cao khí thế cho đối phương, cô lập tức đáp trả: “Nếu cô có nghi ngờ gì về vấn đề này, cô có thể báo cáo xin kiểm tra. Tôi phải đi xuống để chuẩn bị lát nữa nhận giải, cảm ơn.”

Cô không nhận phỏng vấn nữa, thẳng thừng rời khỏi đó khiến cho nhiều phóng viên kinh ngạc.

Bên ngoài, Lâm Ngọc đang chờ cô, vừa thấy cô đi ra liền ôm chặt lấy cô, phấn khích nói: “Em giỏi lắm, anh tự hào vì em.”

Nỗi bực bội trong lòng Thu Vãn lập tức tan biến, cô không tiếp tục nghĩ về chuyện ban nãy nữa, chỉ rúc vào vòng tay anh yên lặng cùng nhau tận hưởng thời khắc này.

Sau khi cô ổn định lại cảm xúc, nhận được lời chúc mừng từ mọi người, rồi đến vị lãnh đạo bộ thể thao điểm mặt chỉ tên bắt tay khen ngợi, cuối cùng cũng đã tới thời gian trao giải.

Mái tóc ướt một nửa của Thu Vãn xõa tung trên vai, trong đôi mắt hạnh lấp lánh ánh nước khiến cô trông như học sinh cấp ba, lúc này cô đang cùng hai tuyển thủ đoạt huy chương bạc và huy chương đồng đứng ở một bên, chờ nhân viên phụ trách dẫn cô đến bục trao giải ở bên cạnh.

Cô nghe thấy có người gọi mình bèn quay người lại nhìn, thì ra có khán giả Trung Quốc muốn đưa quốc kỳ cho cô. Thu Vãn cười tủm tỉm nhận lấy, khoác quốc kỳ lên người, vẫy tay về phía khán đài, đáp lại cô là một tràng pháo tay.


Cảnh tượng này được phát sóng trực tiếp trên TV, có fan CP tinh mắt tìm được Lâm Ngọc, thấy anh đang ngồi trên khán đài vừa cầm máy ảnh vừa vỗ tay không ngừng.

“Cá Chép lại mê muội nữa rồi @@”

“Hãy quen với điều đó đi!”

“Mới tới, cầu giải đáp.”

“Khụ, thân máy + ống kính là loại này, giá cả mời tự lên Baidu tra.” Một cư dân mạng nhiệt tình post một tấm ảnh lên.

“Có tiền thật thích _(:з” ∠)_”

Lúc này, nhân viên công tác dẫn ba người Thu Vãn đi về phía bục trao giải, máy quay quay được Lâm Ngọc bỏ máy ảnh xuống, cầm gậy cổ vũ gõ mạnh, liên tục gọi tên Thẩm Thu Vãn.

Thu Vãn quay đầu lại nhìn anh, mỉm cười vẫy vẫy tay, hạt đậu trên chiếc vòng tay lay động. Lâm Ngọc chụm hai ngón tay lại đặt lên môi huýt sáo đáp lại cô.

“Không chịu nổi nữa, cả ngày chỉ biết ngược cẩu.” ← chuyên gia.

“Ớ? Vòng tay của Thẩm Thu Vãn giống với vòng tay của Lâm Ngọc kìa.” ← người mới đến.

“Lầu trên, nghe nói đấy là tín vật đính ước của Ngư tẩu với Cá Chép đó.”

“Hai người họ suốt ngày khoe ân ái thế hả?”

“Thế này đã là gì, Cá Chép còn quăng luôn hình tượng, công khai liếc mắt đưa tình với Ngư tẩu trước mắt công chúng nữa cơ.”

“Không biết bây giờ Cá Chép có còn nhớ một câu “chúng tôi không thân” bên hồ Đại Minh năm xưa không?”

……

Lúc này, lễ trao huy chương đồng và huy chương bạc đã kết thúc, trên loa phát thanh MC đang đọc ra cái tên quen thuộc bằng ba thứ tiếng —— tuyển thủ đoạt huy chương vàng, quán quân Thế vận hội Olympic, vận động viên người Trung Quốc – Thẩm Thu Vãn!

Thu Vãn sải bước lên bục trao giải, thở sâu, sau đó kiên định bước lên trên, hai tay nắm chặt giơ lên thật cao.

Trong nhà thi đấu bùng nổ tiếng cổ vũ như núi gào biển gầm*, mơ hồ xen lẫn tiếng chiêng trống.


*Nguyên văn – Sơn hô hải khiếu “山呼海啸”: Có nghĩa là tiếng kêu của núi, tiếng gào của biển. Miêu tả khí thế hùng tráng đồng thời thể hiện sự khắc nghiệt của tự nhiên.

Sau khi huy chương vàng được đeo lên cổ cô, trong tay cầm bó hoa tươi và linh vật, Thu Vãn một lần nữa hướng về phía khán đài vẫy tay cảm ơn khán giả.

Sau một đợt reo hò cổ vũ nữa, loa phát thanh vang lên lời nhắc: “Kính thưa các quý ông quý bà, xin mời toàn thể các vị có mặt trong nhà thi đấu cùng đứng dậy hát quốc ca Trung Quốc.”

Trong nhà thi đấu dần trở nên yên lặng, nhiều người đứng lên nghiêng người hướng về phía lá quốc kỳ đang được kéo lên giống như Thu Vãn. Khúc nhạc dạo mãnh liệt tình cảm mà trang nghiêm vang lên, quốc kỳ màu đỏ ở trung tâm nhà thi đấu từ từ được kéo lên cao. Thu Vãn chăm chú nhìn, trong lòng khó tránh khỏi kích động, không chỉ vì nhiệm vụ của cô mà còn vì nỗ lực kiên trì trong mấy năm qua.

Thẩm Thu Vãn, cô thấy không? Cô nghe được chứ?

“Hệ thống, mục tiêu nhiệm vụ tôi tìm được rồi, tâm nguyện của nguyên chủ tôi cũng đã hoàn thành, nhưng tôi muốn ở lại cùng anh ấy cho đến khi già đi.”

“… Được.”

Không còn áp lực hoàn thành nhiệm vụ đè nặng, Thu Vãn thoải mái chưa từng có, tiếc là khoảng thời gian thoải mái này cũng không kéo dài lâu.

Trong cuộc họp báo thường kỳ ngày hôm sau, truyền thông cả trong và ngoài nước tranh nhau đổ xô tới, lãnh đạo trung tâm bơi lội vừa thấy thế trận này, trong lòng dần dâng lên dự cảm bất an. Hôm qua, Thu Vãn có nói về việc truyền thông nước ngoài nghi ngờ cô sử dụng thuốc kích thích, dù là người của bộ Thể thao hay ban lãnh đạo trung tâm bơi lội đều cực kỳ tức giận, nhưng cuối cùng vẫn quyết định một sự nhịn chín sự lành. Dù sao thanh giả tự thanh, chỉ cần qua cửa kiểm tra xét nghiệm sử dụng chất cấm, bị người ta nói hai câu ngoài miệng cũng không mất gì.

Họ cũng khuyên nhủ Thu Vãn, nếu trong họp báo có phóng viên hỏi về vấn đề này thì cô chỉ cần phủ nhận là được.

Nhưng mà, Thu Vãn cực kỳ cố chấp đối với việc này. Giống như bây giờ, một phóng viên người da trắng tuổi tác trên dưới năm mươi hỏi cô: “Thẩm Thu Vãn, tôi muốn hỏi cô, cô có sử dụng thuốc kích thích để đoạt huy chương vàng hay không? Xin mời cô hãy trả lời thẳng thắn trước mặt tôi cùng với fan của cô nữa, chỉ cần cô nói là có hay không thôi!”

Theo ý của bên lãnh đạo, lẽ ra Thẩm Thu Vãn chỉ cần trả lời “Không” là xong.

Nhưng Thu Vãn không thể nhẫn nhịn được, vấn đề này nhìn như rất đơn giản, nhưng cái bẫy bày sẵn trong đó lại vô cùng độc ác. Phóng viên tạo áp lực bằng ngữ khí ép hỏi, còn cố ý chỉ ra “Sử dụng thuốc kích thích để đoạt được huy chương vàng”, khiến khán giả chú ý đến tiền đề giả thiết này.

Ông ta lại cố gắng nhấn mạnh vào việc chỉ yêu cầu Thu Vãn trả lời có hoặc không, dù Thu Vãn có trả lời như thế nào thì cũng khó mà áp chế được khí thế của ông ta, người khác nhìn vào sẽ cảm thấy cô không tự tin.

Không tự tin sẽ bị bọn họ xuyên tạc thành chột dạ.

Việc gì Thu Vãn phải làm theo lời ông ta nói?

Cô thoải mái hỏi: “Tiên sinh, xin thứ cho tôi mạo muội, xin hỏi ông là phóng viên của báo nào?”

Vị phóng viên kia sửng sốt, trả lời: “Tôi là phóng viên của Sasame Daily, cô chỉ cần trả lời có hay không là được!”

“Vậy ông là người nước A rồi. Tháng 9 năm 1998, Nữ hoàng bơi lội nước A Joan đột tử trong nhà, xác nhận nguyên nhân tử vong là do sử dụng thuốc kích thích quá liều.”

“Tháng 10 năm 2003, Cục Điều tra Liên bang tuyên bố đã nắm giữ chứng cứ về một phòng thí nghiệm đã cung cấp thuốc kích thích cho rất nhiều vận động viên, trong danh sách có những cái tên đình đám như Kae, Monas cùng với 9 quán quân bơi lội thế giới khác nữa.”

“Danh tướng nước A – Kay – người bị tố cáo sử dụng chất cấm khi lần đầu tiên tham gia Thế vận hội tổ chức năm 2000, vào tháng 8 năm 2005, lần thứ sáu bị cáo buộc sử dụng chất kích thích trong sự nghiệp làm vận động viên của mình.”

“Năm 2008 ——”


“Cô chỉ cần trả lời là có hay không thôi!” Vị phóng viên kia thẹn quá hóa giận nói.

Thu Vãn cười cười: “Không có, tiên sinh, tôi không sử dụng chất cấm. Nhiều năm qua trong nền bơi lội Trung Quốc của chúng tôi chưa bao giờ xuất hiện loại chuyện đáng sợ như sử dụng chất kích thích.”

Sau đó, nếu còn có người muốn dựa vào việc sử dụng chất cấm để chất vấn Thu Vãn, cô luôn chặn họng đối phương đến phát nghẹn. Thu Vãn dù gì cũng được xem như là học bá, trí nhớ không thể khinh thường. Cô công khai kể lại lịch sử đen tối của các nước trước công chúng khiến phóng viên các nước vừa tức vừa hận, phóng viên trong nước vẻ mặt mơ màng, ban lãnh đạo thì thấy cô không đi theo kịch bản đã bàn, có vẻ là muốn phóng túng bản thân luôn thì chỉ có thể mỉm cười bất đắc dĩ.

“Tinh thần Olympic là thấu hiểu, hữu nghị, đoàn kết và công bằng, tôi tôn trọng tinh thần ấy, cũng xin mọi người tôn trọng. Ít nhất đối với chuyện sử dụng thuốc cấm, xin đừng căn cứ trên lập luận giả thiết của các vị rồi đặt ra tiêu chuẩn kép, xin các vị hãy đối xử bình đẳng.”

“Hôm nay, tôi không thẹn với lòng đứng trên bục trao giải nhận thưởng. Vì niềm vinh dự này, không chỉ có tôi, còn rất nhiều người đã lặng thầm nỗ lực đánh đổi, tất cả những cố gắng ấy không phải chỉ mấy câu nói của các vị là có thể phủi sạch. Lúc này đáng lẽ tôi nên được tận hưởng niềm vui chiến thắng chứ không phải ngồi đây chịu những lời buộc tội vô căn cứ như thế này. Nếu các vị đang ngồi ở đây có bất cứ nghi ngờ gì, xin hãy đợi kết quả xét nghiệm chất cấm của tôi từ phía Ủy ban Olympic và Cơ quan phòng chống doping thế giới, xin cảm ơn.”

Những lời nói đó của Thu Vãn càng khiến cho đám phóng viên giận dữ hơn. Sau khi cuộc họp báo ngày hôm đó kết thúc, truyền thông các nước càng phê bình Thu Vãn nhiều hơn nữa, cắt xén câu nói của cô để viết bài đăng báo hoặc post lên mạng, cho rằng cô kiêu ngạo vô lễ, cố tình khiêu khích.

Nhưng câu trả lời đúng lý hợp tình của Thu Vãn cũng khiến nhiều người tin rằng cô thật sự tự tin. Một vài người muốn bôi nhọ cô, từ nghi ngờ cô sử dụng thuốc kích thích dần chuyển sang công kích EQ, bôi nhọ phẩm hạnh của cô. Thu Vãn cảm thấy không sao cả, cô là vận động viên, không phải ngôi sao thần tượng gì, chỉ cần thành tích trong sạch là được. Dù sao đối với nhiều người mà nói, họ cho rằng hoài nghi vô cớ một tuyển thủ quán quân có sử dụng thuốc kích thích hay không là một chuyện vô cùng thất lễ.

Đến khi tin tức truyền về trong nước, trên mạng hoàn toàn bùng nổ, khắp nơi đều là tiếng nói ủng hộ Thu Vãn.

“Trả lời hay lắm! Dựa vào đâu mà chỉ cho các người bôi nhọ chúng tôi, lại không cho chúng tôi phản kháng?”

“Ngư tẩu của em quá lợi hại, mấy nước muốn vu khống chúng tôi, bị vả mặt đau không?”

“MD* cuối cùng cũng chịu phản kháng lại rồi, chưa bao giờ thấy sảng khoái như thế!”

*MD: phát âm là “ma de”, là từ chửi tục. Tương ứng trong Tiếng Việt: Mẹ, mẹ kiếp,…

“Ngư tẩu nói không sai, họ đúng là tiêu chuẩn kép mà, thành tích tăng lên thì là uống thuốc, thế sao không nghi ngờ XX và XXX chứ? Họ còn đáng nghi hơn mà!”

“Tôi thấy phóng viên Trung Quốc theo đội nên có tâm chút đi, trận chiến dư luận thôi mà, chúng ta nhiều người!”

……

Một số cư dân mạng còn vượt tường lửa để công kích những nơi đưa tin sai sự thật, hoặc bình luận những biểu tượng cảm xúc mà người nước ngoài không hiểu được. Sau khi Sasame Daily đăng tin tức kia, bình luận mắng chửi dưới bài báo tăng lên đến mấy chục vạn, phía Sasame Daily tức đến mức không đáp lại mà trực tiếp khóa bình luận. Đương nhiên cũng có người cho rằng Thu Vãn nhân phẩm tính tình quá kém, làm mất mặt người Trung Quốc, nhưng đều bị các cư dân mạng mắng cho đến không ngóc đầu lên nổi, chỉ đành khóa bình luận giống như bên Sasame Daily, hoặc xóa luôn bài đăng cho xong chuyện.

Đài truyền thông quốc gia và Bộ Thể thao Trung Quốc cùng trung tâm bơi lội nhanh chóng lên tiếng công khai bảo vệ Thu Vãn. Dù trong lòng họ có nghĩ gì đi chăng nữa, chuyện đã náo loạn đến thế này thì họ đương nhiên không thể theo phe phóng viên nước ngoài bôi nhọ vận động viên nước mình.

Có phóng viên trong nước phỏng vấn Thu Vãn, hỏi cô vì sao lại phải công khai phản pháo như vậy?

Thu Vãn vô tội nói: “Tôi chỉ đang nói sự thật thôi.”

“Nhưng họ không ngừng công kích cô, đối với chuyện này cô có suy nghĩ như thế nào?”

“Vậy lại thắng thêm một lần nữa.”

– ——– 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.