[Xuyên Nhanh] Hệ Thống Cho Tôi Kịch Bản Giả

Chương 37: Tổng tài đã nói đâu? (9)


Đọc truyện [Xuyên Nhanh] Hệ Thống Cho Tôi Kịch Bản Giả – Chương 37: Tổng tài đã nói đâu? (9)

Edit: Há Cảo

Beta: Niêm Hoa Nhất Tiếu

– ———❤———-

Sáng sớm hôm sau, Thu Vãn kéo vali đi đến địa điểm tập kết, sau đó cùng mọi người lên xe bus đã được chuẩn bị sẵn tới sân bay.

Dọc đường đi, cô luôn nghĩ đến chuyện đã xảy ra, vì sao Lâm Ngọc lại chạy? Phải, quả thực có thể dùng từ “chạy trối chết” để hình dung hành động ngày hôm qua của anh. Chuyện này thật sự đã khiến cô chịu đả kích nặng nề. Giây phút đó, cô không cầm nổi lòng mình, chỉ muốn bày tỏ nỗi lòng với anh. Có lẽ, trong đoạn tình cảm này có xen lẫn sự tín nhiệm với Phan Ninh và cả sự thân thiết với Luen, nhưng từ sau khi Thu Vãn xác định rõ mối liên kết giữa bọn họ, cô vẫn luôn xem bọn họ là cùng một người. Đây cũng là lí do vì sao cô đã có hảo cảm với Lâm Ngọc từ sớm.

Phần tình cảm này rất dễ nảy sinh biến hoá. Lâm Ngọc hết lòng vì cô lại càng khiến tình cảm trong cô nhanh chóng nảy nở. Cô vẫn luôn tự tin, cho rằng anh cũng có tình cảm với cô. Nhưng bây giờ… chẳng lẽ tất cả đều là ảo giác của cô sao, là cô một mình đơn phương sao?

Suy cho cùng Lâm Ngọc cũng không có ký ức đời trước. Có lẽ đối với anh, cô cũng giống như những người anh đã từng gặp, cuối cùng hai người chỉ có thể ngang qua đời nhau mà thôi.

“Hệ thống, hôm qua anh có thấy gì không?”

“…….Không.”

“Tôi hiểu rồi.”

Cô hiểu cái gì?! “….Tôi kiến nghị cô nên chú ý xung quanh một chút.”

Thu Vãn vừa ngẩng đầu liền thấy gần như tất cả mọi người ở đây đều đang nhìn cô, Lưu Điềm và vài người khác châu đầu ghé tai cùng thảo luận về điều gì đó. Lúc thấy cô nhìn sang, tất cả đều lảng tránh, nhìn đi nơi khác.

Chỉ có Lưu Điềm không thèm để để ý chút nào, hỏi cô:

“Thẩm Thu Vãn, cô không chột dạ sao?”

“Không chột dạ, người cũng không phải do tôi hại.” Thu Vãn nghĩ thầm, có lẽ là chuyện video bị phát tán trên internet ngày hôm qua, nhưng cô đã sớm biết rõ sự việc, nên chẳng có gì phải lo lắng.

Lưu Điềm nhìn dáng vẻ chết không hối cải của cô, tức giận đề cao giọng:

“Video cũng đã lan truyền rồi, cô còn dám ngụy biện! Cô đừng tưởng rằng mình có thể thoát khỏi sự trừng trụ của pháp luật. Cho dù người bị hại kiêng kị thế lực của gia đình cô, không dám tố cáo cô, nhưng ngoài pháp luật ra vẫn còn đạo đức. Mọi người đều hiểu rõ, cô không giấu được đâu!”

“Vậy xin hỏi vị thẩm phán đạo đức này, cô tính thay mọi người trừng trị tôi sao?” Thu Vãn thấy cô ta kích động như thế, nói thêm một câu nữa:


“Cô đừng vội gán tội danh này lên đầu tôi. Cho dù cô không tin tôi, thì cũng nên tin tưởng đội tuyển quốc gia chứ. Các vị lãnh đạo không xử lý tôi, còn cho phép tôi tham gia Đại hội Thể thao toàn quốc, chẳng lẽ không đủ để chứng minh điều gì sao?”

“Ai biết anh trai cô có làm gì không?”

“Phụt! Cô cũng coi trọng anh trai tôi quá rồi, nhưng nhà họ Thẩm chúng tôi làm ăn buôn bán đứng đắn. Hay là cô tưởng đội tuyển quốc gia có thể để mặc cho anh trai tôi điều khiển? Chẳng lẽ cô cho rằng, mấy vị lãnh đạo đều….”

“Tôi, tôi không có nói như vậy.”

Một vài người im lặng, âm thầm suy nghĩ, gia đình của Thẩm Thu Vãn là thương nhân, mặc dù có tiền cũng không thể ảnh hưởng đến quyết định của đội tuyển quốc gia được, hơn nữa trung tâm bơi lội càng không màng đến lời chửi mắng, vẫn bảo vệ Thẩm Thu Vãn, chẳng lẽ còn có nội tình gì sao?

Thu Vãn lại liếc Lưu Điềm một cái:

“Việc này người trong đội biết rõ hơn cô, sẽ sớm có kết luận thôi, hay là cô không sống tới thời điểm đó được hả?”

“Cô…..”

“Ồn ào cái gì? Lưu Điềm, cô có còn muốn thi đấu nữa không? Không muốn thì ở lại đi.” Bất chợt, huấn luyện viên đi tới, ngắt lời Lưu Điềm, hắn biết phía trên còn đang xử lý việc này, nhưng hiện tại còn chưa công bố kết quả, hắn cũng không tiện nói nhiều.

Huấn luyện viên tiếp tục nói với mọi người:

“Đứng hết ở đây làm gì? Sắp phải thi đấu rồi, trong lòng các cô cậu đều nghĩ cái gì thế hả?”

Hừ, lại tốn một khoảng thời gian, thật đúng là ra quân bất lợi!

Mọi người nhanh chóng giải tán. Thu Vãn cũng tìm được xe bus của đội tuyển bơi lội, nhanh chóng lên xe.

Mọi người trong xe đều thân thiện chào hỏi cô, cũng không biết có phải là do được huấn luyện viên bơi lội nói trước hay không. Thu Vãn nhìn quanh xe một vòng cũng không nhìn thấy Lâm Ngọc, cô chọn một vị trí cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống.

Một lát sau, một đồng đội ngồi xuống cạnh cô, nói:

“Thu Vãn, chúng tôi đều tin cô. Cô đừng phân tâm, cố lên!”

Thu Vãn hơi cảm động, “Cảm ơn mọi người.”.


Lúc sắp đến thời điểm xuất phát, Lâm Ngọc và vài vị lãnh đạo của trung tâm bơi lội cùng nhau lên xe. Anh đi đến chỗ Thu Vãn ngồi, nói với người đồng đội ngồi cạnh cô:

“Chị Tiểu Linh, chúng ta có thể đổi chỗ không?”

Tiểu Linh cười cười đứng lên, đoạn nói:

“Vậy cậu phải mời tôi ăn cơm đấy nha.”

“….Được.”

Thu Vãn nhìn Lâm Ngọc ngồi xuống cạnh cô, bộ đồng phục quốc gia tôn lên vẻ anh tuấn đẹp trai của anh. Tầm mắt anh nhìn thẳng vào lưng ghế phía trước, nhỏ giọng hỏi cô:

“Lời hôm qua em nói là ý gì vậy?”

Thu Vãn tức giận đến sôi máu, lời cô còn có thể có ý gì nữa chứ? Cô giận dỗi quay đầu nhìn ra cửa sổ.

Lâm Ngọc bắt đầu sốt ruột, hôm qua anh thật sự rất bất ngờ, còn tưởng rằng bản thân đang nằm mơ, đợi đến khi anh phản ứng lại thì phát hiện mình đã chạy về ký túc xá mất rồi. Lúc ấy anh còn đấm ngực giậm chân, nằm trên giường, chỉ trách bản thân đã bỏ lỡ mất một cơ hội tốt, lo lắng không biết Thu Vãn có giận mình hay không.

Lâm Ngọc vội cầm lấy cánh tay đang đặt trên tay vịn của Thu Vãn, bất chấp tất cả mà nói:

“Mặc kệ là có ý gì, anh đều sẽ lý giải thành ý kia.”

Thu Vãn rung động, khẽ cười. Cô có thể cảm nhận được nhiệt độ ấm nóng trong lòng bàn tay đối phương.

Xe bus từ từ lăn bánh. Đồng thời, trong lúc này, tại văn phòng tổng giám đốc tập đoàn quốc tế Phú Khang, Thẩm Thu Bạch đang xem những bình luận trên mạng, sắc mặt của hắn thay đổi không ngừng. Lúc video vừa bị tung ra, Thẩm Thu Bạch nhanh chóng nhận được tin tức. Sự việc liên quan đến Thẩm Thu Vãn, hắn lập tức hạ lệnh cho cấp dưới đi xử lý. Nhưng cư dân mạng lại không muốn bỏ qua, ngược lại càng dồn dập chỉ trích Thu Vãn.

Thẩm Thu Bạch vô cùng tức giận. Trước đó hắn đã xem video này, hơn nữa còn cho người xóa hết.

Là do Sở Liên sao?

Hắn có chất vấn Sở Liên, nhưng đối phương lại tỏ ra vô tội không biết gì cả, còn nói mình không muốn nhớ đến những ký ức đó.


Thẩm Thu Bạch im lặng rất lâu, sau đó lại cho người đi tra xét lần nữa. Kết quả tra ra là một quản lý trong tiểu khu đã bị sa thải mấy hôm trước, vì muốn trả thù nên lại đoạn video từ camera ghi hình, sau đó tung lên mạng.

Thẩm Thu Bạch phái người truy vấn địa chỉ IP của video, kết quả thu được là từ một tiệm net, hỏi một người trong tiệm thì đến ba người đều trả lời không biết. Mà địa chỉ liên hệ ghi chép trên hồ sơ quản lý của tiệm cũng không còn người ở, chủ nhà nói hôm qua hắn đã thanh toán toàn bộ tiền nhà và trả phòng, nghe đâu là muốn về quê.

Tại thành phố lớn hơn mười triệu dân này, muốn tìm một người bình thường không hề dễ dàng chút nào.

Ngay khi Thẩm Thu Bạch còn đang rối rắm không biết phải làm sao thì đội tuyển quốc gia đã công bố một bản báo cáo giám định video kia.

Trong bản báo cáo kết luận hai điều: một, video không hoàn chỉnh; hai, người bị ngã không liên quan đến Thẩm Thu Vãn.

Cư dân mạng nửa tin nửa ngờ, có người nói đội tuyển quốc gia bao che cho Thẩm Thu Vãn. Người bị hại rõ ràng là một thai phụ, cô ấy cần gì phải mạo hiểm bị sẩy thai để diễn kịch chứ? Tuy rằng việc cô ấy bị thương không phải do Thẩm Thu Vãn trực tiếp gây nên, nhưng cũng rất có thể là khi cô ấy tránh đi vô ý té ngã, thế nên hành vi của Thẩm Thu Vãn là gián tiếp gây tổn thương cho cô ấy. Cho dù nói thế nào đi nữa, Thẩm Thu Vãn ra tay với thai phụ là cũng là sự thật không thể chối cãi.

Nhưng mà lúc này, một nick weibo clone 0 follow 0 follower theo sát vụ việc này đã đăng 2 video lên.

Video thứ nhất là bản video theo dõi hoàn chỉnh, chỉ rõ ra là người bị hại chủ động dây dưa với Thẩm Thu Vãn. Thẩm Thu Vãn mấy lần muốn đi vào nhà nhưng đều bị người bị hại chặn lại. Sau đó, không biết người bị hại nói gì mà khiến Thẩm Thu Vãn tức giận đến mức phải ra tay.

Video thứ hai là Thẩm Thu Vãn cự tuyệt thừa nhận việc mình tổn thương người bị hại, nhưng người bị hại lại khiêu khích nói:

“Nhưng anh trai cô tin tôi, không tin cô, thế nên, là cô hại tôi.”

Chân tướng đã rõ ràng, là “người bị hại” tự biên tự diễn vở kịch này.

Lần xoay người mạnh mẽ này một lần nữa khiến mọi người ngậm miệng. Chuyện lần này khơi dậy lửa giận của rất nhiều người. Video theo dõi giả đó rõ ràng là cố ý để bọn họ hiểu lầm, lợi dụng thế công của dư luận chèn ép Thẩm Thu Vãn. Cư dân mạng tra ra thân phận của Sở Liên, phát hiện cô ta chỉ là bảo mẫu của nhà họ Thẩm, nhưng mà đứa bé trong bụng cô ta, lại là của Thẩm Thu Bạch.

“Hào môn cũng loạn thật! Thẩm Thu Bạch đói khát đến vậy à, ngay cả người giúp việc cũng làm luôn?”

“Lúc trước không phải bạn gái của hắn là một bạch phú mỹ* sao? Tôi có thấy tạp chí tin tức nhắc tới, chẳng lẽ đã chia tay rồi? Hay là hắn ngoại tình?”

[*] bạch phú mỹ: cô gái xinh đẹp, trắng trẻo và giàu có.

“Là thiên kim của chủ tịch tập đoàn Tử Dương phải không? Cô ấy và Thẩm Thu Bạch cũng chưa từng công khai quan hệ, biết đâu chỉ là bạn tốt thôi thì sao? Nếu không thì mắt của Thẩm Thu Bạch có tật à? Bạch phú mỹ đẹp hơn Sở liên hoa không biết bao nhiêu lần, càng miễn bàn đến khí chất!!”

“Xem weibo của bạch phú mỹ đi, cô ấy ám chỉ Thẩm Thu Bạch và Sở bảo mẫu mấy lần, còn chúc bọn họ thiên trường địa cửu ấy.”

“Ồ, xem ra mắt của Thẩm Thu Bạch có vấn đề thật. Gặp phải tên anh trai như thế, Thẩm Thu Vãn cũng xui xẻo hết chỗ nói.”

“Lợi hại đấy bảo mẫu nhỏ của ta! Chủ nhân 1 vì cô ta mà từ bỏ bạch phú mỹ, chủ nhân 2 trực tiếp bị cô ta cho vào trại tập trung địa ngục. Mau viết sách chia sẻ kinh nghiệm cho mấy người ăn dưa bọn tôi với, nhất định sẽ bán chạy!”


“Không đúng, cô ta thật sự dùng đứa bé trong bụng đi mạo hiểm à? Hãm hại em chồng còn quan trọng hơn cả đứa bé trong bụng ư?”

“Chẳng lẽ đứa bé đó không phải của Thẩm Thu Bạch?”

……

Cư dân mạng ra sức bổ não, càng bổ càng lợi hại. Hơn nữa y tá từng tham gia vào việc này cũng đăng weibo, kể rằng lúc ấy, Sở Liên được đưa vào bệnh viện rồi mới biết mình mang thai, nhìn cô ta khóc lóc thảm thiết như vậy các bác sĩ y tá xung quanh đều cảm thấy đáng thương. Nhưng không ngờ sự thật lại là cô ta tự làm tự chịu.

Hiện tại, mọi người đều cho rằng Sở Liên là hại người hại luôn cả bản thân, nhưng chỉ có một mình Sở Liên biết, là cô ta cố ý vứt bỏ đứa bé kia, đáng tiếc lại không thể đạt được mục đích.

Thiên sứ vốn có thể làm bạn bốn năm với cô ta, lại hy sinh một cách vô ích rồi.

Cô ta tuyệt vọng nhìn căn phòng hỗn loạn này, trên mặt đất đều trải đầy mảnh vỡ thủy tinh, những cảnh hoa tàn rơi rụng và vệt nước đọng lại, nhìn vào cả căn phòng như vừa bị cuồng phong quét qua vậy.

Thẩm Thu Bạch từng tới đây, nhưng lại đi tất nhanh.

Hắn mặc kệ cô ta cầu xin, chỉ bỏ lại một câu – “Tự giải quyết cho tốt” liền xoay người rời đi.

Sau đó, vệ sĩ của hắn bước vào đập phá phòng khách, mang hết những vật dụng cá nhân của cô ta vất ra ngoài, cũng thông báo với bên công ty bất động sản, nếu hôm nay cô ta không rời khỏi đây thì trực tiếp lấy tội “tự ý xông vào nhà dân” mà báo cảnh sát.

Rõ ràng, những điều này là do Thẩm Thu Bạch phân phó. Hắn không nói rõ phải làm thế nào, chỉ nói với bọn họ phải hoàn thành mục đích là được. Hắn muốn cô ta không còn đường lui.

Hiện tại cô ta không có nhà ở, không có tiền tiết kiệm, không có thanh danh, không có tương lai, thậm chí còn không biết có thể tiếp tục sống ở thành phố A không nữa, có khác gì bước vào đường cùng?

Thẩm Thu Bạch, anh thật tàn nhẫn!

Sở Liên hối hận không thôi. Những việc cô ta hãm hại Thẩm Thu Vãn đều bị công khai. Nếu sớm biết sẽ có ngày này, cô ta tuyệt đối sẽ không trộm bản sao camera theo dõi, cũng sẽ không mua chuộc quản lí khu biệt thự để hắn đăng video lên mạng. Cô ta thà để những chuyện này vĩnh viễn phủ bụi còn hơn!

Không, không phải cô ta muốn là được. Đối phương đã sớm nắm được chứng cứ, vẫn luôn chờ cô ta ra tay. Cho dù cô ta không lợi dụng video theo dõi, đối phương cũng dùng cách khác để đạt được kết quả như hiện tại. Mà tất cả, từ ngày Thẩm Thu Vãn trở về đã sớm định sẵn.

Tinh thần của Thẩm Thu Vãn căn bản đâu bị rối loạn. Những ngày trong trung tâm đó, tinh thần cô ta không hề bị tàn phá, chỉ có trạng thái tâm lý không ngừng thay đổi. Cô ta giả vờ là để trả thù, trả thù mình, cũng sẽ trả thù Thẩm Thu Bạch!

Đáng tiếc, lúc này Thẩm Thu Bạch đã lựa chọn tin tưởng em gái của hắn. Sở Liên sâu sắc ý thức được, cho dù cô ta nhận lỗi kiểu gì đi chăng nữa thì vị trị Thẩm phu nhân cũng không còn thuộc về cô ta.

Mọi chuyện đáng lẽ không nên thành ra như thế này. Rõ ràng cô ta đã sống lại, có thể bớt đi rất nhiều đường vòng, có thể sống tùy ý đường hoàng hơn lúc trước. Đời trước cô ta là người chiến thắng, đời này chiếm được tiên cơ, sao có thể thua được chứ?

Hiện tại, cô ta nên đi về đâu đây?

– ——–  


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.