[Xuyên Nhanh] Hệ Thống Cho Tôi Kịch Bản Giả

Chương 32: Tổng tài đã nói đâu? (4)


Đọc truyện [Xuyên Nhanh] Hệ Thống Cho Tôi Kịch Bản Giả – Chương 32: Tổng tài đã nói đâu? (4)

Edit: NN

Beta: Há Cảo

– ———❤———-

Lập trình viên Tiểu Lưu làm việc liên tục trong nửa tháng, cuối cùng cũng có được một ngày nghỉ. Hắn ngủ một giấc đến chiều, sau khi tỉnh dậy mặt còn chưa thèm rửa đã ngồi ngay vào máy tính, tùy ý mở trang web chuyên livestream hắn thường xem.

Hắn vốn định xem livestream trò chơi của nữ thần, tìm một lát, một tiêu đề tên “Trại tập trung Đức Quốc Xã thời đại mới” đập vào mắt hắn. Tiểu Lưu tưởng rằng là một trò chơi mới, tò mò nhấn vào bài.

Có lẽ tốc độ mạng hơi chậm, hình ảnh còn chưa kịp hiện ra thì hắn đã nghe thấy một tiếng hét thảm thiết, tiếng hét kia vô cùng chân thật, cứ vang vọng mãi trong căn phòng khiến Tiểu Lưu ngay lập tức nổi da gà.

Tiếp theo, hắn thấy một chàng trai tuổi còn trẻ bị trói chặt trên một chiếc giường sắt, xung quanh có một vài người lớn mặc áo blouse trắng và hai thiếu niên khoảng 15 16 tuổi mặc đồng phục ngụy trang. Nhóm người này đang giữ chặt chàng trai nằm trên giường, cậu ta gần như không thể giãy dụa, giống như cá nằm trên thớt.

Trên đầu của chàng trai dán một miếng điện cực, màu máu đỏ tươi ẩn hiện trong miệng cậu ta. Cậu ta vừa kêu vừa mắng, hơn nữa mắng rất khó nghe.

Một thiếu niên đang giữ cậu ta nói: “Đã bảo phải bịt miệng hắn lại, hắn tự cắn vào lưỡi rồi đây này.”

“Bịt cái gì, cứ để cho nó kêu, xem nó còn mắng được bao lâu!” Một người khác đùa nghịch với cái dụng cụ ở đầu giường, giây tiếp theo, Tiểu Lưu lại nghe thấy tiếng hét thảm thiết khiến hắn sợ run. Lần này hắn đã thấy rõ ràng, người nằm trên giường trợn mắt, gân xanh trên trán nổi đầy, khóe miệng chảy đầy nước bọt, như thể cậu ta đang phải chịu đựng đau đớn vô cùng.

“Đờ mờ! Diễn giống thật quá rồi đấy?” Tiểu Lưu không nhịn được liền tặng cho streamer “Tiếng khóc nơi địa ngục” kia một miếng bánh.

Nhưng trong lòng hắn thực sự không thoải mái, vừa định tắt đi, đột nhiên hình ảnh thay đổi sang một căn phòng khác.

Vẫn là một đám người mặc áo blouse trắng vây quanh một chàng trai bị trói khác, trên người cậu ta bị cắm đầy kim, yếu ớt nhắm nghiền mắt, miệng vẫn rên rỉ.

“Chơi lớn ghê, diễn nhiều phần như vậy?”

Tiếp đó, hình ảnh lại chuyển qua vài gian phòng khác nữa, tất cả đều là những màn tra tấn dã man. Người bị tra tấn có cả nam và nữ, tuổi đều không lớn. Dần dần, Tiểu Lưu cảm thấy có điều gì đó không ổn, hắn yếu ớt gõ bình luận: “Mấy cái này không phải là thật đấy chứ?”


Lúc này có khá nhiều người đang xem, phần bình luận lại rất ít. Ban đầu còn có vài người tặng quà ủng hộ, càng về sau càng ít người lên tiếng.

Bình luận của Tiểu Lưu dường như thức tỉnh mọi người.

“Là thật sao? +1”

“Là thật sao? +2”

“Là thật sao? +10086”

“Đờ mờ! Không phải chứ, đây là chỗ quái quỷ gì vậy? Thật sự là trại tập trung à?”

“Brown Bear TV cho phép phát cái loại này à? Tôi muốn báo cáo!”

“Tôi xem đến dựng hết lông tơ trên người rồi, sợ hơn cả xem phim kinh dị nữa. Mấy kẻ bạo hành kia là cầm thú à?”

“Đã báo cáo.”

……

Cùng lúc đó, một tài khoản đại V trên Weibo đăng status: Có ai xem livestream “Trại tập trung Đức Quốc Xã thời đại mới” trên Brown Bear TV không? Dọa chết tôi rồi, ai xác nhận được là thật hay giả không?

[Trúc Màu Xanh Nhạt]: Xem ra gần đây bác chủ* thiếu tiền há, thế mà lại đi quảng cáo.

*chỉ đại V kia

[Độc Câu Hàn Giang Tuyết]: Quảng cáo không có tâm nha, cẩn thận không được trả tiền đâu!

Đại V: Không phải quảng cáo!!! Tin tôi đi mà!! Tôi thật sự không biết!


[Bé Đáng Yêu]: Tò mò đi xem thử, sức chịu đựng quá thấp nên nôn rồi, dạo này livestream đều đáng sợ thế hả?

[Lông Mày Lớn]: Tôi đang xem này!! CMN rốt cuộc là cái quái gì vậy? Không ai quan tâm à?

[Nhất Ngôn Dĩ Tế Chi]: Nhiều người báo cáo rồi thế mà Brown Bear TV vẫn chưa khóa bài? Hay là muốn làm lớn chuyện?

[Lộ Bắc]: Quảng cáo ít ra cũng phải kèm link chứ! Bình luận kém!

……

Với sự lan truyền của bài đăng này, ngày càng nhiều người theo nhau vào xem, “Trại tập trung Đức Quốc Xã thời đại mới” lập tức nhảy lên trang đầu.

[Tinh Trầm Diệp]: Brown Bear TV thật sự không quan tâm à? Lên trang đầu rồi, cái livestream này cũng phát được 2 tiếng rồi đấy!

[Vương Đinh Nhi]: Có phải là sao tác không thế?

[A Miên]: Dùng loại nội dung này để sao tác, tôi anti cả đời. Quá ghê tởm mà!

[Thập Tứ Linh]: Thật ra mấy người có để ý ID của streamer không? Liệu có phải người đó đang cầu cứu chúng ta không?

[Vanilla]: Thôi đi, bà nói xong làm tôi lạnh hết cả sống lưng này.

[Độc Thượng Trọng Lâu]: Tiếng khóc nơi địa ngục? Có phải chúng ta nên báo cảnh sát thay vì báo cáo livestream này không nhỉ?

[Liếc Mắt Hóa Ngàn Năm]: Đúng đó! Báo cảnh sát!


……

Sau khi sự việc nhanh chóng hot lên, người phụ trách theo dõi ý kiến dư luận của trung tâm mới phát hiện ra. Hắn hoảng loạn chạy đi tìm viện trưởng nói hết sự việc trên mạng. Sắc mặt Dương viện trưởng trắng nhợt, đầu tiên lão muốn tắt camera giám sát, nhưng không biết tại sao camera vừa tắt xong lại tự động bật lên. Lão cho người liên hệ với Brown Bear TV, đối phương trả lời rằng họ vẫn đang xử lý, nhưng máy chủ bị xâm nhập, họ không thể kiểm soát được. Trong lòng Dương viện trưởng hiểu rằng đấy là có người đang nhắm vào trung tâm, trong lúc nhất thời mồ hôi lạnh đầy đầu, chỉ đành sai người ngắt điện. Nghĩ một chút, lão vội vàng gọi điện cho phó thị trưởng, đó là chỗ dựa lớn nhất của lão. Phó thị trưởng từng đưa con trai đến trị liệu ở trung tâm. Sau khi con trai bình phục, phó thị trưởng vẫn luôn ủng hộ trung tâm của lão. Đây cũng là một trong những lý do tại sao việc điều trị của trung tâm chưa bao giờ bị phơi bày ra ánh sáng.

Phó thị trưởng hành động rất nhanh, nửa tiếng sau Brown Bear TV đã bị cưỡng chế đóng cửa server, các trang web tin tức lớn cũng bị chặn đăng tin. Dương viện trưởng cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Lão bắt đầu tập hợp đám nhân viên và học sinh lại, điều tra tìm nội gián.

Nội dung trong livestream chính là những hình ảnh quay từ camera giám sát, không phải nhân viên thì có thể là ai?

Mà Thu Vãn vẫn luôn bị nhốt trong phòng tạm giam ngược lại tránh được một kiếp.

Người giám sát cô cũng bị gọi đi tập hợp. Hai người kia thấy cô vẫn luôn bất động, sợ cô xảy ra chuyện nên còn vào phòng kiểm tra, thấy trong phòng tạm giam vẫn như bình thường, chỉ coi như cô có khả năng kỳ lạ. Sau khi trung tâm bị ngắt điện, đèn lớn cũng bị tắt theo. Cô ngủ trong bóng tối đen nhánh, chỉ còn ánh sáng mờ mờ phát ra từ chiếc điện thoại mà Lâm Ngọc để lại.

Đến tối, Dương viện trưởng điều tra vẫn không có kết quả, đành phải mở nguồn điện lại. Mười phút sau, rất nhiều tài khoản Weibo bị hack. Tất cả đều là các tài khoản chính thức, như là Tin tức tiêu đề, **, CCTV,… Mỗi tài khoản đều đăng một danh sách video tra tấn bằng điện giật, dưới mỗi đoạn video đều hiển thị thời gian, có thể tra đến một tháng trước. Trên mỗi bài đăng đều viết —— ai có thể cứu chúng tôi? Trung tâm kiểm soát hành vi thành phố A = Trại tập trung Đức Quốc Xã thời đại mới?

Lần này như thể cỏ khô bén lửa, trên mạng hoàn toàn bùng nổ. Livestream buổi chiều vốn đã khiến người ta chú ý. Sau đó Brown Bear TV bỗng nhiên dừng hoạt động, các tin tức liên quan trên mạng cũng bị xóa hoàn toàn làm cư dân mạng ngay lập tức bổ não các loại thuyết âm mưu. Việc trước mắt dường như đã chứng thực phỏng đoán của họ, nhất thời khiến quần chúng phẫn nộ, yêu cầu điều tra vào cuộc.

Nội dung trong video có phải là sự thật không? Vì sao những đứa trẻ đó lại bị ngược đãi? Người cầu cứu lại là ai?

Mặc dù Weibo rất nhanh đã bị xóa đi, các tài khoản lớn cũng giải thích rằng họ bị hack, nhưng cư dân mạng vẫn nhanh chóng tải xuống video, cap màn hình lại. Họ không biết trên Weibo đã xảy ra chuyện gì, nhưng có thể nghĩ, nhất định là có hacker ra tay với Weibo. Mà cư dân mạng thường là thích xem náo nhiệt, họ tham gia không chỉ vì tinh thần trọng nghĩa, mà còn dưới sự dẫn dắt của hacker, cùng chống lại loại tổ chức lớn như Weibo đúng là mang lại cảm giác vô cùng mới mẻ.

Không chỉ là Weibo, các diễn đàn lớn, Tieba, QQ, vòng bạn bè… Chỉ trong một đêm, tất cả mọi người đều bàn luận về chuyện này, đều quan tâm những người chịu ngược đãi trong video.

“Chuyện này ồn ào gây chú ý quá rồi, tôi không thể tiếp tục nhúng tay nữa, ông tự chuẩn bị đi!”

Khi Dương viện trưởng tiếp tục xin giúp đỡ từ phó thị trưởng, đối phương đã trả lời lão như vậy.

Dương viện trưởng cúp điện thoại, ngã ngồi lên sô pha, lão biết, trung tâm sắp lâm vào khủng hoảng rồi!

Mà người gây ra tất cả những chuyện này đương nhiên là Thu Vãn.

Cô đã trải qua hai thế giới. Mặc dù cô thường xuyên mỉa mai mình không có bàn tay vàng, nhưng trong lòng cô hiểu rõ, thời gian và trí nhớ chính là bàn tay vàng lớn nhất của cô.

Một đời người dài bao nhiêu? Cứ cho là học liên tục 24 giờ một ngày, lượng kiến thức tích lũy được vẫn bị hạn chế. Nhưng cô có thể sống nhiều cuộc đời, có thể xuyên qua các vị diện học được đủ loại tri thức. Giống như chương trình cô mới viết ra đây, chẳng những có thể lấy được hình ảnh từ các camera theo dõi mà còn có thể xâm nhập vào Internet và phát ra các loại tin tức.


Đây là bàn tay vàng mà Đế Quốc đã mang đến cho cô trong mười năm, cũng là kho báu mà những cuốn sách vô tận tặng cô.

Những công nghệ và mật mã của một thời đại siêu việt đã cho phép cô lợi dụng một chiếc điện thoại nho nhỏ để trở thành bá chủ của thế giới ảo.

Thật ra từ lúc Lâm Ngọc đưa điện thoại cho cô, Thu Vãn đã có được tự do. Cô có thể chặn tất cả các thiết bị theo dõi bất cứ lúc nào, cũng có thể mở được cửa sắt, chỉ cần nghĩ cách tránh thoát nhân viên công tác tuần tra thì việc ra ngoài với cô không có gì khó. Nhưng cô không muốn âm thầm chạy trốn, cô không chỉ muốn đường đường chính chính rời khỏi đây, mà còn muốn làm đám “thẩm phán” luôn ra vẻ đạo mạo phải thân bại danh liệt, để những người mang ơn đám khốn nạn này biết rằng, “người bệnh” trong mắt họ không hề khỏe lại, mà là chết mất rồi, thứ được trả lại cho họ chỉ là một con rối vô hồn sản xuất theo dây chuyền.

“Lâm Ngọc, cảm ơn anh.”

Thu Vãn nằm trong bóng tối gửi tin nhắn WeChat. Cô đã liên lạc với Lâm Ngọc.

“Không có gì, nhà tôi chỉ thuận nước đẩy thuyền, đưa ra đề xuất cho chính quyền thành phố thôi. Chuyện này đã không thể che giấu, ảnh hưởng rất lớn. Mấu chốt là cô quá giỏi, tôi thật sự không thể tin được, rốt cuộc là cô làm thế nào vậy? Chính là nhờ chương trình cô viết ở văn phòng hôm nay ư?”

“Đúng vậy, cảm ơn điện thoại của anh. ^^”

“Rất vui vì có thể giúp cô. Ngày mai người nhà cô sẽ đến đón cô về chứ?”

“Có lẽ, dù sao cũng đã ồn ào như vậy, chỉ cần anh trai tôi biết thì nhất định sẽ đến.”

Thẩm Thu Bạch, anh đã thấy những gì mà em gái anh phải chịu chưa?

Lúc này, Thẩm Thu Bạch mới từ trong phòng họp ra ngoài. Ngoài cửa sổ trời đã tối hẳn, quay đầu lại hắn thấy thư ký vẻ mặt đau buồn, muốn nói lại thôi.

“Có việc gì? Cậu biết tôi thích người làm việc dứt khoát.”

“Thẩm tổng, tôi nghĩ ngài nên xem cái này.” Thư ký hít sâu, đưa điện thoại cho Thẩm Thu Bạch. Trước đây tổng giám đốc để hắn liên hệ với trung tâm kiểm soát hành vi nên hắn biết em gái của ông chủ đang ở đó.

Thẩm Thu Bạch nghi hoặc liếc thư ký một cái, cầm điện thoại mở tin tức ra xem.

Ban đầu hắn không chú ý đọc tiêu đề, nhưng nội dung video vẫn làm hắn khó chịu mà nhíu mày. Hắn nghĩ thư ký sẽ không vô duyên vô cớ mà cho hắn xem cái này, vì thế nhẫn nhịn mà xem tiếp —— nhiều thiếu niên bị ngược đãi tàn nhẫn, tiếng kêu thảm thiết của họ phát qua loa của điện thoại, âm vang quanh quẩn làm tâm tình người ta khó chịu.

Bỗng nhiên sắc mặt Thẩm Thu Bạch thay đổi, vậy mà hắn lại nhìn thấy một người quen thuộc trong video…

– ——–


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.