Đọc truyện [Xuyên Nhanh] Hệ Thống Cho Tôi Kịch Bản Giả – Chương 25: Tinh tế đã nói đâu? (9)
Edit: Mèo
Beta: Ngạn Tịnh + Khả Duyên
– ——— ❤———-
Đối với việc ở lại hay rời đi của Phó Tình, một lần nữa lại trở thành đề tài thảo luận của Vương đô.
Hoàng tử Nhân tộc một lòng muốn mang Hoàng tử phi rời đi, thân vương Kent không bằng lòng, song phương rơi vào thế giằng co, đều là chờ Nữ Hoàng cân nhắc đưa ra quyết định cuối cùng.
Không bao lâu, Phó Tình ở tiểu lâu của mình vô ý té ngã khiến cho hài tử ở trong bụng không còn.
Nữ hoàng nghe được tin tức, trầm tư hồi lâu liền đồng ý để Louis mang Phó Tình rời đi, lời thỉnh cầu của thân vương Kent không có kết quả, chỉ có thể mở to mắt nhìn Phó Tình leo lên phi thuyền rời khỏi nơi này.
Ngay trước một ngày phi thuyền lên đường, Hoàng tử nhân tộc lén lút gặp gỡ Lily. Hắn ám chỉ Lily chuyện của Phó Tình đã truyền khắp Đế Quốc, nhân tộc sẽ không cho phép Hoàng tử phi như vậy tồn tại, hắn để cô ta đi là để hướng nhân tộc hiểu hắn có trách nhiệm và trọng tình nghĩa, nhưng hắn cũng không nghĩ thực sự để cho cô ta đến được Đế Quốc khiến cho hắn gặp thật nhiều phiền phức, biện pháp tốt nhất chính là trên đường có thể giải quyết được Phó Tình. Nhưng ở Trùng Tinh hắn không có người trợ thủ nào tốt, hy vọng Lily có thể giúp hắn một tay.
Trước thời điểm Phó Tình rời đi, Lily cùng hắn đã đạt thành hiệp nghị, nàng nghĩ tới nghĩ lui cuối cùng cho người gọi Thu Vãn.
“Aisha, cho tới nay ngươi trợ giúp ta đều ghi nhớ trong lòng, nhưng ta muốn thỉnh cầu ngươi giúp ta một lần nữa.”
Thu Vãn đã có chuẩn bị tâm lý, trong lòng mừng như điên nhưng ngoài mặt lại tỏ ra trấn định: “Thỉnh Vương phi chỉ thị.”
“Ta muốn mời ngươi cùng Hoàng tử phi nhân tộc cùng nhau quay về Đế Quốc, trên đường phối hợp với Hoàng tử nhân tộc để hành động.” Lily có chút chột dạ rũ mắt.
Trong lòng nàng rất rõ ràng, Aisha lần này đi đã định trước sẽ trở thành vật hi sinh, không có khả năng lại quay về Trùng Tinh. Nhưng hôm nay phủ của thân vương Kent không có Phó Tình, một mình cô độc nhất ý nghĩa chính là cô không cần Aisha giúp cô nghĩ kế. Không phải cô muốn qua cầu rút ván, mà là Aisha thực có tâm kế khiến cho cô không thể toàn tâm toàn ý tín nhiệm, huống hồ Aisha biết được rất nhiều chuyện…
Lily không dám nhìn Aisha, đối mặt với một thị nữ xấu xí cô lại có chút khẩn trương.
Đợi đã lâu, nàng rốt cục nghe thấy được đối phương trả lời.
“Như ngài mong muốn, Vương phi đại nhân tôn kính.”
Lily thở phào nhẹ nhõm, còn muốn nói điều gì, lại nghe Aisha nói: “Chỉ hy vọng Vương phi có thể đáp ứng ta một lời thỉnh cầu, ta muốn mang em trai cùng nhau rời khỏi.”
“Vì sao?” Lily không lý giải được, cô không dự định đuổi cùng giết tận, thế nhưng một khi em trai Aisha cùng rời đi, cơ hội thoát khỏi cái chết không đến một nửa.
“Trên thế giới này nó là người thân duy nhất của ta, cho dù chết, cũng phải chết ở bên cạnh ta.”
Câu trả lời âm lãnh tràn đầy hung ác khiến Lily hoảng sợ, trong lòng đối với quyết định lần này không còn do dự nữa, nàng hít sâu một hơi nói: “… Được, ta đáp ứng ngươi.”
Hết thảy đều phát triển theo như Thu Vãn mong muốn, mãi cho đến khi bọn họ leo lên phi thuyền, Louis lần đầu tiên biết thì ra người em trai kia của hắn cũng bị Trùng Tinh bắt làm tù binh, đồng thời vẫn được Cổ Thu Vãn bảo vệ.
Trong lòng hắn cảm thấy thật phẫn nộ giống như bị người lừa dối, rất muốn chất vấn Cổ Thu Vãn, đối phương nhìn hắn đầy thâm ý khiến hắn nhất thời tỉnh táo lại —— hắn không còn là Thái tử độc nhất vô nhị của Đế Quốc có thể tùy ý làm bậy, hiện tại chỉ có Cổ Thu Vãn nguyện ý giữ lời hứa, hắn mới có thể tránh được sự trả thù của Cổ gia, tương lai của hắn là vinh hay là nhục đều có quan hệ mật thiết với đối phương.
Nhìn thấy Louis thức thời, Thu Vãn cười tán thưởng, lại nghe một người nói: “Tại sao là ngươi?”
Thì ra là Phó Tình từ trong khoang thuyền đi ra, nhất thời không thể tin được tại sao cô ta ở chỗ này lại nhìn thấy thị nữ bên người của Lily?
Thu Vãn cười đầy ác ý nói: “Phu nhân, Vương phi lệnh cho ta hầu hạ ngài lên đường.”
Một lời hai ý nghĩa khiến cho sắc mặt Phó Tình trở nên trắng bệch, cô ta kinh hoàng bất an nhìn về phía Louis, đã thấy đối phương không yên lòng căn bản đều không có chú ý tới cô ta.
Mỗi người đứng tại đây đều đang đuổi theo tâm tư của mình cho đến khi phi thuyền dần dần đi xa.
Trước kia Thu Vãn mất một năm tìm kiếm, trải qua đau khổ cuối cùng tới được Vương đô, mà lúc rời đi, thế nhưng chỉ cần đến một ngày.
Phi thuyền từ từ đáp xuống tinh cảng, binh sĩ trong Trùng tộc giám thị mấy người Thu Vãn đi vào tinh hạm xong liền đồng loạt leo lên phi thuyền rời đi Đế Quốc.
Tại thời điểm tinh hạm bay vào vũ trụ, Luen đứng ở bên cửa sổ, xa xa nhìn cao nguyên xanh biếc đan xen, hắn ghi nhớ hắn suốt đời đều sẽ không quên nơi đây, động vật trong núi, côn trùng kêu vang, cây to cùng cỏ dại, còn không biết cành cây khô héo kia có còn sinh trưởng… Đây là một khu rừng đã làm cho những kỷ niệm mờ nhạt trong hắn trở nên xanh biếc, một ngày nào đó hắn sẽ trở lại tinh cầu này, khi đó hắn sẽ mang màu xanh biếc này biến thành vật sở hữu chỉ của riêng hắn.
Tinh hạm ở trong vũ trụ di chuyển nhanh chóng, tiến hành vài bước nhảy không gian, một tháng sau Thu Vãn rốt cuộc gặp được màu sắc quen thuộc, không biết có phải người ở từng vị diện đều có sự liên hệ kỳ diệu hay không, dù cho không ở cùng trong một vũ trụ, thủ đô Đế Quốc tinh giống nhau đều là màu xanh thần bí.
Thu Vãn đột nhiên có chút xúc động, giờ khắc này cô khó tránh khỏi nhớ lại quốc gia khác thời không kia, trước khi cô chết đã có quốc gia lần đầu tiên tiến lên mặt trăng, không biết có phải một ngày nào đó Lục quốc cũng sẽ có người có thể chinh phục vũ trụ mênh mông hay không?
Lúc này biểu tình của cô hoảng hốt lại mang nhiều thương cảm, Luen đứng một bên nhìn đến ảnh phản chiếu từ cửa sổ thủy tinh của tinh hạm giống như sinh ra cảm giác cô dần dần trở nên mờ ảo như có thể nhanh chóng biến mất, bản năng liền từ phía sau ôm lấy cô.
Thu Vãn cảm thụ được độ ấm của hắn, hỏi: “Làm sao vậy?”
Luen lắc đầu, tựa đầu trên lưng cô.
“Chúng ta giống như sắp đến, tròn một năm, chúng ta rốt cục trở lại Đế Quốc, cũng không biết…” Không biết tình hình Đế Quốc hiện tại là gì? Hệ thống vẫn không có tỉnh lại, nàng cũng không biết đi nơi nào, không rõ nhân vật mục tiêu ở đâu? Càng không biết hồn lực của nàng có thể chống đỡ được bao lâu? Thu Vãn không hiểu sao nghĩ đến một bài thơ cũ, lúc này tức cảnh sinh tình, nhẹ giọng thì thầm: “Lĩnh ngoại âm thư tuyệt, kinh đông phục lập xuân. Cận hương tình cánh khiếp, bất cảm vấn lai nhân.” *
“Giải thích.”
Luen ngẩng đầu lên, hắn cũng nghe thấy được.
“Một người tên là Tống Chi Vấn, bị lưu đày đến nơi rừng sâu hoang vu không thể cùng người nhà liên lạc, không biết còn sống hay đã chết, hắn chịu đựng một thời gian dài, đông đi xuân đến để trở lại quê hương. Nhưng càng đến gần cố hương trong lòng hắn lại càng sợ hãi, cho dù gặp lại đồng hương, dù hắn rất muốn biết tình huống quê nhà nhưng vẫn mãi ngập ngừng không dám hỏi.”
“Vì sao?”
“Có lẽ là sợ nghe tin tức xấu, có lẽ là sợ đã xảy ra biến cố gì, ai biết được?”
“Chị, chị cũng sợ?”
Thu Vãn quay người lại, cười cười, “Mỗi người đều có lúc sẽ sợ hãi, thế nhưng không thể nào đáng sợ bằng việc ở lại Trùng tinh, không phải sao?”
“Không sợ, em bảo vệ chị.” Luen gằn từng chữ mà nói.
“Được, tôi chờ em đến bảo vệ tôi.”
Tinh hạm chậm rãi dừng sát ở Đế Quốc hoa đào tinh cảng, lúc này đúng là mùa xuân ở Đế Quốc, từ nhà chờ ở tinh cảng có một cửa sổ sát đất trong suốt có thể nhìn ra ngoài, một mảnh hồng rực rỡ, cánh hoa đung đưa trong gió như nắng tuyết cùng triền miên.
Cách đó không xa, một người trung niên thoạt nhìn ngoài bốn mươi, được binh lính của Đế Quốc vây ở chính giữa, sắc mặt ông nghiêm túc, lại có vẻ vô cùng lo lắng, Thu Vãn biết, đây là ông nội của nguyên thân, Cổ Phóng. Kỳ thực lão nhân gia năm nay đã ngoài bảy mươi, nhưng do tuổi thọ của nhân tộc bình quân khá cao, ông lúc này chỉ mới là lúc hừng hực nhất.
“Ông nội!” Thu Vãn kích động bước đi vài bước, có lẽ là bị ký ức của nguyên thân ảnh hưởng, nàng đối với người này sinh ra cảm giác thân thiết. Một tiếng gọi này của nàng giống như một mệnh lệnh, Cổ Phóng đẩy ra người bên cạnh nhanh chóng bước đến, cuộc sống hàng năm trong quân đội khiến sống lưng ông thẳng tắp, thoạt nhìn uy vũ bất phàm.
Ông đứng ở trước mặt Thu Vãn, giống như nghĩ muốn kiềm chế tâm tình, dẫn đến bộ dáng tươi cười có chút cứng ngắc: “Tiểu Vãn, trở về là tốt rồi.”
“Cháu đã trở về, xin lỗi, khiến ngài lo lắng.” Thu Vãn thử vươn tay, nhẹ nhàng ôm lấy đối phương, nàng cảm giác được thân thể Cổ Phóng lại đang run nhè nhẹ, lập tức, một đôi tay hữu lực ôm lấy nàng, không nặng không nhẹ vỗ vỗ lưng của nàng.
Chờ hai người rốt cục có thể dễ dàng nói chuyện, Cổ Phóng mới hỏi: “Mặt của cháu là xảy ra chuyện gì? Quấn kín như vậy?”
Thu Vãn không thể ở tại chỗ này nói mọi chuyện một cách rõ ràng, nàng nở nụ cười đầy khô khốc.
Cổ Phóng liếc nhìn nàng một cái, cũng không ép hỏi, sau đó hình như là chú ý tới Louis, chào hỏi một cái cho có lệ. Dù sao ông cũng có nhiều bất bình đối với hắn, hơn nữa thân phận bây giờ của Louis rất xấu hổ, ông không thể đối đãi giống như thân phận Hoàng tử trước đây, đối phương đã không có tước vị, thực sự không biết phải nên đối đãi như thế nào.
“Đã lâu không gặp, Cổ nguyên soái.” Không có cách nào, Louis chỉ có thể mở miệng trước.
Mà Phó Tình, bắt đầu từ thời điểm Thu Vãn kêu lên hai chữ “Ông nội”, nàng cả người liền ngẩn ra! Nàng ở Trùng tinh nhiều lần gặp qua người này, chỉ biết đối phương là thị nữ bên người Lily, Aisha, người nhiều thủ đoạn, lần này đi cùng cũng chỉ là muốn gây ra bất lợi đối với nàng. Dọc trên đường đi nàng đều trốn tránh Aisha, cho đến khi đi xuống tinh hạm mới an tâm, vừa thầm nghĩ thật may mắn rằng đối phương không tìm được cơ hội để hạ thủ thì lại trăm triệu lần không ngờ được hóa ra điều đáng sợ nhất đang chờ nàng ở đây.
Cổ Phóng là ông nội của nàng, vậy là thế nào…
Không phải Cổ Thu Vãn đã chết rồi sao?! Nàng rõ ràng đã nhìn thấy một Trùng nhân tha ả đi!
Đáng sợ hơn là Louis vì sao xem đến hết thảy đều không có chút nào kinh ngạc?!
“Bệ hạ đã vì ngài chuẩn bị xong tiệc mừng ngài trở về.” Cổ Phóng mặt không thay đổi báo cho Louis, bên cạnh ông là một vị quan quân trẻ tuổi dùng tay làm dấu mời, Louis ngẩn người, liền chuẩn bị theo sau.
Bỗng nhiên, tay của hắn bị nắm lại.
Louis quay đầu nhìn Phó Tình, trong mắt đối phương tất cả đều là kinh hoảng và nước mắt khiến trái tim hắn hơi đau đớn, nhưng hắn vẫn thu hồi thương tiếc, gỡ ngón tay nàng xuống.
“Anh gạt em?” Phó Tình nhìn tay bị gạt ra không thể tin được mà hỏi.
“Không cần giả bộ ủy khuất như vậy, ta chỉ là cho cô cơ hội lựa chọn, chính cô không muốn ở lại Trùng tinh, cô phản bội Kent, giống như đã từng phản bội ta, vì thế, cô không tiếc từ bỏ hài tử trong bụng.” Louis trong mắt lóe sáng, nàng cao thượng vô cùng ở trong lòng hắn cũng sẽ dùng thủ đoạn xấu xa như vậy.
“Từ ngày cô chủ động đi theo Kent, thì nên biết cô đã chặt đứt con đường trở lại Đế Quốc, còn nghĩ cô thực may mắn, cho là ta yêu cô đến mức mặc cô lừa gạt, thật tự cho là đúng.”
Phó Tình bất lực lắc đầu, nghĩ muốn giải thích lại nói không ra lời, nàng nỗ lực kéo cánh tay của Louis, nhưng đã bị một gã quan quân che ở trước người của nàng, mời Louis đi trước.
“Anh đi đâu vậy? Anh thực sự không muốn em sao?” Nhìn thấy Louis xoay người rời đi, nỗi sợ hãi vây lấy Phó Tình, nàng bất chấp hình tượng, giùng giằng muốn đuổi theo: “Anh đã nói, em vĩnh viễn là Hoàng tử phi duy nhất của anh, anh đã quên rồi sao?!”
Louis lần thứ hai dừng bước, nhưng không quay đầu lại: “Ta không có, đã không còn là Hoàng tử thì như thế nào còn Hoàng tử phi?”
Phó Tình ngã ngồi trên mặt đất, ánh sáng trước mắt cũng dần dần tan biến.
– ———
*(Bản Trung: “岭外音书断, 经冬复历春. 近乡情更怯, 不敢问来人.” – Đại ý Đông qua đi rồi xuân lại đến tôi rời đi quê hương của tôi đã nhiều năm, vì sự bất tiện về khoảng cách tôi đã không thể liên lạc với gia đình trong một thời gian dài. Và bây giờ tôi đã có thể trở về, tôi biết rằng tôi càng đến gần nhà, tôi lại càng cảm thấy lo lắng hơn. Vì sợ làm tổn thương ý định tốt, tôi gặp những người đồng hương của mình và không dám hỏi về quê hương mình.)