Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ – Chương 77: Thế Giới 3 Vũ Nữ Tây Vực 22
Tối hôm tham gia cuộc săn bắn, Khả Lạc cùng Ngạo Nhất Luân quay về phủ.
Lúc này, cô đang ở trong phòng của mình, nghe Tiểu Cửu kể về tin tể tướng nhờ hoàng thượng tra ra kẻ đã hại Lương Tiểu Tuyết, chợt có tiếng gõ cửa, Khả Lạc bước ra mở cửa, hỏi:
– Quản gia, có chuyện gì sao?
– Vương gia cho gọi cô nương, ngài ấy đang ở sân sau của phủ.
Khả Lạc đáp lời:
– Ừm, tôi đi liền.
Khả Lạc lấy chiếc áo choàng mặc vào rồi đi nhanh ra sân sau phủ, thấy Giang Kỳ đang đứng ở giữa sân, anh nghe tiếng bước chân liền quay đầu, mắt hai người vô tình đối nhau, Khả Lạc đi lại phía Giang Kỳ, thắc mắc hỏi:
– Ngài muốn gặp tôi sao?
Giang Kỳ đưa mắt nhìn Khả Lạc, nhẹ giọng nói:
– Ta bây giờ đã biết cảm giác yêu một người là như thế nào rồi, nàng có muốn nghe không?
Khả Lạc cười, vô tư đáp:
– Muốn a, ngài nói đi.
– Yêu một người là luôn muốn bảo vệ người đó, muốn có được người đó, muốn người đó luôn ở cạnh mình.
Ta trước giờ chưa có cảm giác yêu một ai đó, cho đến khi gặp nàng.
Khả Lạc ngơ ngác, tay cô chỉ vào bản thân, hỏi:
– Ta sao?
Giang Kỳ cười nhẹ, ánh mắt anh dịu dàng nhìn Khả Lạc, anh thổ lộ:
– Phải, ta là người không muốn để bản thân phải hối hận, vậy nên ta không muốn che giấu cảm xúc này, không muốn đánh mất nàng.
Ta yêu nàng, ta muốn kết thân với nàng, nàng có chấp nhận ta không?
Đây là lần đầu từ khi gặp Giang Kỳ, cô thấy anh cất lòng tự cao qua một bên, chấp nhận cuối đầu để nói chuyện với cô.
Khả Lạc cũng không có ý định làm khó anh, cô nhẹ gật đầu, cười rạng rỡ, sà vào lòng của Giang Kỳ.
Anh hơi bất ngờ, dang tay đáp lại cái ôm của cô, vùi đầu vào hõm cổ của Khả Lạc, thủ thỉ:
– Nàng chấp nhận rồi phải không?
– Ừm, ừm.
Giang Kỳ ôm chặt lấy Khả Lạc, nhấc bổng cô lên, chân Khả Lạc vòng qua eo Giang Kỳ, tay cô ôm lấy cổ anh, còn tay anh thì đỡ lấy cô, Giang Kỳ ôm lấy Khả Lạc giống tư thế ẵm em bé, anh đi xung quanh phủ, hô to:
– Cô ấy đồng ý ta rồi.
Ái Lạp thuộc về Giang Kỳ ta.
Khả Lạc thẹn thùng chôn mặt vào vai của Giang Kỳ, giờ cô mới để ý vai Giang Kỳ rất rộng, rất vững chắc, Khả Lạc nghiêng đầu nhìn sườn mặt Giang Kỳ, lúc này trông anh phấn chấn hơn mọi ngày, bớt đi sự giả tạo như lần đầu hai người gặp mặt.
Chạy giỡn một hồi, Giang Kỳ ẵm Khả Lạc vào phòng anh, đặt cô lên giường, anh cấp tốc cởi giày, lăn lên giường ôm chặt cô vào lòng, nhỏ giọng nói:
– Ngủ đi.
Khả Lạc cảm thấy hình như mọi chuyện trôi quá nhanh, nhưng cô cũng chẳng để tâm nhiều, vùi đầu vào ngực anh, khép mắt ngủ say, Giang Kỳ nhẹ vuốt tóc Khả Lạc, cười dịu.
Sáng sớm hôm sau, Giang Kỳ mơ màng mở mắt, thấy trên giường mình có thêm một người, anh đưa tay vuốt ve gương mặt Khả Lạc, cái cảm giác buổi tối ôm lấy cô, buổi sáng mở mắt liền thấy cô nằm trong vòng tay mình, anh yêu chết cái cảm giác này.
Lúc Khả Lạc thức dậy, thấy Giang Kỳ đã không ở, chỉ có tỳ nữ đang đứng đợi cô, Khả Lạc lên tiếng hỏi:
– Vương gia đâu rồi?
Vị tỳ nữ lên tiếng đáp:
– Ngài ấy vào cung rồi ạ.
Khả Lạc rửa mặt, thay y phục rồi họa trang, cô đi loay quanh phủ một hồi thì ra cổng đợi Giang Kỳ.
Đợi thì cuối cùng cô cũng thấy anh, Khả Lạc chạy nhanh về phía Giang Kỳ, anh dang tay ra tiếp lấy cô, nhẹ ẵm Khả Lạc đi vào phủ, trên đường đi, anh hôn nhẹ vào má cô, hỏi:
– Ngủ có ngon không?
Gương mặt Khả Lạc dần ửng hồng, cô cười nhẹ đáp:
– Rất ngon.
Hai người sau khi dùng bữa xong thì vào thư phòng, Giang Kỳ ngồi vào bàn gỗ làm việc riêng của anh, còn cô thì ngồi trên ghế dài đọc sách, chợt Giang Kỳ dừng bút, anh lên tiếng:
– Lạp Nhi.
Khả Lạc nghiêng đầu nhìn Giang Kỳ, thắc mắc:
– Ân?
– Mấy vị quan trẻ trong cung đều khoe được phu nhân họ thêu túi thơm, chỉ có ta là không có.
Giang Kỳ đi lại phía Khả Lạc, ngồi khụy dưới sàn, đầu anh gối lên chân Khả Lạc, Giang Kỳ bĩu môi, đưa mắt nhìn Khả Lạc:
– Bọn họ đều có, chỉ ta không có, hảo tủi thân.
Khả Lạc phì cười, cô đưa tay đỡ lấy mặt Giang Kỳ, cúi đầu chạm trán mình vào trán anh, nhẹ giọng nói:
– Vậy ta sẽ thêu túi thơm cho chàng, có chịu không?
Giang Kỳ thừa cơ hôn lên môi Khả Lạc, rồi quay người đi lại bàn, Khả Lạc lấy tay che đi đôi môi, oán trách:
– Chàng vô sỉ.
Giang Kỳ cười xấu, liếm môi, anh nhếch chân mày, nói:
– Ta chỉ vô sỉ với nàng.
Khả Lạc xoay người tính đi khỏi thư phòng, Giang Kỳ lên tiếng:
– Nàng đi đâu vậy?
– Về phòng thêu túi thơm cho ngài.
Nói rồi Khả Lạc rời đi, để lại Giang Kỳ đang cười tủm tỉm vì làm chuyện xấu thành công.
Về tới phòng, Khả Lạc như đứng hình ba trăm năm, Tiểu Cửu bay ra, thắc mắc hỏi:
– Ngươi bị sao vậy?
Khả Lạc cười sượng, đáp:
– Ta chưa thử thêu túi bao giờ, đây là lần đầu đấy.
Tiểu Cửu giật mình:
– Hể, vậy sao ngươi lại hứa thêu cho Giang Kỳ.
Khả Lạc lên tiếng:
– Thôi kệ đi, chưa có chuyện gì mà Khả Lạc này không làm được, làm một lần không được thì làm nhiều lần.
Ta tin vào bản thân ta.
Tiểu Cửu nhếch mép đáp:
– Nhưng ta thì không tin vào ngươi.
…****************…
Giải Viên: chap này hình như mị viết hơi ngọt, viết mà tay nổi cả da gà luôn rồi này:)).