Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ – Chương 73: Thế Giới 3 Vũ Nữ Tây Vực 18
Ngạo Nhất Luân cùng Lương Tiểu Tuyết bận rộn chuẩn bị mọi thứ cho hôn lễ, từ trang trí phủ đến may y phục tân hôn.
Thời gian lẳng lặng trôi, chẳng mấy chốc đã sắp đến ngày thành hôn của hai người họ.
Buổi tối trước ngày thành hôn, Ngạo Nhất Luân ngồi trong thư phòng, đứng cạnh anh là lão Lý, một người viết, một người mài mực.
Trong không gian yên tĩnh ấy, hai người trò chuyện với nhau, lão Lý chứng kiến Ngạo Nhất Luân từ tuổi trẻ bồng bột trở thành thiếu niên chững chạc, giờ trông thấy anh lập gia môn, cưới thê là đại tiểu thư nhà tể tướng, lão Lý trong lòng thầm hạnh phúc thay cho phụ mẫu thân của anh, hi vọng hai người ở nơi suối vàng có thể an tâm về con trai mình.
Ngạo Nhất Luân trong tâm luôn vẫn có chút nuối tiếc, anh lên tiếng nói:
– Ta từng thích Ái Lạc cô nương
Lão Lý có chút bất ngờ, lấp bấp hỏi:
– Cái gì? Vậy sao ngài lại cưới Lương tiểu thư?
Ngạo Nhất Luân mím môi, tay anh vô thức lại ghi tên của cô nương anh từng thầm thương ra giấy, anh đáp:
– Bởi cô ấy nói cô ấy đã có người trong lòng, ta không muốn chờ đợi tình cảm của cô ấy, với lại Tiểu Tuyết là người tốt, ta không muốn phụ lòng cô ấy.
Còn Ái Lạp, cô ấy ngay cả thăm ta còn không đến nữa kia mà.
Lão Lý nhìn dòng chữ ” Khắc Ái Lạp ” được họa trên giấy, lòng lão bân khuâng, lão nhìn Ngạo Nhất Luân, ánh mắt hiền từ như nhìn con trai của mình, lão Lý nói:
– Thật ra Ái Lạp cô nương có đến thăm ngày, canh gà hôm ngài khen ngon cũng là do chính tay cô ấy nấu.
Ngạo Nhất Luân sững người, anh bối rối hỏi lão Lý:
– Cô ấy đến thăm ta sao? Tại sao ta không thấy cô ấy?
– Cô ấy vừa tỉnh đã chạy đến thăm ngài, tiếc là gặp Lương tiểu thư nên cô ấy không vào.
Hôm sau, cô ấy mang canh gà đến mà ngài chưa tỉnh nên quay về.
Hồi trước, à không có gì.
Ngạo Nhất Luân cầm lấy tay lão Lý, vội vã hỏi:
– Hồi trước có chuyện gì, lão mau nói ra.
Lão Lý khó xử, ngập ngừng đáp:
– Hồi trước, tôi gặp cô ấy trước cổng phủ mình, cô ấy hình như muốn gặp ngài, tiếc là lúc đó ngài đi cùng Lương tiểu thư nên cô ấy đã quay về.
Ngạo Nhất Luân gục đầu xuống bàn, anh thật sự mệt mỏi, rõ ràng cô ấy đã có người trong lòng mà sao cứ tỏ ra như đang thích anh vậy, cô ấy có biết làm vậy như đang bố thí hi vọng cho anh không thế.
Lão Lý đau xót nhìn Ngạo Nhất Luân, lão cất tiếng nói:
– Tướng quân, hình như người Ái Lạp cô nương thích chính là ngài, lão cảm thấy như vậy.
Ngạo Nhất Luân ngước nhìn lão Lý:
– Ái Lạp thích ta?
Anh chợt bật cười to, nhưng nước mắt anh lại rơi xuống, từng giọt từng giọt cứ lăn dài trên gương mặt anh, còn đâu là dáng vẻ mạnh mẽ, kiên cường của tướng quân ngày thường, anh lên tiếng:
– Ta muốn hủy hôn, ta phải tìm Ái Lạp hỏi cho rõ mọi chuyện.
Lão Lý gấp rút ngăn anh lại, lão khuyên can:
– Ngài không được làm như vậy, ngài có biết bây giờ mà hủy hôn thì sẽ mất mặt của phủ tướng quân không hả, mà còn liên lụy đến phủ tể tướng nữa.
Ngài lớn rồi, phải có trách nhiệm với lời nói và hành động của mình chứ.
Ngạo Nhất Luân bật khóc, có chút ủy khuất, buồn bã, anh cứ như là một đứa trẻ, khóc vì chính mình không làm được gì.
………………….
Rồi ngày thành hôn cũng tới, buổi kết hôn long trọng, mời nhiều quan viên đại thần đến, có cả Giang Kỳ và Khả Lạc.
Buổi sáng ngày thành hôn, Khả Lạc mặc y phục màu xanh biển nhạt chứ không phải là màu đỏ mà cô yêu thích, bởi màu đỏ trong hôm nay là dành cho nam nữ chủ.
Ngạo Nhất Luân nắm tay Lương Tiểu Tuyết bước vào sảnh phủ tướng quân, phụ mẫu anh đã mất nên lão Lý thay mặt mà ngồi vào ghế phụ mẫu nhà trai.
” Nhất Bái Thiên Địa.
“
” Nhị Bái Cao Đường.
“
” Phu Thê Giao Bái.
“
Ngạo Nhất Luân bái cùng Lương Tiểu Tuyết, làm cùng một việc nhưng tâm trạng hai người lại khác xa nhau.
Khả Lạc đang quan sát nam nữ chủ bái phu thê thì chợt mắt tối sầm lại, ai đó đang dang tay che mắt cô, Khả Lạc nghe bên tai tiếng thỏ thẻ:
– Không thích thì đừng nhìn.
Khả Lạc kéo bàn tay đang che mắt mình xuống, cô trừng mắt nhìn Giang Kỳ, nói nhỏ:
– Ngài đang làm gì đấy?
Giang Kỳ cười thân thiện, anh vươn tay tiếp tục che mắt cô, đáp:
– Ta sợ cô khóc nức nở ở hôn lễ của tướng quân, nên đến giúp cô.
– Vậy thì xin cúi đầu tạ ơn ngài.
Giang Kỳ bật cười, mặt dày đáp:
– Không cần khách khí.
” Đưa Vào Động Phòng.
“
Ngạo Nhất Luân nắm tay Lương Tiểu Tuyết rời đi, anh đã thấy cử chỉ thân mật của Giang Kỳ dành cho Khả Lạc, có vẻ không có anh thì cũng có người đối tốt với cô, giờ anh nên thực hiện bổn phận phu quân của Tiểu Tuyết rồi, lòng Ngạo Nhất Luân thầm nhủ: ” Ái Lạp, tạm biệt.
Kiếp sau ta nhất định sẽ cưới nàng.
“
Người trong kinh thành, ai ai cũng ngưỡng mộ Lương Tiểu Tuyết, cô gái vừa có gia thế vừa có được phu quân tài giỏi, hôn lễ của họ lại long trọng nhất nhì kinh thành.
Chớ ai ngờ rằng, phu quân của Lương Tiểu Tuyết trong tim còn vương vấn bóng hình nữ nhân khác.
Đêm động phòng, Ngạo Nhất Luân mơ màng lại gọi Lương Tiểu Tuyết thành Ái Lạp..