Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ

Chương 47: Thế Giới 2 Công Lược Quot;đại Bossquot; 20


Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ – Chương 47: Thế Giới 2 Công Lược Quot;đại Bossquot; 20


Trưa hôm sau, Khả Lạc đang trong phòng Trịnh Nhật Hinh để bàn về công việc, chợt chuông điện thoại cô vang lên, Khả Lạc bắt máy, nói:
– Alo, cho hỏi là ai vậy?
– Tôi là bác sĩ ở bệnh viện B.
Mặt Khả Lạc hiện đầy dấu chấm hỏi, cô thắc mắc hỏi:
– Có chuyện gì sao ạ?
Vị bác sĩ bên đầu dây kia đáp:
– Cô phải là con của bà Tiêu Lệ không? Tôi thấy điện thoại bà ấy lưu tên cô là ” Con gái “.
– À, bà ấy là mẹ tôi.
– Vậy xin cô mau đến bệnh viện ngay, mẹ cô đang nằm viện, chúng tôi cần người nhà bệnh nhân kí tên vào tờ cam kết để phẫu thuật cho bà.
Khả Lạc hốt hoảng:
– Bà ấy bị làm sao vậy bác sĩ.
Đáp lại cô là tiếng chuông tắt của điện thoại, Khả Lạc tung cửa phòng chạy ra bên ngoài.

Trịnh Nhật Hinh nghe được một phần cuộc nói chuyện của Khả Lạc và bác sĩ, thấy Khả Lạc chạy đi thì cô liền chạy theo.

Chợt Trịnh Nhật Hinh thấy Khả Lạc đang cố bắt taxi, cô liền lái xe của mình đến trước mặt Khả Lạc, hạ cửa kính xuống, cô bảo:
– Mau lên xe, tôi đưa cô đi.
Khả Lạc gấp rút lên xe, nói:
– Phiền Đại Boss đưa tôi đến bệnh viện B, cảm ơn.
Trịnh Nhật Hinh lái xe với tốc độ nhanh, Khả Lạc lúc này liền gọi Tiểu Cửu:
– ” Ngươi tra nguyên nhân tại sao bà Tiêu lại nhập viện giúp ta.


– ” Hảo, ta làm liền.


” – Tiểu Cửu đáp lời.
Lát sau hai người đã tới bệnh viện, Khả Lạc chạy thoắt tới quầy tiếp tân, cô hỏi vị y tá ở đó:
– Cô y tá, cho tôi hỏi phòng của bệnh nhân Tiêu Lệ ở đâu vậy ạ?
Chợt vị bác sĩ nọ chạy đến phía Khả Lạc, đây cũng là vị bác sĩ mà cô đã gặp từ lúc mới xuyên qua thế giới này.

Thấy Khả Lạc, bác sĩ nói:
– Mẹ cô bị người ta dùng dao đâm trong hẻm, được người qua đường thấy nên đưa vào bệnh viện.

Giờ cô mau kí vào tờ đơn này để tôi tiến hành phẫu thuật liền cho bà ấy.
– Vâng, vâng.
Khả Lạc kí tên vào tờ đơn, vị bác sĩ đó liền chạy đi, Khả Lạc cùng Trịnh Nhật Hinh liền chạy theo, nhìn dòng chữ đỏ ” Đang phẫu thuật ” chạy trên cửa phòng, lòng Khả Lạc nao núng, cô thầm tự trách bản thân.

Trịnh Nhật Hinh tiến đến gần Khả Lạc, ôm lấy cô, thủ thỉ:
– Hạ Nhiên, bình tĩnh nào, dì nhất định sẽ không sao.
Nói rồi, Trịnh Nhật Hinh dìu Khả Lạc ngồi xuống dãy ghế chờ, hai người cùng nhìn đăm đăm vào căn phòng trước mắt.

Chợt trong phòng có tiếng nói:
– Bác sĩ, kho máu O sắp hết rồi.
– Sao lại hết được.

Tại sao lại hết ngay lúc này kia chứ.
– Ca phẫu thuật hồi sáng bác sĩ kia đã dùng gần hết rồi.

Giờ chỉ còn lại 250ml
– 250ml không đủ.

Các cô cậu đợi ở đây.

Còn cô mau theo tôi.
Cửa phòng bệnh mở ra, vị bác sĩ đó và cô y tá chạy đến phía Khả Lạc, bác sĩ hỏi:
– Cô là nhóm máu gì?
– Tôi là nhóm máu O.

– Khả Lạc đáp.
– Vậy mau theo tôi, cô nặng bao nhiêu kg?
– À, 45kg.
– Vậy chỉ rút được 250ml, thôi cũng tạm được.

Cô mau vô phòng bên cạnh để chúng tôi rút máu.
– Vâng.
Khả Lạc đưa mắt nhìn Trịnh Nhật Hinh, rồi quay người đi cùng vị ý tá.

Trên đường đi, Tiểu Cửu chợt bay ra bảo:
– Lạc Lạc, cơ thể này vốn đâu phải nhóm máu O.

– Ta biết, giờ ngươi dùng mau năng lượng đổi máu ta thành nhóm máu ngay đi.
Tiểu Cửu lên tiếng:
– Ngươi tính lấy gì để biến đổi.
Khả Lạc cụp mắt, cô hỏi Tiểu Cửu:
– Thân thể này còn sống được bao nhiêu năm?
Tiểu Cửu hốt hoảng:
– Đừng nói ngươi tính bằng đổi tuổi thọ nha.
– Ừm.
– Haizz, 25 năm.
Khả Lạc dù đoán trước được cơ thể nguyên chủ không tốt rồi nhưng nghe Tiểu Cửu nói vẫn có chút bất ngờ:
– Thấp hơn ta nghĩ.

Tiểu Cửu Nhi, giúp ta dùng 20 năm tuổi thọ đổi thành nhóm máu O đi.
Tiểu Cửu thấy Khả Lạc đã quyết thì cũng không can ngăn hay khuyên bảo tiếp, nó dùng năng lượng để thực hành cuộc trao đổi.
Bước vào phòng lấy máu, Khả Lạc nằm lên giường, nhìn dòng máu đỏ được lấy ra ngoài.

Sau khi lấy đủ lượng máu, vị y tá nói:
– Cô cứ nằm đây đi, ổn lại rồi hẳn rời đi.
– Vâng, cảm ơn y tá nhiều.
Khả Lạc nằm trên giường đăm chiêu, chợt Tiểu Cửu bay ra, nó ngồi cạnh cô, hỏi:
– Ngươi vốn biết thân thể nguyên chủ Tiêu Hạ Nhiên sống không lâu đúng không?
Khả Lạc vuốt đầu Tiểu Cửu, cô đáp:
– Ừm, nhưng ta ngỡ là cũng phải 40 năm chứ nhở.
– Đừng đùa giỡn.
– 5 năm còn lại cũng đủ để hoàn thành tâm nguyện của nguyên chủ rồi, ngươi yên tâm.
Tiểu Cửu nhướng mắt nhìn Khả Lạc:
– Vậy còn Trịnh Nhật Hinh.
– Từ từ, nguyên chủ nói cô ấy đã từ bỏ ý nguyện đó rồi, nhưng ta sẽ thử coi có giúp cô ấy hay không.

Nên hãy từ từ mà công lược Đại Boss.
Khả Lạc nhắm mắt nghỉ ngơi.


Tiểu Cửu thấy vậy liền kéo chăn đắp cho cô, rồi im lặng mà canh chừng cho cô ngủ.
…****************…
***** Góc ngoài lề****
Giải Viên: Sau 3 ngày lăn lết thì nay mị có thể ngoi lên và kể chuyện cho mọi người nghe nè:>>
# # Hôm mị đi tiêm thì đội quần mọi người ạ????, và đó thành điềm xui cho mấy ngày sau luôn.
# (1) Hôm tiêm thì mọi chuyện êm xui cho tới khi mị tới phòng chờ khi đã tiêm xong, chợt có một bạn xinh xắn đáng yêu ( ọe) làm 1 chuyện hơi nhục nhẹ, nhưng mẻ đó không ngại.

Mà mọi người biết rồi đó, chỉ cần ta không ngại thì người ngại sẽ là đứa đi cùng, và mị là đứa đi cùng mẻ đó.

Có con bạn đáng đích, đi với nó là auto đội quần????:))
#(2) Và chính cái lần đội quần đó, nó như 1 cái điềm vậy á, mị bị hành suốt 3 ngày????.

Tiêm xong về thì chỉ thèm ăn thôi, chứ vẫn còn khỏe lắm, cho đến khi đến xế chiều, mị bị nhức đầu với chóng mặt, cả người mất sức sống, như 1 ngọn lửa nhưng thiếu gió, không thể cháy mạnh mẽ như mọi ngày:>
#(3) Đến sáng hôm sau, mọi người thử nghĩ mị sẽ bị gì? Nhức tay, nhức đầu hay như thế nào.

Đáp án là: nhức nách????‍♀️.

Vẫn không thể tại sao lại bị nhức????, không biết hôm đó bác sĩ chích tay trái cho mị có chích lộn không nữa:))
U là chời, nhức lắm luôn í, cái tay chích lại không nhức nhiều mà cách náck lại nhức rất nhiều????‍♀️.

Đã vậy còn gặp nhức đầu, chóng mặt nữa.

Ôi, cuộc đời là những niềm đau>□.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.