Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ – Chương 45: Thế Giới 2 Công Lược Quot;đại Bossquot; 18
Sáng hôm sau, Khả Lạc chuẩn bị đến công ty thì nghe tiếng của bà Tiêu vang lên:
– Nhiên Nhiên.
– Dạ? – Khả Lạc nói.
– Tối hôm qua là ai đưa con về vậy?
– À, là Trịnh tổng của công ty ấy mà, cô ấy vừa từ nước ngoài về nhậm chức.
Bà Tiêu gật gật đầu, hỏi tiếp:
– Vậy tính cách cô ấy thế nào, có bóc lột sức lao động của con không?
Khả Lạc cười, cô bước đến ôm lấy bà Tiêu, thỏ thẻ:
– Mẹ yên tâm, Trịnh tổng là người rất tốt, lại rất tài giỏi, là một vị lãnh đạo có năng lực, con làm trợ lí của cô ấy, hãnh diện lắm mẹ.
Bà Tiêu vỗ vỗ lưng Khả Lạc, lát sau Khả Lạc buông bà ra, nói:
– Con đi làm đây, không thì trễ mất.
– Ừm ừm, mau đi đi.
Khả Lạc rời nhà đến công ty.
………………….
Buổi xế trưa, công ty được nghỉ giải lao, Khả Lạc đi mua một cái cơm nắm rồi lên sân thượng ăn.
Vừa lên, cô thấy bóng lưng của Trịnh Nhật Hinh, cô lên tiếng chào hỏi:
– Đại boss, cô cũng ở đây à.
Trịnh Nhật Hinh xoay người, thấy Khả Lạc, nói:
– Ừm, lên đây hóng mát.
– Ồ.
Khả Lạc đáp.
Cô bước đến phía Trịnh Nhật Hinh, đứng kế cô ấy, rồi mở gói cơm nắm ra ăn.
Trịnh Nhật Hinh nhìn Khả Lạc, nhìn chăm chú đến mức khiến Khả Lạc có chút khó chịu, cô nghiêng đầu nhìn Trịnh Nhật Hinh:
– Mặt tôi dính gì sao?
Trịnh Nhật Hinh lắc đầu, nói:
– Không, chỉ là tôi chợt nhớ ra, hình như cô từng hứa sẽ mời tôi một bữa ăn.
– A, cô không nhắc thì tôi quên mất.
Đại boss tôn quý, không biết là tôi có vinh hạnh mời cô đi ăn không?
Trinh Nhật Hinh gõ đầu Khả Lạc, cười:
– Nhảm nhí.
Khả Lạc than thở lại trông mong nhìn:
– Ayy da, vậy chừng nào cô mới đồng ý đi ăn với tôi.
– Tối nay tôi rảnh.
Nói rồi, Trịnh Nhật Hinh rời đi, bỏ lại Khả Lạc là bóng lưng xa xăm của cô.
Tìm truyện hay tại || T RUМtrцyeИ.
vN ||
Khả Lạc ngặm một miếng cơm nắm lớn, rồi chạy theo Trịnh Nhật Hinh:
– Đại boss, chờ tôi với a.
………………….
Lúc tan làm, Khả Lạc chạy đến phòng làm việc của Trịnh Nhật Hinh, mở cửa phòng, cô bước đến:
– Đại boss, mấy giờ cô rảnh?
Trịnh Nhật Hinh ngước mắt nhìn Khả Lạc, nói:
– 6 giờ 30 tôi đến rước cô.
Khả Lạc gật gật đầu, đáp lời:
– Hảo đát, vậy tôi đi trước đây.
Tạm biệt.
Khả Lạc rời công ty về nhà, thấy bà Tiêu đang lau nhà, cô chạy lại:
– Mẹ để con làm cho.
Bà Tiêu đưa cây lau nhà cho Khả Lạc, nói:
– Nay trông con có vẻ vui nhở, có chuyện gì sao?
– Dạ, tối nay con có hẹn với Trịnh tổng, con nợ cô ấy một bữa cơm.
– À.
Khả Lạc đưa mắt nhìn bà Tiêu, cười khúc khích:
– Hay là lát mẹ qua chơi với bác Đường đi ạ.
Con thấy hai người hợp nhau phết.
Bà Tiêu đánh nhẹ Khả Lạc:
– Con nghĩ gì đấy, mẹ và bác ấy chỉ là hàng xóm bình thường.
Với lại, bác ấy mới chuyển đến, nên mới quan tâm ông ấy một chút thôi.
– Con biết mà, con hiểu hết mà.
Khả Lạc sau khi cung tiễn bà Tiêu qua nhà bác Đường thì lật đật chạy lên phòng, chải chuốt bản thân, chuẩn bị cho buổi hẹn.
Cô đứng trước gương, ngắm nhìn bản thân trong bộ váy hoa hai dây màu vàng nhạt với họa tiết nhỏ, váy dài gần đầu gối, cô phối với chiếc áo khoác len crotop màu trắng.
Tóc tết đuôi sam, vài cọng tóc rũ xuống, được Khả Lạc uốn xoăn lại.Cả người Khả Lạc mang khí chất ấm áp, dịu dàng nền nã.
Nhìn đồng hồ đã gần giờ hẹn, Khả Lạc chạy xuống cửa nhà, thấy Trịnh Nhật Hinh đang đợi sẵn, cô chạy lại:
– Đại boss, để cô đợi lâu rồi.
– Không lâu, cô nhìn xinh đẹp lắm.
Khả Lạc thẹn thùng:
– Cảm ơn, cô cũng rất…!soái.
Trịnh Nhật Hinh bật cười.
Khả Lạc nói vậy cũng không sai, lúc này Trịnh Nhật Hinh mặc một chiếc áo sơ mi kiểu màu xám tro phối với quần tây đen tôn dáng, tổng thể nhìn đơn giản nhưng lại vừa nổi bật, khí chất có chút cao lãnh, soái khí hơn là xinh đẹp.
Khả Lạc vốn cao 1m60 nhưng đứng cạnh Trịnh Nhật Hinh vẫn thấp hơn một đoạn, đoán chừng Trịnh Nhật Hinh cao 1m75.
Thấy Khả Lạc nhìn mình, Trịnh Nhật Hinh hỏi:
– Nhìn tôi lạ lắm sao?
Khả Lạc xua xua tay:
– Không phải, chỉ là hình như tôi chưa thấy cô mặc váy bao giờ.
– Tôi không thích mặc váy, trừ những trường hợp đặc biệt mới mặc, còn ngày thường thì không.
Được rồi, mau lên xe đi.
Khả Lạc ngồi ghế lái phụ, Trịnh Nhật Hinh lái xe.
Trên đường, cô hỏi Khả Lạc:
– Cô tính ăn ở đâu.
– Nhà hàng Y có được không?
– Tôi chưa ăn ở đó bao giờ nên không biết.
Cô cứ chọn đi.
– Đại boss, hay là cô quyết định đi.
Trịnh Nhật Hinh đưa mắt nhìn Khả Lạc:
– Không phải ở công ty nên cô không cần gọi tôi như vậy đâu.
Khả Lạc thắc mắc hỏi:
– Vậy tôi gọi tên cô được không?
– Được.
À cô bao nhiêu tuổi rồi?
– 24.
– Khả Lạc đáp.
– Gọi là chị đi.
– Trịnh Nhật Hinh nói.
– Hể, tại sao?
– Tôi lớn hơn cô 3 tuổi đấy, bé gái nhỏ ạ.
– Tôi đã lớn rồi, đừng gọi là bé gái.
Trịnh Nhật Hinh bật cười thích thú, có vẻ cô tìm thấy thú vui mới rồi.
Khả Lạc hỏi Trịnh Nhật Hinh:
– Vậy đi nhà hàng Y được không?
– Gọi chị đi.
Khả Lạc trừng mắt nhìn:
– Đại boss, cô đừng nghịch nữa.
– Gọi chị đi.
Khả Lạc thở dài, nói:
– Chị.
– Nghe.
– Trịnh Nhật Hinh cười đáp.
Cô nói tiếp:
– Đi nhà hàng Y thôi.
Khả Lạc bất đắc dĩ nhìn Trịnh Nhật Hinh, thầm nhủ:” Sao càng lúc càng thấy Trịnh Nhật Hinh trẻ con nhở? “..