Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ – Chương 150: Thế Giới 2 Dân Quốc Mối Tình Đầu 〈16〉
Tay anh ôm chặt lấy eo cô, vừa muốn siết mạnh lại sợ làm cô đau, vì thế cái ôm cứ từ từ mà trở nên mềm nhẹ.
Khả Lạc đương nhiên phát hiện ra hành động của anh, ánh mắt cô có chút bâng khuâng, cô thử lên tiếng:
– Sơ Mặc, cậu có thể đừng giết người nữa, có được không?
Đôi mắt Chương Sơ Mặc hơi lập lòe tránh né, thấy vậy cô càng nhấn mạnh:
– Được không? Vì chị, cũng như là vì bản thân cậu.
Anh thẳng thừng nhìn chăm chăm vào mắt cô, tay đặt ở bên eo cô cũng vô thức ngọ nguậy, anh ngập ngừng hỏi:
– Chị không thích?
Khả Lạc hơi khựng người, câu hỏi của anh cũng quá nhảm rồi, có ai lại thích người yêu mình là kẻ giết người đâu.
Chương Sơ Mặc thông qua biểu hiện trên gương mặt cô cũng đã biết đáp án, anh nhấc bổng cô lên, một đường thẳng vào phòng ngủ, cho đến khi cả hai yên ổn nằm thì anh và cô vẫn chưa nói với nhau lời gì nữa.
Mãi cho đến khi Khả Lạc muốn chợp mắt thì cô nghe thấy giọng anh nhỏ nhẹ vang lên:
– Được, tôi đáp ứng chị.
Khóe môi cô chậm rãi cong lên, một giấc ngủ đầy an ổn.
Sáng hôm sau, Chương Sơ Mặc lần thứ hai bị tiếng gõ cửa làm phiền, anh cau có hất tung tấm chăn, miệng vốn muốn phun ra từ chửi, nào ngờ liếc mắt nhìn người trên giường còn đang ngái ngủ nhưng chân mày nhíu lại đầy khó chịu, anh liền ngậm miệng bay nhanh ra mở cửa.
Vừa mở cửa thì thấy tên trọc đầu đô con đứng sừng sững, hắn ta thấy anh thì nghiêm túc gật đầu chào:
– Cậu Chương.
Chương Sơ Mặc cho anh ta một cái liếc mắt như muốn băm anh ta thành hai mảnh:
– Sáng sớm kiếm tôi có việc gì?
Tên trọc đầu nhìn dáng vẻ không kiên nhẫn của anh liền nhanh chóng lên tiếng:
– Chủ nhân cho gọi người đến dinh thự ngay.
Anh nghe hai chữ đầu liền nhíu chặt mày, hơi gật đầu coi như đáp ứng:
– Được rồi, tôi đi liền.
Nói rồi anh tắm rửa liền chuẩn bị rời khỏi nhà, Khả Lạc vì tiếng trò chuyện ban nãy mà tỉnh dậy, cô lọ mọ đi kiếm nam chủ.
Thấy anh đang mặc áo khoác, cô tiến lên níu vạt áo anh, lo lắng hỏi:
– Có chuyện gì rồi sao?
Chương Sơ Mặc nắm lấy tay cô, dịu giọng an ủi:
– Không sao, chẳng phải chị muốn tôi không giết người sao, bây giờ tôi đi thực hiện chúng đây.
Anh buông tay cô ra, cho cô một cái cười nhẹ liền rời đi.
Tiểu Cửu lâu ngày im hơi lặng tiếng cuối cùng cũng xuất hiện, hơi chút bất ngờ lên tiếng:
– Nam chủ chấp nhận nhanh vậy sao?
Khả Lạc đóng cửa nhà lại, thở một hơi dài, lên tiếng đáp:
– Nếu ta đoán không sai thì nam chủ vốn đã muốn dứt khỏi băng nhóm sát thủ, nhưng anh ta còn niệm tình người cứu giúp mình nên ở lại, thứ anh ta cần là một người thúc đẩy anh ta, đẩy anh ta ra khỏi nơi đó.
Tiểu Cửu nôm na coi như hiểu ý cô, nó ngoe nguẩy đuôi, vui đùa nói:
– Vậy nhiệm vụ ẩn sắp hoàn thành được rồi.
Cô mím môi, trực giác nói cô biết mọi chuyện không thể êm đềm như vậy:
– Nhưng ngươi nghĩ tư lệnh Trang sẽ dễ dàng buông tha nam chủ sao?
Nhắc đến đây, cả hai đều im lặng!
Chương Sơ Mặc lúc này đang đứng đối diện tư lệnh Trang, sống lưng anh thẳng đứng, cả người như cây tùng bách cao thẳng, bớt đi phần lạnh nhạt ngày thường, nhiều đi phần nghiêm túc.
Tư lệnh Trang là lão nam nhân hơn 40 tuổi, gương mặt hơi khó ưa, khi ông ta cười liền có chút kệch cỡm.
Ông đánh giá anh một chút thì bật cười, trong giọng nói mang theo chút thăm dò:
– Nghe bảo dạo này cậu đang yêu đương có phải không?
Chương Sơ Mặc không bất ngờ mấy khi ông ta biết chuyện này, anh nhẹ gật đầu, thấy vậy ông ta nói tiếp:
– Cậu nhóc, lời tôi nói cậu còn nghe theo không?
Anh rũ mắt, hai tay chắp sau lưng, lên tiếng:
– Tư lệnh, tôi muốn rời khỏi băng nhóm.
Tư lệnh Trang đập mạnh tay xuống bàn, quát:
– Ăn nói hồ đồ!
Nhìn vẻ mặt không cảm xúc mấy của anh, ngực ông ta càng phập phồng khó chịu:
– Chuyện đó tôi tính sau, giờ nói chuyện khác.
– Mời ông nói.
– Anh hỏi.
Vẻ mặt ông ta hiện lên chút thâm hiểm, sau đó biến chuyển thành đùa cợt:
– Tôi muốn cậu tự tay sát hại cô gái bên cạnh cậu.
Giọng ông ta cứ quanh quẩn bên tai anh như ruồi nhọ kêu, chân mày anh nhíu chặt, sát khí vô thức phóng về phía ông ta:
– Tôi không làm.
Tư lệnh Trang bị sát khí của anh mà hơi hoảng, nhưng nghe lời đáp của anh càng lên tiếng cợt nhả:
– Cậu nhóc, cậu nên nhớ tôi là ân nhân của cậu, lúc tôi thấy cậu còn nửa cái mạng, cả người gầy yếu còn thua một con chó, là tôi đã cho cậu sinh mạng lần hai, cậu không nên từ chối yêu cầu của tôi đâu.
Thấy vẻ mặt anh càng lúc càng xấu, ông ta thu lại cợt nhả, hai bàn tay đan vào nhau, nói:
– Nể tình cậu theo tôi 10 năm, tôi sẽ cho cô ta sống, chỉ cần cậu tự tay làm cô ta bị thương thôi.
Anh đương nhiên phát hiện ý đồ muốn chia rẽ anh và cô, nếu anh làm cô bị thương, liệu cô còn chấp nhận ở cạnh anh không! ?
Còn không?
Mi mắt anh nheo lại, sát khí lần nữa phóng về phía tư lệnh, trong giọng anh mang theo chút đe dọa:
– Tốt nhất ông đừng đụng vào cô ấy lần nữa, nếu không con chó dưới chân ông hay cắn người khác cũng sẽ cắn ngược lại ông đấy.
Ông hơi sững người trước lời đe dọa của anh, lúc bừng tỉnh đã thấy anh rời đi, ông ta nghiến răng mắng:
– Thằng nhóc chết tiệt.
.