Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Hành Trình Cứu Vớt Nữ Phụ – Chương 145: Thế Giới 2 Dân Quốc Mối Tình Đầu 〈11〉
Gần nửa đêm thì Chương Sơ Mặc mới ăn uống xong, Khả Lạc dọn dẹp một chút thì vào lại phòng ngủ.
Cô mở tủ lấy ra tấm chăn mỏng, quay đầu nhìn anh, cô lên tiếng:
– Tôi ra ngoài trải chiếu ngủ.
Thấy anh như ngập ngừng muốn nói, Khả Lạc chặn lời anh:
– Dù sao tôi cũng không thể để một người bị thương ngủ dưới sàn được.
Chương Sơ Mặc điều khiển không để khóe miệng cong lên, anh mím môi nói:
– Tôi không có ý đó, tôi muốn nói lát chị ra ngoài nhớ đóng cửa phòng tôi lại.
Khóe môi Khả Lạc giật giật, cô quên mất mạch suy nghĩ của nam chủ lần này không giống người thường.
Quay lưng rời khỏi phòng, cô đóng cửa thật mạnh như đang dằn mặt người trong phòng, Chương Sơ Mặc cười cười liền an tĩnh nằm xuống, ý cười vẫn còn trên gương mặt.
Ngoài phòng, Khả Lạc vừa trải chiếu lên sàn nhà vừa nói chuyện:
– Không ấy ta trực tiếp giết nam chủ luôn được không?
Tiểu Cửu trong không gian vừa cắn hột dưa vừa trả lời cô:
– Nếu ngươi không sợ Thiên Đạo trừng phạt thì cứ làm.
Khả Lạc nằm xuống, nhắm mắt lại như bỏ lơ lời nói của Tiểu Cửu.
Lão nương sợ sao!!
Ừm! có hơi hơi!
Sáng hôm sau, Khả Lạc nâng chén cháo loãng trên tay, mắt đối mắt với Chương Sơ Mặc, cô mỉm cười, ánh mắt vui đùa.
Cô múc một muỗng cháo đưa về phía anh:
– Há miệng ra nào.
Chương Sơ Mặc nhíu nhíu mày, anh đưa tay phải về phía cô, lên tiếng:
– Tôi tự ăn được.
Cô né tránh tay phải của anh, muỗng cháo vẫn kề sát môi anh, Khả Lạc nhẹ giọng như đang dụ dỗ trẻ nhỏ:
– Cốc cốc cốc, cháo đến rồi đây, mau mau há miệng ra nào.
Anh cúi nhìn muỗng cháo trắng, môi hơi he hé thì tiếng gõ cửa nhà vang lên, Khả Lạc đặt chén cháo lên tay trái anh, tay phải anh cầm lấy cái muỗng, cô quay lưng rời đi.
Ánh mắt Chương Sơ Mặc trầm xuống, quăng muỗng cháo lên bàn, anh đổi tay cầm chén cháo liền đưa lên miệng húp, cháo nóng trôi vào cổ họng, cảm giác khó chịu càng giúp anh thanh tỉnh.
Khả Lạc lúc này chạy vội ra mở cửa, cô đưa mắt nhìn cô gái trẻ trước mắt, cô gái mặc chiếc váy được thiết kế khá tinh xảo, gương mặt cũng được trang điểm tinh tế, mắt mèo vừa sắc sảo lại kiêu sa, cô gái phóng ra toàn bộ khí chất của tiểu thư danh giá.
Cô đoán cô gái trước mắt là nữ chủ Trang Vân Du.
Trang Vân Du cầm trên tay giỏ trái cây, cô ấy cảnh giác nhìn Khả Lạc:
– Chị là ai?
Khả Lạc nhún vai, nghiêng người để nữ chủ vào nhà:
– Bí mật.
Trang Vân Du đi theo sau Khả Lạc, ánh mắt vẫn luôn đánh giá nữ nhân trước mắt, mái tóc đen dài được tết lại, đuôi tóc theo chuyển động của thân thể và nhịp nhàng đung đưa, bộ sườn xám màu vàng nhạt cũng không che được dáng vẻ quyến rũ uyển chuyển.
Khả Lạc để nữ chủ vào phòng, bản thân thì tự động rời khỏi.
Trang Vân Du ngồi cạnh giường, cô len lén nhìn nam nhân, hai má liền ửng hồng.
Cô nhìn vết thương đã được băng bó của anh, nhẹ lên tiếng:
– Em đến để nói lời cảm ơn anh.
Chương Sơ Mặc đưa mắt nhìn cô, khách sáo nói:
– Không cần, bảo vệ cô là nhiệm vụ của tôi.
Cả gương mặt Trang Vân Du ửng hồng như quả cà chua chín mọng, cô cắn nhẹ môi dưới, giọng mang hướng nũng nịu:
– Có phải trong lòng anh có em nên mới vừa ôm em vừa cứu em không!
Chương Sơ Mặc nheo mắt, anh nhớ ra lúc ôm cô ta để thuận tiện tránh viên đạn, ánh mắt anh lóe tia giễu cợt:
– Cô!
! Bị ảo tưởng hả?
Đương nhiên bốn chữ sau anh không nói thành tiếng, anh chuyển sang từ ngữ dễ nghe hơn:
– Cô nghĩ nhiều rồi.
Trong mắt Trang Vân Du lóe lên tia tơ tình, cô bẽn lẽn thổ lộ:
– Sơ Mặc, em muốn theo đuổi anh, anh không được quyền từ chối đâu đấy.
Bỗng anh cảm thấy có chút buồn cười, vừa chuyển mắt thì thấy phía cửa có bóng dáng lấp ló của Khả Lạc, anh dựa lưng vào thành giường, lười biếng gọi:
– Bạch Mộng Hy, tiễn khách.
Khả Lạc cười mỉa, hình như nam chủ coi cô như giúp việc của nhà anh ta rồi.
Trang Vân Du không thể giận anh liền trút giận lên phía Khả Lạc:
– Không cần chị, tôi tự đi!
Khả Lạc nhún vai, dù sao cô cũng không có ý định tiễn nữ chủ mà.
Liếc mắt nhìn Chương Sơ Mặc, cô cong cong khóe môi, lên tiếng thở dài:
– Cậu mang cho tôi quá nhiều tình địch rồi đấy.
Chương Sơ Mặc nâng mắt nhìn cô, anh cười lễ phép đáp lại:
– Quá khen.
Khả Lạc ngồi lên mép giường, đảo mắt nhìn anh từ trên xuống, nâng tay khơi cằm anh:
– Gương mặt câu nhân này quả thật là tuyệt mĩ, phải không Tiểu Mặc.
Khóe mắt anh như đóng một lớp băng dày khi nghe hai chữ “Tiểu Mặc”, anh lạnh băng lên tiếng:
– Tôi là Chương Sơ Mặc, chị gọi gì cũng được, trừ hai chữ ban nãy.
Khóe môi cô bất giác cong lên một độ cong nhỏ rất khó phát hiện.
Thì ra, Tiểu Mặc hận rất dai!
Ý cười trong mắt Khả Lạc càng đậm, cô cảm giác sau này sẽ có nhiều chuyện thú vị:
– Được thôi, Mặc Nhi.
Đọc thê.