Đọc truyện Xuyên Nhanh Đại Lão Nàng Luôn Ngụy Trang – Chương 32
Phù Gia vào ở trong nhà thuê, không thể mua được nhà ở, đời này đã định là không mua nhà.
Chuyện nơi ở đã giải quyết xong, tiếp theo là tìm người nuôi mình nữa là được.
Đồ ăn thức uống của Phù Gia khá thanh đạm, nhưng thanh đạm cũng không có nghĩa là rẻ, những chất dinh dưỡng có màu xanh không hề rẻ xíu nào.
Mà việc Phù Gia làm hằng ngày là viết báo cáo, gõ luận văn, mấy thứ này nhìn vậy chứ mà có liên quan đến cuộc sống sau này của cô đó. Những cái này mà tìm được người phù hợp thì về sau cô chỉ cần nằm thôi cũng có ngày tháng tốt lành, một công đôi chuyện a.
Hệ thống vừa quét sơ, kinh ngạc nói: “Đây là thành quả của viện nghiên cứu cô ở thế giới trước mà.”
Phù Gia: “Đúng rồi đó, bây giờ lấy ra xài a.” Muốn có được thành công to lớn, đó là phải tìm ra thuốc điều trị khối u.
Hệ thống ngay lập tức bừng tỉnh đại ngộ: “Ai nha, sao ta không nghĩ đến chuyện này nhỉ, vẫn là cô thông minh.”
“Có điều, cô nhớ hết à?” Hệ thống ngạc nhiên hỏi.
Phù Gia thờ ơ nói: “Khó lắm hả?”
Hệ thống:…
Tới cùng là do cô ta thông minh hay là do mình ngu ngốc vậy?
Phù Gia cứ luôn nghĩ về người sẽ nuôi mình, lựa đi lựa lại thì vẫn thấy quốc gia là có tiền nhất, nuôi dưỡng mình chắc chỉ là chuyện nhỏ.
Thế nên cô đã gửi một phần tài liệu cho viện nghiên cứu quốc gia. Không nói cái khác, ít nhất cũng phải cung cấp nơi ở, ăn uống ỉa đái ngủ nghỉ, với lại chữa bệnh nữa, nếu không thì bố trí một cái lò sưởi cũng được. Nhất là cái loại có sức nóng mạnh mẽ, khắp người đều cuồn cuộn tản ra lực lượng sinh mệnh, khiến người ta vừa nhìn đã muốn ăn…À không, là muốn ôm thật chặt.
Hơn nữa nếu thật sự nghiên cứu ra được, cũng coi như là vì những người bệnh tích một phần âm đức. Tới đó có thể được công đức với danh vọng theo lời hệ thống.
Phù Gia là một người làm công thay hệ thống, nhưng trước giờ cô chẳng thèm để những việc này trong lòng.
Phù Gia ghi nơi nhận, gửi mail đi. Sau đó gọi điện thoại cho đầu bếp, kêu đầu bếp tới nhà nấu cơm cho mình.
Phù Gia không nấu cơm, lúc nào cũng gọi người qua nhà làm. Vả lại không phải là thuê bảo mẫu đến, mà là kiếm hẳn một người đầu bếp.
Chi số tiền vô cùng lớn a, hệ thống lúc nào cũng băn khoăn lo lắng, Phù Gia nói: “Dù sao cũng là tiền của Lộ Thiệu Quân, xài được thì cứ xài thôi.”
Buổi tối, dưới ánh đèn của nhà nhà, cũng là lúc những người cô đơn mang theo bao nhiêu là ham muốn dục vọng, nằm trên giường trằn trọc.
Vệ An Huyên tựa lên ngực Lộ Thiệu Quân, lấy hết can đảm hỏi: “Lộ tổng, chẳng lẽ chúng ta cứ mãi như vậy sao?”
Lộ Thiệu Quân tưởng là cô không nguyện ý tiếp tục: “Nếu cô không muốn, vậy chúng ta dừng lại ở đây đi.”
“Không, không phải thế, em, em muốn mà.” Vệ An Huyên đỏ mặt nói: “Ý của em là, chẳng lẽ chúng ta cứ không rõ ràng như vậy sao.”
Lộ Thiệu Quân ngồi dậy, ánh mắt thâm trầm nhìn Vệ An Huyên như muốn xuyên thủng mọi thứ, nói: “Vậy cô muốn như thế nào?”
Không phải em muốn như nào, mà là anh nghĩ như thế nào. Không lẽ loại chuyện này còn muốn con gái chủ động sao?
Vệ An Huyên đánh cược: “Lộ tổng, em thích anh, em muốn anh là bạn trai của em.”
Nội tâm Lộ Thiệu Quân không hề dao động: “Cô thích tôi bao lâu rồi?”
Vệ An Huyên: “Từ rất lâu rồi, Lộ tổng, từ lâu em đã thích anh.”
Lộ Thiệu Quân cười lạnh một tiếng nói: “Cho nên tối hôm đó, cô thuận nước đẩy thuyền, là cố ý đúng không?” Chính là buổi tối ngày ấy, khiến cho cuộc sống của hắn đảo lộn.
Có những thứ cũng tan vỡ, hắn nghĩ hắn kiếm được chân ái*, nhưng cuối cùng lại không phải.
*Chân ái: tình yêu đích thực, giống như các bạn hay nói real love vậy á.
Bây giờ lại có một người phụ nữ thổ lộ với mình, trong lòng Lộ Thiệu Quân chỉ có ngập tràn sự châm biếm. Thích, yêu, chân ái sao?
Ha ha…
Vệ An Huyên há hốc mồm, cô bày tỏ tình cảm, nhưng tại sao anh ấy lại có phản ứng như vậy chứ.