Đọc truyện Xuyên Nhanh Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi – Chương 132132
Nói xong, định lại gần Nam Nhiễm.
Bốp một tiếng
Nam Nhiễm dùng sức đánh lên cổ hắn.
Đánh ngất người.
Nói thầm một câu
“Lỡ như không lọt ra Dạ minh châu nhỏ.
Thì cũng không nhét trở về được.”
Cô nói xong
Mí mắt phút chốc liền rũ xuống.
Sau đó.
Duỗi tay ôm lấy Nguyễn Mặc đã ngất đi.
······
Trải qua vài lần trước đó.
Nguyễn Mặc đã thoáng ý thức được Nam Nhiễm không bằng lòng.
Vừa mới bắt đầu.
Hắn có hơi sốt ruột.
Luôn cảm thấy Nam Nhiễm sẽ rời khỏi chính mình.
Cho đến khi thời gian trôi qua lâu rồi.
Phát hiện dường như cô cũng không có dấu hiện muốn rời đi.
Mỗi ngày cùng nhau ngủ.
Cùng nhau tỉnh lại.
Hắn bất đắc dĩ.
Thôi.
Từ từ tới.
Không nóng nảy.
Dù sao quãng đời còn lại còn rất dài.
Chỉ cần cô vẫn luôn ở đây.
Dù thế nào, đều là tốt.
5 năm sau.
Nguyễn Mặc cùng Nam Nhiễm cùng nhau ra ngoài đi du ngoạn.
Chết vào một tai nạn trên không.
Đúng là ngày mà nguyên thân Nam Nhiễm qua đời.
·······
【 Tích tích tích —— đang đưa vào thế giới cổ tích.
】
Nam Nhiễm mở to mắt.
Đây là câu đầu tiên nghe được.
Bên tai quanh quẩn tiếng sóng biển.
Một làn sóng đánh lên bờ cát.
Đánh vào mắt cá chân Nam Nhiễm.
Nàng ngồi dậy.
Cúi đầu đánh giá.
Tóc màu rong biển.
Thật dài, gợn sóng uốn lượn đến tận eo.
Sợi tóc bị nước biển làm ướt.
Nàng nằm trên một bờ cát.
Cánh tay trắng nõn mảnh khảnh.
Xuyên qua một vùng cát trũng.
Có thể nhìn thấy rõ ràng hình dáng khuôn mặt này.
Con ngươi đen nhánh.
Mũi cao.
Môi anh đào, tản ra ánh sáng.
Trên người nàng mặc một bộ váy dài màu lam trễ ngực.
Dài đến tận mắt cá chân.
Cho dù hiện tại nàng ngồi trên mặt đất, cong eo.
Nhưng vẫn có thể nhìn ra được, thân thể này trước lồi sau vểnh, rất có vốn liếng.
Đây là thân thể từ sợi tóc đến đầu ngón chân đều tinh xảo không thể bắt bẻ được.
Nàng há mồm, đang định nói chuyện
“Ớ ớ ớ ······”
Bộ dáng rất đẹp,
Đáng tiếc.
Là cái người câm.
Nam Nhiễm đứng lên.
Chuẩn bị rời khỏi bờ cát, ngồi lên tảng đá.
Chỉ là.
Nàng vừa bước ra một bước,
Liền dừng lại.
Cúi đầu.
Lông mi đen dài chớp động.
Che khuất tối tăm trong mắt Nam Nhiễm.
Đây là cái thân thể rách nát gì vậy?
Không biết nói thì thôi đi.
Sao ngay cả đi đường cũng đau?
Còn đang suy nghĩ.
Nàng lại bước ra một bước.
Loại đau đớn này như bước trên mũi dao, cả chân đều bị xé rách ra.
Làm nàng hơi dừng lại.
Nàng rũ con ngươi.
Mặt không đổi sắc.
Tiếp tục đi về phía trước.
Đi mãi tới cục đá bên kia, ngồi xuống.
Hất mái tóc ướt nhẹp của mình ra phía sau.
“Tiểu Hắc”
【 Ký chủ, đây đây.
Khụ khụ.
Ký chủ.
Hiện tại thân thể của cô rất suy yếu.
Phải nghỉ ngơi thật tốt.
】
“Ông đây còn cần ngươi nói sao.”
Bàn tay tinh tế trắng nõn, đè lên tảng đá kia.
Rắc.
Đem một góc của tảng đá bẻ xuống.
Tiểu Hắc Long vội vàng mở miệng,
【 Leng keng, ký chủ, xin tiếp nhận ký ức.
】
Thân thể này, tên Nam Nhiễm.
Là một nhân ngư* sống trong biển.
*Nhân ngư: Người cá
Sau đó.
Trong một trận sóng gió lớn trên biển, cứu một nam tử nhân loại.
Nguyên thân nhất kiến chung tình.
Yêu đến mức không thể tự kềm chế.
Tự nguyện cùng nữ vu trao đổi.
Dùng thanh âm êm tai tuyệt mĩ của mình.
Đổi lấy một đôi chân hoàn mĩ không tỳ vết của nhân loại.
Theo điều kiện trao đổi.
Khi nàng bước đi trên đất bằng, mỗi bước đi đều như đang bước trên mũi dao, vĩnh viễn đau đớn.
Nhưng nguyên thân nguyện ý trả một cái giá đắt như vậy.
Nam Nhiễm rũ mắt nghe.
Hỏi một câu
“Sau đó?”
Tiểu Hắc Long nãi thanh nãi khí
【 Sau đó nàng ấy chết rồi.
】
Nói xong.
Rắc.
Nam Nhiễm lại bẻ thêm một mảnh lớn từ cục đá.
Tiểu Hắc Long cảm thấy hình như mình nói sai gì đó rồi.
.