Đọc truyện Xuyên Nhanh Đại Lão Lại Sắp Sụp Đổ Rồi – Chương 100100
Nguyễn Mặc ngồi xuống chiếc ghế kia.
Đưa hộp đồ ăn cho Nam Nhiễm.
Sau đó duỗi tay, cầm hộp chocolate kia lên.
Mở ra, ăn luôn.
Nam Nhiễm thấy hắn luôn cúi đầu nhìn thỏi chocolate kia.
Nghi hoặc,
“Ăn ngon?”
Nguyễn Mặc không phản ứng.
Qua hồi lâu.
Hắn mới mở miệng
“Dở.”
Nói xong, liền ném chocolate còn thừa đi.
Sau đó.
Nguyễn Mặc khôm hề nói chuyện với Nam Nhiễm nữa.
Mà bên phía đạo diễn.
Vì muốn theo kịp tiến độ.
Nên liền chụp phần của Nam Nhiễm trước.
Cô mặc váy trắng, một thân tiên khí, cầm một cây trâm hình hoa đào tìm kiếm hình ảnh người tình ở kiếp trước.
Chỉ một cảnh nhỏ như vậy,
Lúc chiếu, thời lượng còn chưa được 30 giây.
Nhưng bao gồm thời gian trang điểm và chờ đợi, cũng đã mất gần ba tiếng đồng hồ.
Vẫn luôn quay tới giữa trưa.
Tới giữa trưa.
Ninh Dã tới.
Thân là nam chính của câu chuyện này.
Đương nhiên phải có cảnh tượng gặp nhau, ôm nhau, thâm tình đối diện.
Ninh Dã mặc một thân phục trang vương tử cổ đại.
Tay cầm trâm hoa đào đứng ở đó.
Chờ đợi cô nương âu yếm của mình.
Nam Nhiễm nhấc váy.
Trên mặt lộ ra nụ cười.
Còn chưa đọc lời kịch.
Liền nghe đạo diễn nói một câu
“Cắt.”
Đạo diễn lấy mũ xuống.
Sờ sờ đầu của mình.
“Nam Nhiễm, cô là gặp người yêu của mình.
Phải thâm tình, thâm tình.
Đừng cứ như nhìn một con chó vậy, không có nội dung gì.”
Ninh Dã
“······”
Sao lại cảm thấy trong lời này của đạo diễn này có bao hàm gì đó nhỉ?
Bạn học Nam Nhiễm,
“Ồ, thâm tình.”
Quay một lần nữa.
Đạo diễn sốt ruột lại giật mũ xuống.
Có hơi kích động đứng lên khoa tay múa chân với Nam Nhiễm.
“Thâm tình, thâm tình, đây là người cô yêu nhất.”
Nam Nhiễm
“Ồ.”
······
Khi, quay lần thứ mười tám.
Mũ của đạo diễn đã bị xoa nát.
Trên đầu vốn không nhiều tóc lắm, lại bực bội mà kéo xuống vài cọng.
Đạo diễn;
“Cắt, nghỉ ngơi trong chốc lát.”
Lúc này, chuyên viên trang điểm đi lên trang điểm lại.
Bộ dáng Ninh Dã đẹp trai ngời ngời, rước lấy nụ cười duyên của thợ trang điểm.
Ninh Dã nghiêng đầu dò hỏi Nam Nhiễm
“Ở trong mắt cô, tôi là một con chó?”
Nam Nhiễm mở hộp đồ ăn ra nhìn thoáng qua, không có bánh bao.
“Đương nhiên không phải.”
Lúc nói.
Cô vừa nhấc đầu, liền thấy được Nguyễn Mặc đang ngồi đằng xa chờ cô kết thúc công việc.
Khi chất quạnh quẽ, bộ dáng thiếu niên xinh đẹp.
Dẫn tới không ít người chú ý.
Ninh Dã nghe câu trả lời của Nam Nhiễm, có hơi vừa lòng, lại có hơi không vừa lòng.
Từ khi nào, hắn lại cần so sánh với một con chó vậy?
Thế nên lại hỏi
“Vậy nếu so với bánh bao thì sao?”
Nam Nhiễm nhìn về phía hắn.
Trên khuôn mặt tinh xảo của cô xuất hiện nụ cười không thèm để ý.
“Đùa gì vậy.”
Nói xong, đứng lên đi về hướng Nguyễn Mặc.
Ninh Dã vừa lộ ra nụ cười,
Lúc Nam Nhiễm đi ngang qua hắn, nhẹ nhàng nói một câu,
“Anh thế mà lại cảm thấy mình quan trọng hơn so với bánh bao.”
Vừa nói xong.
Nụ cười của Ninh Dã thành công cương lại trên mặt.
Nam Nhiễm nhấc váy đi về hướng Nguyễn Mặc.
Trên mặt gợi lên một nụ cười.
Nguyễn Mặc vừa thấy Nam Nhiễm đi về phía hắn.
Thân thể liền cứng đờ.
Dáng ngồi không tự giác liền biến thành tư thế của học sinh ngoan.
Chỉ là cô còn chưa đi tới.
Bỗng nhiên nghe thấy đạo diễn hưng phấn mở miệng
“Đúng vậy, đúng, đúng, chính là bộ dáng này!
Nam Nhiễm cứ như vậy mà quay đi!”
Bước chân của cô dừng lại.
Cứ vậy đã bị đạo diễn cưỡng chế kêu quay lại đóng phim.
Kết quả.
Sau khi quay một lần.
Đạo diễn tức điên mà nắm lấy tóc mình.
“Cô rốt cuộc là sao thế hả?
Cứ dựa theo cảm xúc lúc nãy mà quay là được rồi.
Tại sao vừa đối diện với Ninh Dã thì chẳng còn gì cả thế này?
Tôi thấy trong mắt cô, Ninh Dã ngay cả một con chó cũng không bằng.”
Ninh Dã
“······”
Hắn có chọc tới đạo diễn này sao?
.