[xuyên Nhanh] Đại Lão Lại Điên Rồi

Chương:1xuyên Nhanh Đại Lão Lại Điên Rồi - A Tỷ Ta Biết Hết Rồi


Đọc truyện [xuyên Nhanh] Đại Lão Lại Điên Rồi – Chương 61xuyên Nhanh Đại Lão Lại Điên Rồi – A Tỷ Ta Biết Hết Rồi


Chương 61: a tỷ, ta biết hết rồi
Editor: Nguyệt Phong
***
Sự tình phát sinh quá nhanh.
Các mỹ nhân còn lại giận dữ, linh khí quanh thân lập tức tăng vọt, bước vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
– Rốt cục ngươi là ai?
Hàn quang trong mắt Nam Diên lạnh thấu xương, chậm rãi phun ra bốn chữ:
– Ma Vực, Ma hậu.
Mọi người đều biết, Ma Vực chỉ có một vị Ma hậu.
Các mỹ nhân nghe vậy, sắc mặt biến đổi.
Các nàng thấy nữ tử này xinh đẹp ngút trời, còn tưởng rằng là vị muội muội nào đó Lăng Phong ca ca chưa kịp giới thiệu, không ngờ lại là Ma hậu mà Phệ huyết Ma quân mới vừa cưới không lâu!
– Tới đúng lúc lắm, chúng ta giết ma nữ này báo thù cho Phong ca!
Mỹ nhân áo tím vung tay lên, một cây roi màu tím ở không trung chuyển động vù vù, vừa ra tay là Thượng Phẩm Linh Khí.
Thù mới hận cũ gộp chung, chúng mỹ nhân dùng hết bản lĩnh mình có.
Các loại Linh Khí cao cấp và bùa chú cao cấp như giấy lộn ném ra.
Đáng tiếc tu vi của vị Ma hậu lãnh diễm trước mắt này cao thâm khó đoán, Thượng Phẩm Linh Khí trong mắt người ngoài có lực sát thương cực lớn nhưng không hề tổn thương cô chút nào!
Các mỹ nhân kinh ngạc.
Nam Diên từng bước tới gần, huỷ hoại pháp khí của các nàng, cũng từng bước từng bước mà… Đá xuống vách núi.

Tiếng thét chói tai không ngừng, nhưng bởi vì âm sắc khác nhau nên tạo thành khúc ca mỹ nhân kinh hồn.
Nam Diên: Lải nhải dài dòng như vậy làm cái gì, nhớ tình lang đến thế thì lăn xuống ở chung với hắn đi.
Những người này vô tội ư?
Liên quan gì đến cô đâu, cô cũng cảm thấy A Thanh nhà cô rất vô tội đó.
Huống chi những nữ nhân này đều đã song tu với “con cưng của trời”, có một bộ phận khí vận trên thân, e là không dễ dàng chết như vậy.
“Con cưng của trời” vốn nửa chết nửa sống muốn tuyệt chỗ phùng sinh, lại phải chăm lo một đống hồng nhan tri kỷ, chẳng biết còn có thể thành công kích hoạt huyết mạch thần thú thượng cổ hay không.
Nghĩ đến việc A Thanh bị trọng thương, Nam Diên không hề trì hoãn, lập tức xé rách hư không trở về Ma Vực.
Chân vừa mới chạm xuống đất, Nam Diên đã nhận ra khác thường.
Mùi máu tươi gay mũi cộng với mùi gì đó hư thối chui vào mũi cô.
Ánh mắt Nam Diên trầm xuống:
– A Thanh?
– A tỷ…
Tiếng nói suy yếu vang lên, Bùi Tử Thanh từ trong góc đi ra.
Hắn vẫn mặc bộ quần áo đẹp đẽ trước khi đi, trên quần áo rất sạch sẽ, như là vừa mới thay.
Nhưng Nam Diên ngửi được mùi máu gay mũi phát ra từ trên người hắn.
Nam Diên thuấn di đến trước mặt hắn, ôm chặt eo hắn.
– Vì sao không bôi thuốc?
Rất nhiều linh đan diệu dược đều có thể nhanh chóng khép lại miệng vết thương ngoài da thế này.
Nhưng toàn thân A Thanh nhiễm đầy mùi máu, chứng tỏ hắn không có bôi thuốc, tùy ý miệng vết thương trên người thối rữa.
Tiểu ma nhện bị thương dựa cơ thể lên Nam Diên, duỗi tay ôm chặt cô, vùi đầu ở cổ cô, trầm giọng nói:
– Ta đánh nhau với người ta, bị trọng thương, vốn định làm a tỷ thương ta hơn một chút, cho nên không có xử lý miệng vết thương. Tuy nhiên sau khi ta trở về không gặp a tỷ, không thấy a tỷ …
Tiếng nói nghe đáng thương vô cùng, như là sắp khóc đến nơi rồi.
– Có phải a tỷ không cần ta nữa không? Ta đợi tỷ đã thật lâu, trên người đau quá, đau quá…
Hắn hối hận cực kỳ, vì thử lòng a tỷ mà thiếu chút nữa hắn lại đánh mất a tỷ.
Bởi vì nhớ a tỷ, hắn dùng hết toàn lực, không đến ba ngày đã kết thúc chiến đấu.
Vốn tưởng rằng cho dù a tỷ phản bội hắn, cũng chỉ là trộm bản đồ địa hình và trận đồ phòng ngự của Ma Vực mà thôi, nhưng sau khi hắn trở về lại không thấy bóng dáng a tỷ đâu.
Trong khoảnh khắc đó, hắn cảm thấy trời sụp đất nứt, trong lúc nóng giận phun ra tâm đầu huyết.
Ngay lúc đó hắn chỉ có một ý niệm: A tỷ lại bỏ hắn đi.
Lần trước bỏ hắn hai trăm năm, lần này cô lại muốn rời đi hắn bao lâu?
Hắn quên mất vết thương trên người, cuộn tròn trong góc, tựa như một thể xác mất đi linh hồn.
Bởi vì bị thương quá nặng, hắn khống chế không được thân thể, biến trở về hình thú.
—— một con con nhện tám mắt xấu xí.
Hắn chán ghét hình thú của mình, nếu có thể, hắn tình nguyện mình vẫn là thiếu niên quái thai kia, dựa vào nỗ lực chậm rãi trở nên cường đại, mà không phải biến thành con quái vật xấu xí thế này, có được huyết mạch đại yêu thượng cổ gì gì đó.
Nếu hắn không có biến thành Phệ huyết Ma quân, a tỷ sẽ không… Muốn mạng của hắn.

Nam Diên nghe cũng đau lòng, “con cưng của trời” đáng chết dám làm A Thanh nhà cô trọng thương như vậy!
– A Thanh, đệ buông tay đi, a tỷ bôi thuốc cho đệ.
Bùi Tử Thanh nghe cô quan tâm như thế, trong lòng càng thêm bi thương.
A tỷ vì giết hắn mà chấp nhận lấy lòng hắn đến vậy sao.
A tỷ không nên như vậy, cô không nên lấy lòng bất luận kẻ nào.
Bùi Tử Thanh chẳng những không có buông tay, mà còn càng ôm càng chặt.
– A Thanh?
Giọng Bùi Tử Thanh khàn khan:
– A tỷ, ta đã biết hết rồi…
Nam Diên không hiểu:
– Biết cái gì?
Vừa dứt lời, thân thể Nam Diên liền cứng đờ, đáy mắt hiện lên sự kinh ngạc.
Cô cảm thấy có cái gì đó bén nhọn đâm vào sau cổ cô.
Đây là đứa nhỏ cô tự tay nuôi lớn, là người cô có thể buông lỏng phòng bị.
Nhưng hiện tại A Thanh đánh lén cô.
Thất vọng, phẫn nộ, là những phản ứng lúc này của Nam Diên.
Nhưng cô nhanh chóng phát hiện thứ đâm vào cổ cô không hề có lực sát thương.
Chẳng qua là độc tố bình thường có tác dụng làm động tác của cô hơi chậm chạp, đầu óc cũng hơi hôn mê thôi.
Cô chỉ cần một giây là  có thể ép độc ra ngay.
Nhưng cô không làm vậy, cô muốn nhìn đứa nhỏ này định làm gì cô.
Bùi Tử Thanh chậm rãi dời khỏi cổ cô, tầm mắt đối diện với Nam Diên.
Nam Diên nao nao.
Không biết khi nào đôi mắt A Thanh trở nên đen toàn bộ, như cặp đá quý màu đen xinh đẹp lộng lẫy mê người.

Nhưng bấy giờ trong cặp đá quý ấy lại tràn ngập cảm xúc tuyệt vọng và điên cuồng, như mưa rền gió dữ sắp đến.
A Thanh nhìn cô, đột nhiên nhoẻn miệng cười, cười như hoa anh túc, quyến rũ lại động lòng người.
– A tỷ, nếu muốn giết ta, vì sao không sớm động thủ? Tỷ thấy không, tỷ chần chờ sẽ rơi vào tay ta.
Nam Diên: ?
Sau mờ mịt ngắn ngủi, Nam Diên nghĩ đến cái gì, thần sắc đột biến.
Cô lui về phía sau vài bước, nhìn bốn phía chung quanh.
A Thanh ôn nhu hỏi:
– A tỷ tìm Tiểu Đường sao?
Hắn vẫn duy trì khóe miệng hơi cong, trong mắt lại không có chút ý cười nào:
– A tỷ hãy nhìn lên đỉnh đầu xem.
Nam Diên ngẩng đầu.
Lọt vào trong tầm mắt là một cái mạng nhện thật lớn vắt ngang không trung, dưới mạng nhện treo một cái nhộng bị tơ nhện bao quanh, xuyên qua khe hở có thể thấy được một con linh thú lông xù.
– A tỷ đừng lo lắng, nó chỉ hôn mê thôi, sao ta nỡ lòng nào thương tổn linh thú a tỷ thích nhất chứ.
Nam Diên biết Tiểu Đường không có việc gì, cũng như lúc trước cô để trên người A Thanh một sợi thần thức, trên thân Tiểu Đường cũng có.
Nhưng còn sống không có nghĩa là sẽ không bị độc tố này biến thành đồ đần.
– Tiểu Đường là con thú ngoan, ta hỏi cái gì nó liền đáp cái đó, cực ngoan luôn.
Giọng điệu của nam nhân vẫn ôn nhu, ôn nhu đến làm người ta phải nổi da gà.
Nam Diên: …


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.