Xuyên Nhanh Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không

Chương 113: Ngăn Cản Anh Trai Nữ Chính Hủy Diệt Thế Giới 47


Đọc truyện Xuyên Nhanh Cuộc Giao Dịch Của Thương Nhân Thời Không – Chương 113: Ngăn Cản Anh Trai Nữ Chính Hủy Diệt Thế Giới 47


“Em không sợ anh sao?”
“Sợ cái gì của anh.”
“Bé con, anh là quỷ.”
Tịnh Hề:”…” À thế à…
Đánh rắm ấy!!!
Lăn giường cũng lăn rồi.

Giờ còn hỏi ta có sợ ngươi không á???
Tịnh Hề tựa đầu vào vai anh, miệng ngậm cây kẹo mút.

Cô giơ tay bấm bấm điều khiển tivi, nhàn nhã nói với Lạc Cẩm Tu:” Em không sợ.”
Người đàn ông tươi cười càng thêm dịu dàng, anh giơ tay đỡ vai của Tịnh Hề, xốc eo để cho cô gái nhỏ tựa vào lòng mình.

Cằm anh tì lên đỉnh đầu cô, tham lam hít hà mùi hương thơm ngọt: “Có muốn nhìn không?”
“Nhìn anh hoá quỷ sao?”
“Ừ.” Lạc Cẩm Tu ngoài mặt ra vẻ không quan tâm, thực chất tận đáy lòng anh ta rất muốn xem biểu cảm của bé con khi thấy mình là ác quỷ…
Tiểu thiên sứ…
Em ấy có sợ không nhỉ?
Sẽ ghét bỏ anh?
Rồi tìm mọi cách chạy trốn ư?
Tịnh Hề chớp chớp mi nhìn Lạc Cẩm Tu.

Cảm nhận được khí thế quanh người anh chợt âm u đi nhiều.


Cô lặng lẽ câm nín…
Định hắc hoá hay gì?
Ok ok, bảo bảo xem là được…
Cmn, còn sáu phần trăm độ hảo cảm nữa…
Tịnh Hề quay đầu lại, hai tay vòng lấy ôm cổ Lạc Cẩm Tu, chụt chụt cái lên gò má anh ta: “Cho em xem đi.

Em không sợ thật mà.”
Lạc Cẩm Tu còn đang load…
Cái gì nhỉ?
Cục cưng vừa hôn anh kìa…
Hôn vào má anh đó.

Hiếm khi em ấy chủ động lắm….
Anh thẫn thờ sờ sờ bên má, yết hầu khẽ chuyển động lên xuống.

Tròng mắt đen đặc dần chuyển sang màu đỏ tươi, mái tóc biến hoá cực nhanh.

Thoắt cái, ba ngàn sợi tóc đen xoã tung ra.

Tịnh Hề nhấc ngón tay, cuốn cuốn lấy sợi tóc của anh…
Mượt thế!
Lại còn rất mềm…
Ôi, đây là tóc của một tên đàn ông đó…
“Bé con, anh…” Giọng điệu Lạc Cẩm Tu lạc hẳn đi, anh túm chặt eo Tịnh Hề, ghim chặt cô vào lòng mình…
Chết tiệt, lại động tình rồi…
Quỷ động tình thì sẽ sập giường đấy, hiểu không?
“Lạc Cẩm Tu, anh đã hứa…” Tiểu Hề cau mày, cảm nhận được thứ to lớn đâm nhẹ vào mông.

Tuy cách nhau tận mấy lớp vải liền, song nhiệt độ từ thứ đó khiến cô thật sợ hãi…
Tịnh Hề còn chưa buông hết lời nói, hai mắt cô liền trợn to lên, gương mặt đúng kiểu un bờ li vờ bồ…
Oa! Quá ngầu rồi…
Trạng thái cơ thể Lạc Cẩm Tu giờ là đang trong cơn động tình, nhưng sự biểu hiện của anh cứ như là muốn đi lấy mạng người vậy.

Thấy bé con cứ ló đầu, cố liếc ra đằng sau, người đàn ông nhíu mày, dí đầu cô vào trong lồng ngực: “Đừng nhìn nó, không tốt cho em đâu…”
“Cho em nhìn đi mà.” Tịnh Hề hôn bẹp cái lên má anh, chu môi: “Không phải anh bảo muốn cho em xem sao?”
Trên đời này, có hai thứ mà Lạc Cẩm Tu không thể chịu được…
Một là những giọt nước mắt của bé con.
Hai là sự chủ động của bé con.
Chỉ cần Tịnh Hề làm một trong hai cái này, Lạc Cẩm Tu sẽ không từ chối bất cứ yêu cầu gì của cô…
Kể cả mạng sống của chính mình, anh cũng hiến dâng cho em ấy.

“Em cẩn thận chút…”
“Rồi…rồi…” Tịnh Hề ỡm à ỡm à đáp cho qua loa có lệ.

Cô nhanh nhảu nhảy ra khỏi lòng Lạc Cẩm Tu, chạy tới đằng sau…
Ác quỷ cũng có cánh…
Nếu nói, thiên sứ sở hữu đôi cánh mang theo ánh sáng sự chân thiện mỹ, cảm hoá bản chất xấu xa từ sâu linh hồn con người.

Thì đôi cánh đen này của Lạc Cẩm Tu…
Rất tà ác…
U ám tột cùng…
Người đàn ông ngồi đó, tóc đen dài thả trên nệm ghế.

Hai tay anh thả lỏng bên đầu gối, chân gác ghế.

Đôi cánh khổng lồ sau lưng chiếm nửa căn phòng.

Nhìn từ xa, trông anh tựa như ác quỷ chìm sâu vào bóng đêm, cô độc và u uất.

Còn có gì đó rất tà mị, ngang ngược nữa…Tịnh Hề thầm cảm thán, đôi cánh Lạc Cẩm Tu to hơn cô nhiều…
Đây là nhờ định lực bổn bảo tốt á…
Chứ không thì sớm sa đoạ rồi…
Tay nhỏ khẽ lướt qua đôi cánh.

Lông vũ đen phủ nhẹ lớp ánh bạc rung rinh, ma mị mà huyễn hoặc.

Tịnh Hề đưa tay vuốt mạnh chỗ xương mềm ẩn sau lớp lông…
Trời ạ, cánh gì mà ấm ấm mềm mềm…
Lông lông mượt…
“A…” Bất chợt Lạc Cẩm Tu kêu lên một tiếng.


Động tác sờ sờ mó mó của Tịnh Hề khựng lại, cô khẽ nhướn mày: “Làm đau anh à?”
Rên rên rỉ rỉ cái gì?
Dạo này, cái tai thánh khiết của bảo bảo đã bị vấy bẩn nặng nề bởi âm thanh ma quỷ…
“Không có gì đâu.” Lạc Cẩm Tu nhanh nhẹn thu hồi cánh.

Con mắt chứa sự tàn bạo nhìn đến cái cục phồng giữa hai chân…
Vừa nãy, anh đã cao trào…
Ai ngờ chứ…
Địa phương nhạy cảm nhất của Lucifer đại nhân lại là cánh…
“Thiệt tình, em còn chưa kịp sờ đủ.” Tịnh Hề tiếc nuối đụng chạm vào tấm lưng rắn chắc của người đàn ông: “Em không ngờ là anh có cánh đấy.

Sao nghe giống Lucifer đại nhân trong truyền thuyết thế?”
“Lucifer đại nhân?”
“Em tưởng em kể cho anh nghe rồi chứ”.

Lạc Cẩm Tu đầy ý vị liếc Tịnh Hề.

Cô ngỡ anh đã quên chuyện đó, dù gì cũng trải qua bao năm rồi…
“Thì đó, cái cốt truyện thần thoại mà em vô tình đọc được còn gì.

Nghe đồn là chỉ có mình Lucifer là ác quỷ có cánh thôi.”
“Ác quỷ có cánh…” Lạc Cẩm Tu ngẫm lại câu bé con vừa nói: “Em thấy anh ác lắm sao?”


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.