Đọc truyện Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá – Chương 153: Anh trai, máu anh quá ngọt 12
Rạng sáng hôm sau.
Vưu Tư thấy Mộ Ngôn vẻ mặt thản nhiên, thì nhìn chăm chú vào cô.
Mộ Ngôn chạm phải ánh nhìn của Vưu Tư, ưu nhã cười, tay trái dán lên ngực phải, khom lưng, “Mời dùng.”
Nét mặt cô nhàn nhã, giống như kẻ xấu mặt ngày hôm qua không phải là cô vậy.
Vì hôm qua Vưu Tư cũng bị đụng đầu, nên mặt hắn không cảm xúc, không nhắc đến chuyện đó nữa.
Chẳng qua, Mộ Ngôn cũng sẽ xuất hiện loại phản ứng luống cuống chân tay như thế làm Vưu Tư cảm thấy có hơi kích thích.
Ánh sáng loé ngang qua mắt hắn, đột nhiên sáp đến gần Mộ Ngôn, “Anh trai quản gia, hôm qua anh đã chạy, tôi muốn uống máu anh mà.”
Máu của hắn, uống mà nghiện, hoàn toàn chẳng thể dừng.
Nhưng Vưu Tư lại rất hiếm khi uống máu của Mộ Ngôn, chỉ đôi lần chống cự không nổi sức dụ hoặc, mới có thể hút máu của Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn nhàn nhạt cười, “Không, Vương, tôi không chạy.”
Vưu Tư chớp chớp mắt, “Tốt thôi, anh đi chứ chẳng chạy.”
“Vậy thì, anh trai quản gia thân ái, tôi muốn uống máu rồi.”
Thiếu niên rung rung rèm mi mảnh dài, đôi mắt trong veo màu hổ phách nhìn Mộ Ngôn.
Mộ Ngôn và Vưu Tư đưa mắt nhìn nhau. Lại nói tiếp, cũng không biết cái gã bị cưỡng chế ký khế ước với cô đây là ai, mỗi vị diện nhan sắc đều không đỡ nổi.
Ánh mắt của thiếu niên dính chặt Mộ Ngôn, lại thấy người này rất ư là điềm tỉnh, nhìn hắn như biến ma thuật từ sau lưng lấy ra quả cà chua.
Ánh mắt của Vưu Tư nháy mắt dính chặt quả cà chua.
Chỉ nghe thấy người đàn ông nho nhã đó nói bằng chất giọng ôn hoà, “Xin lỗi, Vương tôn quý, hôm nay tôi hơi mệt.”
“……”
Vưu Tư nhìn Mộ Ngôn mặt không đổi sắc, lần đầu tiên hắn phải đổi mới nhận tri về Mộ Ngôn.
Quá mức điềm tỉnh, giống như ngày hôm qua thấy Mộ Ngôn đụng cột chỉ là hắn ở trong mộng nhìn thấy vậy.
Vưu Tư lấy quả cà chua, mắt chậm rãi liếc nhìn Mộ Ngôn một cái.
Hắn hồi tưởng ngày hôm qua, ngày hôm qua Mộ Ngôn bởi vì trúng mị đồng của hắn, nên mới luống cuống chân tay.
Nghĩ như vậy……
Vưu Tư cười một tiếng âm u và tỏa hơi lạnh.
*
Trì Mộ tổ chức buổi dạ tiệc, huyết tộc và nhân loại đều ở đó.
Vưu Tư cũng đi.
Lâu đài của Trì Mộ không mang cảm giác thời trung cổ, lắng đọng nhiều niên kỷ như của Vưu Tư.
Huyết tộc và nhân loại xen lẫn vào nhau.
Khó trách Trì Mộ sẽ nói đây là một đêm tối kích thích.
Lúc này, bên trong nhốn nháo tiếng người.
“Oa, nơi này thật đẹp quá đi.”
“Là nhà của thầy sao?”
“Nhìn rất giàu a!”
“Ta ta ta! Ta muốn yêu thầy rồi, đẹp trai lại nhiều tiền nữa!”
“Ha ha ha ha, bạn nằm mơ đi.”
Tiếng các nữ sinh kinh diễm vang lên.
Toà lâu đài quý tộc cổ điển, quả thực viên tròn giấc mộng công trúa cho các nữ sinh.
“Trời ạ, rốt cuộc thầy giáo là ai a, bạn nhìn bên kia người đó đi, soái quá a!”
“Mami ơi, còn có người kia người kia nữa.”
Phần đông huyết tộc đều hết sức tuấn mỹ, nam tuấn mỹ, nữ vũ mị lãnh diễm.
Trì Mộ không chỉ mang học sinh của mình đến, còn mời cả một số vampire quý tộc cũng cùng đến.
Lúc này ——
Mộ Ngôn đang ở bên trong lâu đài, cô đứng bên khung cửa, trên sô pha đang nằm mấy gã huyết tộc với dáng vẻ phóng đãng.
Mấy huyết tộc đó đều nhìn Mộ Ngôn bằng cặp mắt thèm thuồng, chỉ là sâu trong đáy mắt lại cất giấu nổi sợ hãi.
Nhân loại này, là kẻ mà bọn hắn không thể trêu vào.
Anh chỉ tựa cửa sổ mà nhịp chân, chiếc quần tây phác thảo đôi chân thon dài nghịch thiên của anh, bàn tay trắng nõn thon thả đang cầm hờ một chiếc cốc chân dài.
Bên trong đựng rượu vang đỏ.
Còn những huyết tộc ở đối diện thì không giống, những huyết tộc này uống là máu chân chính.
Đây đều là một ít huyết tộc có thân phận cao, tự giữ nét cao ngạo của huyết tộc, cũng không muốn đi xuống dưới chu toàn cùng nhân loại.
Mà Mộ Ngôn, chỉ bởi vì thân phận của mình, Đường Kha mức độ công nhận quá cao.