Đọc truyện Xuyên Nhanh Cô Vợ Cực Phẩm – Chương 50: Quấn Lấy Anh!
nhóm dịch: bánh baoLúc anh vừa tỉnh lại liền cảm giác trong khuỷu tay nặng trịch, thứ gì đó làm cho trên người anh tê dại tê dại, anh mở mắt liền nhìn thấy Lâm Khê giống như một con mèo nhỏ ôm vào lòng anh.
Cô gối lên cánh tay trái của anh, một bàn tay nhỏ bé nắm lấy áo may ô của anh, một bàn tay nhỏ bé sờ cổ anh, một cái chân mảnh khảnh thon dài thì quấn lấy thắt lưng anh.
Tạ Khải Minh: “! ”Quả nhiên là nữ lưu manh!Anh không chạm vào cô tý mà, mà cô lại đến chiếm hời của anh!Cả người anh nóng lên, hai lỗ tai đỏ đỏ bừng còn khổ sở hơn lúc sốt cao.
Anh đèn nén sự khác thường trong lòng, không khách khí kéo cánh tay cô xuống, lại đẩy chân cô ra, đẩy cả người cô sang bên cạnh.
Lâm Khê đang ngủ say vô ý thức móc vào người anh.
Từ nhỏ cô đã quen ôm búp bê, đến nơi này không có búp bê cũng ngủ không yên, tối hôm qua khó khăn lắm búp bê mới trở về, nên cô ngủ vô cùng ngon miệng.
Tạ Khải Minh dứt khoát xoay người xuống giường, nhét gối đầu của mình cho cô, nhìn cô kẹp gối anh ngủ ngon miệng, mặt anh bỗng đỏ bừng.
Tạ Khải Minh đứng trước giường nhìn cô một lát, thế mà cô ngược lại ngủ ngon lành!Anh oán hận quay đi.
Chờ sau khi người nhà họ Tạ đều thức giận, trong viện liền vang lên tiếng, Lâm Khê cũng không ngủ được, cô mơ mơ màng màng ngồi dậy, dụi mắt lảo đảo: “Ba, nóng quá đi, con muốn ăn Tuyết Mị Nương.
”Vừa vặn Tạ Khải Minh đẩy cửa tiến vào, anh nhìn cô một cái, “Cái gì là Tuyết Mị Nương?”Lâm Khê lập tức mở mắt ra, ngây ngốc hai giây hoàn hồn, trong mắt lộ ra nét trêu chọc anh, “Lợi khí giải nhiệt đó, không biết à?”Tạ Khải Minh ha hả, “Dậy ăn cơm, lát nữa đưa cô về nhà.
”Lâm Khê đứng lên rửa mặt, ăn bữa sáng gì đó, sau đó muốn ra ngoài.
Mẹ Tạ đã hỗ trợ cất hết đồ đạc, đặt ở trong hai cái túi để Tạ Khải Minh mang theo.
Vành mắt Triệu Tú Phương đỏ bừng, “Dì Hai, chờ bận xong cháu sẽ đến thăm dì.
”Mẹ Tạ: “Trong nhà không có việc gì cháu cứ đến, làm bạn với Hải Đường.
”Lâm Khê khẽ cười một tiếng, giả vờ gì đó, Tạ Khải Minh không ở nhà cô chắc chắn không đến.
Đương nhiên, cô đến thì tùy thôi, đây là nhà mọi người, tôi chỉ là người qua đường.
Bởi vì muốn dẫn theo Lâm Khê còn phải đưa Triệu Tú Phương, Tạ Khải Minh không đi xe đạp.
Triệu Tú Phương cắn môi, vì sao không đạp xe chứ? Ngày đó anh họ rước dâu không phải đặt Lâm Khê lên thanh ngang phía trước sao? Hôm nay cô ta ngồi phía sau, Lâm Khê ngồi phía trước, không phải cũng được sao?Nhưng cô ta không dám nói với Tạ Khải Minh, tuy rằng cô ta thích Tạ Khải Minh, thân thích cũng trêu ghẹo, mẹ cô và dì Hai cũng từng nói qua, nhưng Tạ Khải Minh khi còn bé vẫn cười nhạt về chuyện này.
Hơn nữa Tạ Khải Minh ở trước mặt cô ta vẫn rất nghiêm túc, làm cho cô ta không dám tùy ý nói đùa với anh, càng không dám tự mình tiến về phía trước mặt anh, mỗi lần đều phải lôi kéo Hải Đường mới được.
Cô ta nhỏ giọng nói với em gái Tạ: “Hải Đường, hôm nay em nghỉ ngơi nhỉ, không bằng chúng ta đi ra ngoài một chút đi.
”Tạ Hải Đường hàng ngày ở trường mầm non bị bọn nhỏ ầm ĩ đến đầu óc choáng váng, vừa nghe nói đi ra ngoài thư thả, cô ấy lập tức hứng thú, mẹ Tạ đương nhiên không phản đối.
Một ngày phải đi bốn chỗ thân thích, căn bản không có thời gian chơi đùa, thật đúng là ra ngoài đi dạo, thời gian đều dành cho trên đường.
.