Đọc truyện Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại – Chương 14: Cậu Sao Lại Hèn Mọn Đến Vậy
Muội muội mỗi ngày còn kiên trì thu hình quay vlog lại quá trình tập luyện của chính bản thân, coi như làm động lực cho mình cũng như cho mọi người biết đến rộng rãi.
Không có cô gái xấu chỉ có cô gái không cố gắng tìm lại vẻ đẹp của bản thân mình.
Trên mạng, mỗi ngày đều có vô số người lập lời thề giảm béo, ăn uống có khoa học.
Nhưng đâu lại vào đấy bởi không mấy ai có nghị lực như muội muội.
Ngày qua tháng nọ, không một lần buông bỏ thì mới có kết quả như ngày hôm nay.
Cô ấy đã làm được những điều mà người khác khó có thể tin được, một điều tưởng chừng như đơn giản nhưng thật phi thường đối với những ai trong hoàn cảnh như thế.
Thực sự quá mạnh rồi, chúng ta cần dứt khoát theo dõi ngay!
Học hỏi theo muội muội cùng nhau nỗ lực học tập, nỗ lực trở nên xinh đẹp và quyến rũ!
Vô số cư dân mạng ôm ấp trong mình loại tâm tư này.
Còn có rất nhiều người theo dõi, đơn giản chỉ vì nhan sắc mỹ miều của Bạch Sương khiến ai cũng bị thu hút khi lần đầu thấy được, chỉ mong được một lần gặp ngoài đời để có thể tận mắt chứng kiến vẻ đẹp này.
Dù gì thì đây cũng là thời đại chỉ nhìn mặt, giá trị nhan sắc chính là chân lý.
Cho dù thế nào, thì tất cả các tài khoản mạng xã hội của Bạch Sương số lượng fan giống như được ngồi tên lửa, dùng tốc độ kinh người tăng lên từng giờ từng phút từng giây khiến ai cũng vô cùng kinh ngạc.
Đối với những công ty muốn tìm kiếm được những cây rụng tiền cho công ty mình, thì đây chính là cơ hội mà họ cần nắm bắt lấy.
Vô số công ty giải trí đều ra sức cạnh tranh nhau gửi tin nhắn riêng cho Bạch Sương, thi nhau xuất ra nhiều cành ô-liu (lợi ích, tài nguyên) hấp dẫn, hi vọng rằng sẽ thu hút được Bạch Sương gia nhập đầu quân cho công ty họ.
Bọn họ cam kết, sẽ đưa cho Bạch Sương nhiều tài nguyên nhất, mang cô thổi phồng trở thành người có ý chí thứ nhất trong giới giải trí.
Nhưng đáng tiếc thay Bạch Sương đều từ chối.
Cô không thích phụ thuộc vào người khác, so với gia nhập vào công ty giải trí, cô càng thích làm một người đơn phương độc mã (một thân một mình) tự do tự tại.
Mà Bạc Nghịch bởi vì không để lại trên mạng bất kì một dấu vết gì, cho nên cũng không có cách nào liên hệ được với cậu ấy.
Điều này đã trở thành một niềm nuối tiếc to lớn với rất nhiều người thuộc trường phái tôn sùng nhan sắc.
Tuy nhiên, có người yêu thích, tự nhiên cũng có người ghét bỏ.
Có rất nhiều cư dân mạng chạy sang trang chính thức của trường Nhất Trung Ổ Thành, muốn trường học đưa ra một lời giải thích.
Ngang nhiên đánh người trong phòng thi, ảnh hưởng vô cùng to lớn.
Cho dù Bạc Nghịch có thành tích đứng nhất trường, cũng nên đứng ra chịu trừng phạt trước mặt mọi người.
Cho dù có tài giỏi cỡ nào một khi đã phạm sai lầm thì ai đều giống ai.
Do đó, cho dù Cố Hàn rất nhiều lần thành khẩn thỉnh cầu phía trường học, nói cậu ấy không sao cả, không có việc gì, không nghiêm trọng.
Phía trường học cuối cùng vẫn đưa ra quyết định cho Bạc Nghịch một sự trừng phạt rất nặng nề.
* * *
Đông qua xuân tới, chỉ chớp mắt đã nghe tiếng ve kêu náo nhiệt báo hiệu một mùa hè lại đến.
Học kì 2 năm hai (lớp 11 ở chỗ mình) kết thúc, thứ tự xếp hạng kỳ thi cuối kỳ có sự thay đổi, người đứng thứ nhất biến thành Bạch Sương.
Mà Bạc Nghịch, cả kì thi học kỳ này đều im hơi lặng tiếng không đến tham gia.
Cậu ấy giống như đã biết mất khỏi thế gian, không có một chút tin tức.
“Cậu có cần phải lợi hại đến vậy không, chỉ cách điểm tối đa có 10 điểm, có cho người xếp thứ hai như tôi sống không chứ.” Cố Hàn mang cặp sách sau lưng, cười nói.
Người thiếu nữ mặc trên mình chiếc áo phông đơn giản màu trắng, đang thư thả mà thu dọn đồ vào cặp sách.
Cô cúi đầu, mặt mày như họa, ngũ quan tinh xảo.
Da của cô trắng tới nỗi làm người ta căm phẫn, loại trắng mà cho dù mang ra so sánh với sữa bò, thì cũng không phân biệt được sự khác nhau.
“Uống trà sữa không? Tôi mời cậu.” Cố Hàn lại nói.
“Không uống.” Cuối cùng Bạch Sương cũng thu xếp đồ xong, nhưng cô không vội vàng rời đi.
Cô rút ra một tờ khăn giấy ướt, nghiêng người sang lau chiếc bàn bên cạnh cô ấy.
Đó là vị trí mà Bạc Nghịch đã từng ngồi khi vào học ở trường.
Nụ cười trên mặt Cố Hàn, dần dần biến mất.
“Cũng không biết nhà của Bạc Nghịch có phải đã xảy ra chuyện gì rồi không? Từ trước tới nay cậu ấy chưa bao giờ đến cả kỳ thi học kỳ mà không tới thi.”
Cố Hàn thăm dò hỏi: “Hay là tôi giúp cậu mang cái bàn này chuyển đi chỗ khác? Để ở đây khá bất tiện.”
Bạch Sương không ngẩng đầu, “Không liên quan tới cậu, cậu đi trước đi, tôi còn phải ở đây một lúc nữa.”
Người Cố Hàn cứng đờ.
Cho dù đã sớm biết trước kết quả sẽ là như thế này, nhưng đến lúc cậu ta thực sự đối mặt, vẫn có chút gì đó khó mà tiếp nhận được.
Chẳng qua, cũng đã một học kỳ rồi, cậu ta cũng sớm quen với việc giả vờ như không hiểu ý nghĩa trong lời nói của Bạch Sương.
“Vậy tôi đi trước đây, hẹn gặp lại cậu vào kỳ sau.” Cố Hàn vẫy tay tạm biệt Bạch Sương, đi ra khỏi lớp học.
Chưa đi được bao xa, cậu ta liền nhìn thấy một đôi nam nữ trước mặt.
Nơi đây còn đang ở trong phạm vi của trường học, bọn họ còn đút đồ ăn cho nhau, tư thế vô cùng thân mật khiến ai đi ngang qua cũng phải đỏ mặt lắc đầu ngao ngán.
Lúc cô gái nghiêng đầu, Cố Hàn nhận ra gương mặt cô ta.
Là Ôn Đại Nhi.
Trong tim Cố hàn bỗng toát một trận mồ hôi lạnh, bước chân cậu ta tăng nhanh dần, chỉ mong nhanh chóng vượt qua bọn họ, lướt qua như người vô hình.
Lúc này, Ôn Đại Nhi cũng phát hiện thấy Cố Hàn, vội vàng kéo giãn khoảng cách với Vu Thức.
“Làm sao vậy, Đại Nhi?” Vu Thức thấy cô ta tránh xa, liền đưa tay giữ eo, kéo cô ta quay lại.
“Anh bỏ tay ra trước đã.” Ôn Đại Nhi khó xử mà đẩy ngực cậu ta ra, còn không ngừng liếc nhìn về phía Cố Hàn.
Vu Thức không phải là kẻ mù, hắn ta theo tầm mắt của Ôn Đại Nhi nhìn qua, vừa mở miệng, đã nói ra những lời khó nghe khiến ai cũng hiểu ra được bản chất của hắn.
“Tôi cảnh cáo cậu, nếu cậu dám đi phòng giáo dục tố cáo Đại Nhi nhà tôi, thì tôi đem cậu phế đi!”
Không nói còn tốt, Vu Thức vừa nói một câu như vậy, Cố hàn liền dừng bước ngoảnh mặt nhìn về phía bọn họ, “Đường này là do các người mở sao? Tôi đi đường mà cũng không cho phép?”
Cố hàn nhìn Ôn Đại Nhi, trừ một tia ghét bỏ từ trước tới nay, trong ngữ khí còn nhiều thêm ý tứ “Hận rèn sắt không thành thép”.
“Ôn Đại Nhi, thành tích kỳ này của cậu rơi xuống nghìn trượng, từ đứng thứ 5 trong lớp rơi xuống đứng thứ tự từ dưới lên.
Rất nhanh là đến năm ba (lớp 12) rồi, cậu một chút cũng không lo lắng sao?
Chúng ta còn đang là học sinh, chuyện quan trọng nhất chính là học tập.
Cậu đang dùng thời gian đáng ra để học tập để nghĩ đến những tâm tư khác, tốt nhất cậu hãy suy nghĩ thật cẩn thận, làm như vậy có phải là việc làm đúng đắn không.”
Ôn Đại Nhi định giải thích, vừa mở miệng lại không biết nên nói cái gì.
Từ sau khi ở trước cổng trường cướp khoai lang nướng của Vu Thức lúc cuối học kỳ, số lần cô ta tiếp xúc với Vu Thức ngày càng nhiều.
Mối quan hệ giữa hai người bọn họ cũng ngày càng ái muội, khiến bản thân cũng không thể kiểm soát được.
Hệ thống học bá đã nhắc nhở cô ta rất nhiều lần, nhưng chuyện tình cảm, con người không thể tự mình khống chế được.
Cô ta giống như bị rơi vào trong một vũng lầy, đã không thể tự mình thoát ra được nữa.
Sau khi Cố Hàn đi, Vu Thức dịu dàng lau đi hạt vụn dính nơi khóe miệng Ôn Đại Nhi.
“Đại Nhi, đừng nghe cậu ta nói bậy, em ưu tú như vậy, không thích hợp làm một đứa mọt sách.
Đi, anh đưa em đi nightclup mới mở chơi.
* * *
Sau khi Bạch Sương lau xong bàn học của Bạc Nghịch, mới thong thả mà bước ra khỏi trường học.
Hôm nay chỉ tới lấy bảng điểm, cho dù cô là người cuối cùng đi ra khỏi lớp, thời gian vẫn còn sớm.
Bạch Sương hiện tại đã là người nổi tiếng trong giới giải trí về cuộc sống, học tập, có trên dưới 1 triệu fan.
Hôm nay có một hiệu sách trực tuyến được mở ở Ổ Thành, cửa hiệu từ sớm đã mời Bạch Sương tới trước một ngày khai trương để quay Vlog.
Đây là một loại phương pháp quảng bá trên thị trường nhờ vào những người nổi tiếng có lượng fan hùng hậu để PR cho sản phẩm của mình, trong khi đó lợi ích mà Bạch Sương sẽ nhận được là tiền quảng cáo sau khi đã hoàn thành công việc.
Sau khi từ trường đến nơi cần quay vlog cô đã được mọi người đón tiếp rất nòng hậu, cô lấy trong túi ra một chiếc máy ảnh cầm trên tay, nghiêm túc đi dạo hết hiệu sách, sau khi hoàn thành quay xong tài liệu, cô tạm biệt mọi người rồi chuẩn bị tìm một nơi để lắp đầy chiếc bụng đói meo của mình.
Các loại mỹ thực truyền thống nhất, thường thường ẩn núp ở hẻm nhỏ, gốc phố.
Bạch Sương mới chỉ vừa bước vào một tiệm mỹ thực truyền thống, liền nghe thấy tiếng vật lộn đánh nhau từ một con hẻm cụt tối tăm không xa.
Trong con hẻm nhỏ, thiếu niêu say rượu, giống như một bao cát, mặc cho người khác đánh đấm đá dữ dội.
Cậu ta còn đang cười.
Dường như người bị đánh không phải là cậu, mà giống như đang được bảo vệ.
” Đại ca, chúng ta không phải là đánh Bạc Nghịch đến nỗi đầu có bệnh luôn rồi chứ? Nhìn hắn ta giống đứa ngốc vậy.
“
” Quản nó làm gì, tiếp tục đánh! Trước đây hắn lừa chúng ta nhiều lần như vậy, cũng đến lúc báo thù rửa hận rồi! “
Bạc Nghịch say đến lợi hại, trong lúc ngẩn người, chỉ có cảm giác giống như nắm đấm rơi xuống người mình bỗng chốc dừng lại.
Cậu vất vả nâng mí mắt lên, liên nhìn thấy trong con hẻm tối tăm, thiếu nữ buộc tóc đuôi ngựa mặc chiếc áo phông trắng, một quyền lại một quyền đánh cho mấy đưa tới tìm cậu trả thù phải bỏ chạy.
Giống như lần đầu tiên cậu gặp Hứa Bạch Sương, cô cũng bảo vệ cậu như vậy.
” Ha ha”Bạc Nghịch ngây ngô cất tiếng cười, tự lấy bàn tay tát vào mặt chính mình.
Cậu sao có thể hèm mọn như vậy.
Giờ đã là lúc nào rồi chứ, cậu vậy mà lại có thể ảo tưởng Bạch Sương sẽ xuất hiện ở nơi này..