Đọc truyện Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Kiều Diễm – Chương 17: Ánh mắt ba cha con nhìn nàng đều thay đổi!
Tô Lê cho người dựng sân khấu trong sân luyện võ của Hầu phủ Quan Tây, nhóm thương binh đã dời hết ra ngoài, hôm nay chỉ có người Thích gia tới nghe kịch. Tổng cộng có ba cảnh, mỗi cảnh đều diễn ra trong canh giờ, sáng trưa tối mỗi buổi một cảnh.
Hôm nay toàn gia cùng nhau dùng điểm tâm, gồm có cha con Thích Kính và Thích Lăng Vân, vợ chồng Thích Kiêu Thần và Tô Lê, đương nhiên cũng không thiếu biểu cô nương Liễu Doanh Doanh.
Thích Kiêu Thần không gặp Liễu Doanh Doanh bao lâu, Tô Lê không gặp nàng bấy lâu. Sáng nay gặp nhau, Tô Lê phát hiện Liễu Doanh Doanh lại gầy đi, đôi mày liễu được tinh tế vẽ lên, đôi mắt hạnh trông có vẻ càng lớn hơn, lúc giơ tay nhấc chân đều vẻ mảnh mai yếu ớt của một mỹ nhân đang mỏi mệt.
Tô Lê cười nhìn về phía Thích Kiêu Thần.
Thích Kiêu Thần thấy Liễu Doanh Doanh, nhưng thời hạn nửa năm của hắn và Tô Lê chỉ còn một tháng, Thích Kiêu Thần không muốn thất bại trong gang tấc, thế là thần sắc lạnh nhạt ngồi xuống cạnh Thích Lăng Vân, không hề cho Liễu Doanh Doanh một cái liếc mắt.
Liễu Doanh Doanh không phân biệt được hắn đang diễn trò hay đã quên nàng thật, ngặt nỗi Thích Kính đang ở đây, Liễu Doanh Doanh không dám lộ ra vẻ ai oán quá nhiêu, cụp mắt xuống, có vẻ như đang ốm đau mà hành lễ với Thích Kính: “Doanh Doanh thỉnh an cữu cữu.”
Thích Kính thấy nàng tiều tụy như vậy, quan tâm nói: “Sao lại gầy thế này, có phải bị bệnh rồi không?”
Liễu Doanh Doanh lắc đầu, nhưng không giải thích vì sao, Thích Kính không biết nên đối xử ra sao với cháu gái, đành nhìn sang con dâu mình.
Tô Lê tự trách nói: “Đều do con, gần đây con dâu bận việc bồi dưỡng thương bình, quên đi thăm biểu muội nhiều chút, biểu muội giữ đạo hiếu không thể ra ngoài, con lại không qua trò chuyện với biểu muội, biểu muội buồn rầu nên mới trông suy sút như vậy.”
Thích Kính nghe hiểu, cháu gái quá rảnh rỗi, người rảnh rỗi không có chuyện gì làm lại nghĩ tới cha mẹ đã qua đời.
“Không phải lỗi của con, con đừng tự trách.” Thích Kính an ủi con dâu trước rồi an ủi cháu gái vài câu, bảo cháu gái nghĩ thoáng một chút.
Liễu Doanh Doanh vâng một tiếng, ngoan ngoãn ngồi cạnh Tô Lê.
Lúc ăn cơm, Liễu Doanh Doanh lặng lẽ nhìn Thích Kiêu Thần mấy lần, Thích Kiêu Thần vùi đầu ăn cơm, cố gắng né tránh nàng ta, Liễu Doanh Doanh càng thêm sai oán, duy chỉ có Thích Kính thần kinh thô mới không chú ý tới sự bất thường của hai người.
Sau bữa ăn, cả nhà dời bước đến sân luyện võ, trên đường đi, Thích Kính hỏi Tô Lê: “Hôm nay diễn vở gì vậy, ta xem lần nào chưa?”
Tô Lê cười nói: “Đây là thoại bản con dâu tự viết rồi mời gánh hát Triệu gia biên thành kịch bản, con dặn dò họ nhất định phải diễn cảnh đầu trong phủ chúng ta, nên phụ thân chưa từng nghe qua.”
Thích Kính kinh ngạc nói: “Ta biết con tinh thông thi từ ca phú, không ngờ còn biết viết thoại bản luôn sao?”
Tô Lê giải thích: “Con dâu chỉ tùy tiện viết tổng quan cốt truyện, còn lại đều nhờ Triệu bầu gánh của gánh hát Triệu gia giúp đỡ trau chuốt chỉnh sửa, tóm lại lát nữa nếu phụ thân thấy vở kịch này hay, nhất định đều là công lao của gánh hát của Triệu gia đấy ạ.”
Thích Kính cười khà khà, chỉ vào nàng nói: “Mấy người đọc sách như các con ai cũng khiêm tốn, rõ ràng là công lao của mình lại cứ muốn đẩy ra ngoài.”
Thích Kiêu Thần trêu ghẹo nói: “Phụ thân đừng khen nàng sớm, có lẽ nàng biết cốt truyện mình viết không đủ đặc sắc nên mới đẩy lên đầu gánh hát Triệu gia đấy.”
Thích Kính không hề cảm thấy lời đùa này buồn cười, vứt cho con trai một cái nhìn sắc lẻm, Thích Kiêu Thần rất xấu hổ, Tô Lê thì che môi khẽ cười, con ngươi trong suốt giận dỗi trừng Thích Kiêu Thần một cái. Hắn chưa bao giờ bị nàng nũng nịu trừng mình như thế, chợt cảm thấy nửa người đều trở nên mềm nhũn tê rần, kiềm lòng không đặng nhìn nàng chằm chằm.
Tô Lê như thể thẹn thùng mà dời đi tầm mắt, khóe mắt chú ý tới bộ dạng như sắp muốn khóc của Liễu Doanh Doanh. Kịch còn chưa bắt đầu, Tô Lê đã thấy đã ghiền.
Có hai cái bàn được bày trước sân khấu trong sân luyện võ, ba cha con Thích gia một bàn, Tô Lê và Liễu Doanh Doanh một bàn. Tất cả đã sẵn sàng, cảnh một bắt đầu.
Tô Lê có thể dùng việc kiếm tiền để kích thích đại bộ phận thương binh, nhưng đúng như lời của Thích Kiêu Thần, động cơ ấy không hề có tác dụng với Thích Lăng Vân.
Thích Lăng Vân muốn gì nhất? Hắn đã từng là một vị võ tướng anh hùng trên chiến trường, Tô Lê đoán, Thích Lăng Vân muốn trở lại chiến trường nhất, vậy có một nhân vật nào thân thể tàn tật mà vẫn dốc lòng chỉ huy ngàn quân không?
Tô Lê hồi tưởng lại đời trước của nàng, nhớ ra có một người, đó là Tôn Tẫn thời Chiến quốc. Khi còn ở hiện đại, Tô Lê học khoa Văn, tương đối quen thuộc lịch sử, sau này cuồng xem phim, trùng hợp từng xem một bộ phim có nhân vật chính là Tôn Tẫn, hiểu sâu thêm về những đại sự, chiến tích trong cuộc đời Tôn Tẫn.
Có ý tưởng, Tô Lê cố ý hỏi nha hoàn và Thích Kiêu Thần, không ngờ không một ai nghe nói đến Tôn Tẫn, Tô Lê lại vào thư phòng đầy sách của Tống Y Lan đọc sách sử của thế giới này, phát hiện nơi đây mặc dù cũng là cổ đại nhưng quỹ tích lịch sử lại khác biệt hoàn toàn so với thời đại Tô Lê từng nghiên cứu.
Bởi vậy, Tô Lê đắp một lớp tường lên mặt mình cho nó dày lên, nói với Thích Kính rằng câu chuyện này do chính nàng viết, để họ khỏi truy hỏi nàng nghe đọc nó ở đâu.
Cảnh một kể về Bàng Quyên ra làm quan nước Ngụy, ghen tỵ tài năng của Tôn Tẫn nên mời hắn đến nước Ngụy, bịa đặt tội danh rồi dụng hình với Tôn Tẫn, chẳng những chém đứt hai chân Tôn Tẫn mà còn khắc chữ lên mặt hắn. Khi cảnh một kết thúc, tiểu sinh tuấn mỹ đóng vai Tôn Tẫn bi phẫn ngồi trên xe lăn, mạnh mẽ lên án chuyện Bàng Quyên tiểu nhân làm hại đồng môn.
Đến đây, mọi người đều rõ ràng vì sao vở kịch này đặc biệt diễn cho Thích Lăng Vân xem. Thích Kính bắt đầu lo lắng, Tôn Tẫn trên đài vừa mắng người vừa oán trời, còn làm ra động tác lau nước mắt. Khi bị què chân Lăng Vân cũng đâu như vậy, con dâu an bài thế này, Lăng Vân hiểu lầm con dâu có chủ tâm nhục nhã nó thì làm sao bây giờ?
Thích Kiêu Thần và Liễu Doanh Doanh cũng nghi ngờ, nhưng sau đó Thích Kiêu Thần lén khẽ thở phào, thê tử dám công nhiên nhục nhã đại ca, xem ra giữa hai người không có gì cả.
Liễu Doanh Doanh thì trực tiếp gây khó dễ Tô Lê, vừa lau nước mắt vừa nói đủ lớn để ai cũng nghe thấy: “Tẩu tử, đại biểu ca đã bị phế chân, vì sao tẩu tử còn muốn viết loại kịch này xát muối lên vết thương của đại biểu ca chứ?”
Tô Lê không xem Thích Lăng Vân đang có sắc mặt gì, nghiêm mặt trả lời Liễu Doanh Doanh: “Biểu muội nói cho cẩn thận, đại ca chỉ là hơi khập khiễng bên chân phải thôi, đâu phải bị phế cả hai chân. Vở kịch này chỉ mới bắt đầu, biểu muội hãy kiên nhẫn xem xong rồi thẩm vấn tẩu tử đi.”
Nói xong, Tô Lê rời khỏi chỗ ngồi, hơi khom người với Thích Lăng Vân đang ngồi trên xe lăn: “Khi còn bé đệ tức hay nghe gia phụ nhắc đến đại ca, ca ngợi đại ca là thiếu niên anh hùng, đệ tức chỉ mang lòng kính nể với đại ca, tuyệt đối không chút khinh thị đùa cợt, rốt cuộc vở kịch này thế nào, xin đại ca nể mặt xem hết.”
Mọi người nhìn chằm chằm Thích Lăng Vân, vẻ mặt Thích Lăng Vân vẫn bình tĩnh, nhấc tay với Tô Lê: “Đệ muội quá lo lắng, vở kịch này rất hay, ta sẽ xem hết.”
Hắn độ lượng rộng rãi, Tô Lê yên tâm, cảm kích mỉm cười với Thích Lăng Vân. Thích Lăng Vân gật đầu, ra hiệu Phi Tuyền đẩy hắn rời đi.
Liễu Doanh Doanh châm ngòi không thành, mất mặt, Thích Kiêu Thần lại không có ý định nói giúp cho nàng ta, nàng ta tức tối bỏ đi.
Thích Kính và Thích Kiêu Thần đều muốn biết hai cảnh sau sẽ nói về cái gì, nhưng Tô Lê kiên trì không chịu tiết lộ. Lòng Thích Kiêu Thần ngứa ngáy khó nhịn, đến hỏi người của gánh hát Triệu gia, nhưng người trong gánh hát đã đồng ý với Tô Lê, cũng không chịu lộ tình tiết làm Thích Kiêu Thần lúc nào cũng nhung nhớ vở kịch, vừa nghỉ trưa xong lập tức gọi Tô Lê tới sân khấu trước, nào ngờ Thích Kính còn đến sớm hơn.
Tô Lê cho người chuẩn bị bánh ngọt và trái cây, sau khi Thích Lăng Vân và Liễu Doanh Doanh đến, cảnh hai bắt đầu.
Cảnh này tái hiện trận Quế Lăng, cốt truyện phức tạp hơn cảnh một rất nhiều. Sau lời dẫn giới thiệu khái quát người Tề nghênh đón Tôn Tẫn đảm nhiệm quân sư cho nước mình, ba nước Tề, Ngụy, Triệu lập tức yêu cầu giao chiến. Bàng Quyên làm tướng nước Ngụy, Tôn Tẫn làm quân sư nước Tề, Tôn Tẫn phụ tá đại tướng Điền Kỵ hiến diệu kế liên tục, cuối cùng bắt sống Bàng Quyên.
Khi cảnh hai hạ tràng, Tôn Tẫn vẫn ngồi trên xe lăn, nhưng lúc này thần thái hắn sáng láng, Bàng Quyên thì bị trói quỳ gối trước mặt hắn. Nếu như nói cảnh một chính là âm mưu của Bàng Quyên, cha con Thích gia chỉ nửa tò mò nửa nhàm chán mà xem thì cảnh hai chính là chiến sự đặc sắc, từ Thích Kính, Thích Lăng Vân cho đến Thích Kiêu Thần, ai cũng bị chiến thuật bên trong lôi cuốn.
“Chiến thuật trong chiến sự cũng do con nghĩ ra sao?” Thích Kính mừng như điên hỏi Tô Lê.
Đương nhiên không phải, nhưng Tô Lê phải thừa nhận. Tiểu yêu hoa lê bị ép nói dối đỏ mặt, cúi đầu nói: “Con dâu không đánh trận, viết lung tung, bêu xấu phụ thân đại ca và Nhị gia.”
Không một ai trong số cha con Thích gia thấy nàng bêu xấu, ngược lại đều xem nàng như bảo bối!
Trong mắt họ, Tô Lê trước đây nhiều nhất chỉ là một đóa kiều hoa tài năng hơn người, bây giờ nàng không phải kiều hoa, mà là một thanh bảo kiếm khắc hoa tuyệt thế! Có thể viết ra được chiến thuật như thế, chứng tỏ nàng có thiên phú cầm binh hơn người, nếu tiến hành bồi dưỡng, Thích gia nhất định có thể đào tạo ra được một nữ tướng quân không thua kém gì đấng nam nhi!
Thích Kính kích động chà xát tay, đã bắt đầu suy nghĩ nên bồi dưỡng con dâu thế nào.
Thích Kiêu Thần hai mắt sáng ngời nhìn Tô Lê chằm chằm, mấy ngày trước, hắn luôn cho rằng cả thê tử, Nguyệt Luyện lẫn biểu muội đều là phụ thuộc phẩm, là đóa kiều cần nam nhân nuôi dưỡng, nhưng bây giờ, Thích Kiêu Thần phát hiện hắn đúng là không hiểu thê tử chút nào, thế mà hiểu lầm nàng chỉ biết ngâm thơ ca ngắm hoa phẩm trăng, song thật ra trong lòng nàng cũng có núi sông!
Thích Lăng Vân trông có vẻ bình tĩnh, lạnh nhạt hơn Thích Kính và Thích Kiêu Thần, nhưng sự rung động trong lòng hắn còn nhiều hơn hai người cộng lại. Trừ thưởng thức tài học binh pháp tạo nghệ của đệ muội, Thích Lăng Vân còn có một nghi hoặc rằng, vì sao đệ muội phải nhọc lòng viết ra một vở kịch hay thế này để tặng hắn? Là bởi vì hắn cho nàng hai nha hoàn để bảo vệ nàng sao?
Thích Lăng Vân bỗng nhiên nhận ra đến bây giờ nàng vẫn chưa trả lại hai nha hoàn kia, nói cách khác, nàng vẫn chưa viên phòng với nhị đệ. Nàng không viên phòng với nhị đệ, nhưng lại tỉ mỉ viết kịch khuyên hắn..
Thích Lăng Vân kịp thời dừng suy nghĩ này lại.
Làm sao có thể, chân của hắn..
“Đi thôi.” Thích Lăng Vân phân phó Phi Tuyền.
Phi Tuyền đẩy thế tử gia rời khỏi sân đấu võ, liếc mắt nhìn Nhị phu nhân, mắt rưng rưng nói với Thế tử gia đang ngồi trên xe lăn: “Gia, mặc dù đó chỉ là một vở kịch, nhưng với bản lĩnh của ngài, chỉ cần ngài chịu mang binh một lần nữa thì nhất định có thể làm tốt hơn Tôn Tẫn. Tôn Tẫn chưa từng đi lính trước khi đến nước Tề, ngài không giống, năm mười bốn tuổi ngài đã theo Hầu gia xuất chinh rồi!”
Không một ai cảm kích Nhị phu nhân hơn Phi Tuyền, nếu Thế tử gia thật sự vực dậy ý chí chiến đấu lần nữa, Phi Tuyền sẵn sàng kính trọng Nhị phu nhân như Bồ Tát.
Thích Lăng Vân không nói gì.
Buổi hoàng hôn này, người người kích động trong lòng, sau cơm tối, cả nhà lại tụ tập trong sân đấu võ, xung quanh sân khấu treo đầy đèn lồng, cảnh ba bắt đầu.
Cảnh này nói về trận Mã Lăng, nước Ngụy đánh nước Hàn, nước Hàn cầu cứu nước Tề. Tôn Tẫn lại một lần nữa sử dụng kế sách vây Ngụy cứu Triệu, đồng thời an bài quân Tề tỏ thái độ sợ đánh tiếp, thông qua hiện tượng giả từng ngày giảm bớt thế lửa mà dụ địch lún sâu vào. Khi vở kịch kết thúc, Bàng Quyên treo đèn xem dòng chữ “Bàng Quyên chết dưới cái cây này” trên tàng cây do Tôn Tẫn khắc lên, cùng lúc đó, phục binh nước Tề vạn tên cùng bắn, Bàng Quyên biết không thể xoay chuyển tình hình, vung kiếm tự vẫn.
Trên sân khấu đương nhiên không có thiên quân vạn mã, nhưng phối hợp với tiếng chiêng trống, gánh hát Triệu gia đã diễn thành công khung cảnh hào hùng trên chiến trường đến rung động đến tâm can. Tiếng trống dứt, cha con Thích gia vẫn chưa lấy lại tinh thần, Tô Lê kiên nhẫn chờ.
Hai tay đang đặt dưới bàn của Liễu Doanh Doanh thì sắp cào nát làn váy phủ trên đùi nàng ta. Nàng ta ghen tụ Tô Lê, ghen tỵ muốn chết, từ ánh mắt Thích Kiêu Thần nhìn Tô Lê, Liễu Doanh Doanh đã biết nàng thua rồi.
Không muốn nghe cha con Thích gia khen ngợi Tô Lê, Liễu Doanh Doanh lấy lí do thân thể khó chịu để về trước, nhưng không ai chú ý tới nàng.
Thích Kính dùng sức bắt lấy bả vai trưởng tử, bùi ngùi khôn xiết nói: “Lăng Vân, Y Lan thật vất vả mới viết nên vở kịch này cho con, đó cũng là sự kỳ vọng vi phụ dành cho con. Con trở về suy nghĩ thật kỹ, vi phụ hi vọng sẽ có ngày cha con chúng ta lại kề vai chiến đấu.”
Thích Lăng Vân nhìn phụ thân, đưa mắt nhìn về phía Tô Lê đối diện.
Tô Lê cầm lấy chiếc hộp sách đã chuẩn bị sẵn, hai tay đưa cho hắn, nói: “Đại ca, đây là kịch bản ba cảnh của vở kịch vừa rồi, là bầu gánh của gánh hát Triệu gia đưa ta, ta mượn hoa hiến Phật, nguyện đại ca cũng giống như Tôn Tẫn trong kịch, thân tàn chí kiên, cuối cùng sẽ có một ngày mạnh mẽ mà giương cánh trên chiến trường, hộ quốc an bang.”
Ánh đèn trên sân khấu sáng ngời, phản chiếu vào trong đôi mắt ao thu của nàng, xán lạn tựa pháo hoa.
Thích Lăng Vân chưa bao giờ sâu sắc cảm nhận được vẻ đẹp của một nữ nhân như bây giờ. Gió đêm thổi tới, váy nàng khẽ uốn lượn, đưa tới hương hoa lê thoang thoảng.
Thích Lăng Vân khẽ hít một hơi, cụp mắt nhận lấy hộp sách, thấp giọng nói: “Được.”
Edit & Beta: Mi An