Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Kiều Diễm

Chương 13: Công công [1] Hầu gia về rồi!


Đọc truyện Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Kiều Diễm – Chương 13: Công công [1] Hầu gia về rồi!

Thích Lăng Vân nói giữ lời, ngày hôm sau, chưa đến trưa hắn đã để Trường Phong đưa hai “nha hoàn” đến Lan Phương Các. Đây đều là ám vệ ngày xưa Thích Lăng Vân huấn luyện, một người tên Xuân Kiến, một người tên Thu Mính, chừng hai mươi tuổi, dung mạo thường thường.

Tô Lê nhiệt tình chiêu đãi hai nữ bảo tiêu, hỏi các nàng có yêu cầu gì với tiền công không.

Xuân Kiến nói: “Phu nhân khách sáo quá, nô tỳ và Thu Mính đều nợ Thế tử gia ân cứu mạng, lần này là để báo đáp Thế tử gia.”

Tuy nàng đã nói vậy, Tô Lê vẫn cho mỗi người một tờ ngân phiếu trăm lượng, cũng hứa hẹn sau này khi hai người công thành lui thân, nàng sẽ trả thêm một khoản tiền thưởng nữa.

Xuân Kiến, Thu Mính tạm thời nhận khoản tiền thù lao này.

Tô Lê đuổi các nha hoàn khác đi, mời Xuân Kiến và Thu Mính lộ tay.

Xuân Kiến chuyên dùng nhuyễn kiếm, bình thường chiếc nhuyễn kiếm ấy luôn quấn bên hông nàng như một sợi dây lụa, lúc rút ra thì vô cùng sắc bén, phối hợp với ánh mắt đằng đằng sát khí của Xuân Kiến, nếu Thích Kiêu Thần dám dùng sức mạnh thì sẽ phải đối mặt với nguy cơ bị Xuân Kiến đâm ra lỗ máu. Thu Mính am hiểu dùng độc nhưng lần này nàng chỉ mang mê dược theo, nếu Xuân Kiến không địch lại võ lực của Thích Kiêu Thần, Thu Mính sẽ phụ trách dùng mê dược quật ngã Thích Kiêu Thần.

Tô Lê vô cùng hài lòng, nếu không phải trước khi đi Trường Phong cố ý nhắc nhở rằng Thế tử gia hi vọng nàng đừng vô cớ đến tiểu viện Trúc Lâm nữa, Tô Lê đã muốn tự mình đến đó cảm ơn Thích Lăng Vân.

Hoàng hôn buông xuống, Thích Kiêu Thần hồi phủ, A Thuận lập tức mách lẻo Thế tử gia tặng hai nha hoàn cho Nhị phu nhân. Nghe vậy, Thích Kiêu Thần nhíu mày, trầm mặt đi đến Lan Phương Các. Tô Lê bây giờ không hề sợ hắn, ung dung thoải mái mà dựa vào ghế, giết thời gian bằng cách xem cuốn thoại bản sưu tập về, Xuân Kiến và Thu Mính thì không rời nàng nửa bước.

Thích Kiêu Thần vào phòng, liếc mắt chú ý tới hai nha hoàn lạ mặt kia.

Trừ thân thủ lợi hại ra, ám vệ còn có bản lĩnh có thể căn cứ thân phận mình đang tạm thời sắm vai mà thay đổi khí chất. Ám vệ nằm vùng tại thanh lâu có thể phong tư diêm dúa quyến rũ, lẳng lơ hơn cả ca cơ chân chính; khi giả trang làm tiểu thư nhà quan nghèo túng, ám vệ cũng có thể toát ra khí chất uyển chuyển đầy hàm súc của một tiểu thư khuê các.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Bây giờ Xuân Kiến, Thu Mính đang đóng vai nha hoàn, trông không khác gì nha hoàn thông thường.

Thích Kiêu Thần quan sát hai nữ tử, ngồi đối diện Tô Lê hỏi: “A Thuận nói đại ca đưa hai nha hoàn qua, là hai người này sao?”

Tô Lê đặt cuốn thoại bản xuống, nhìn hắn nói: “Đúng vậy, Nguyệt Luyện được nâng lên làm di nương, bên cạnh thiếp thiếu một nha hoàn hầu hạ, hôm qua nhờ đại ca giúp thiếp phân xử thì thuận tiện nhờ đại ca chọn giúp thiếp hai nha hoàn biết võ.”


Thích Kiêu Thần: “Nàng muốn người biết võ làm gì?”

Tô Lê cười nhạt nói: “Còn không phải bị Nhị gia dọa sợ sao? Ngày đó, một cái tát của ngài suýt nữa đánh chết Nguyệt Luyện, Nhị gia giỏi võ, làm sao thiếp biết một ngày nào đó bàn tay của Nhị gia có rơi lên mặt thiếp không?”

Thích Kiêu Thần cảm giác mình bị vũ nhục, sắc mặt khó coi nói: “Nguyệt Luyện là nha hoàn, nàng ta dám phạm thượng nên ta mới ra tay giáo huấn nàng ta, nàng là thê tử ta cưới hỏi đàng hoàng, sao ta có thể động thủ với một tiểu thư khuê các chứ?”

Tô Lê lần nữa dựng thẳng cuốn thoại bản trong tay lên, nhẹ nhàng nói: “Thiếp không phải con giun trong bụng Nhị gia, không đoán được rốt cuộc Nhị gia có suy nghĩ gì, thiếp chỉ tin tưởng đôi mắt của mình. Không dối gạt Nhị gia, cái tát ấy của ngài hại thiếp gặp ác mộng cả đêm, không tìm hai nha hoàn có thể bảo vệ thiếp, thiếp sợ mình sẽ tổn thọ mất.”

Thích Kiêu Thần quả thật đã đánh bất tỉnh Nguyệt Luyện, Tô Lê nói chắc như đinh đóng cột như vậy, hắn thật sự không cách nào giải biện.

“Nàng đang xem gì thế?” Thích Kiêu Thần nói sang chuyện khác.

Tô Lê lắc lắc cuốn thoại bản, không yên lòng nói: “Truyện về võ hiệp ấy mà, nếu Nhị gia không có việc gì thì đi xem biểu muội hoặc Nguyệt Luyện đi, thiếp không giữ Nhị gia.”

Thích Kiêu Thần biết nàng đang có nguyệt sự, có năm sáu ngày không sạch sẽ bèn không ở lâu thêm. Nhưng hắn cũng không đến chỗ Liễu Doanh Doanh, hắn vẫn chưa đạt được thân thể của Tống Y Lan, trước lúc ấy, giữ khoảng cách với biểu muội sẽ dễ tê liệt Tống Y Lan hơn.

Mấy ngày kế tiếp, Thích Kiêu Thần đều ở trong phòng Nguyệt Luyện. Thoáng một cái đã qua đi tám ngày, Thích Kiêu Thần đoán Tô Lê đã hết nguyệt sự, tối nay dùng bữa với Tô Lê xong, hắn lại đi vào nội thất.

Tô Lê ngồi không nhúc nhích.

Thích Kiêu Thần đi tới cửa mà vẫn không nghe thấy tiếng bước chân của nàng, quay đầu nhìn. Khá lắm, Xuân Kiến, Thu Minh một trái một phải canh giữ bên người Tô Lê, giống như Tả Hộ pháp và Hữu Hộ pháp vậy, rõ ràng vừa rồi chỉ diễn bưng trà hầu hạ Tô Lê súc miệng như một nha hoàn thông thường.

“Nàng có ý gì?” Thích Kiêu Thần nghi ngờ hỏi.

Tô Lê nói thẳng: “Bây giờ thiếp không muốn cùng phòng với Nhị gia.”

Thích Kiêu Thần đã nhìn ra, vậy Tô Lê dứt khoát thừa nhận. Nghe vậy, hắn giận quá hóa cười: “Người đến trước mặt đại ca khóc lóc kể lể chê ta không chịu viên phòng với nàng chính là nàng, bây giờ ta đến lại không muốn hầu hạ. Tống Y Lan, rốt cuộc nàng muốn gì đây? Nhất định phải là ta quỳ xuống nhận sai với nàng đúng không?”


Tô Lê: “Nhị gia quỳ xuống có ích gì với thiếp sao? Thiếp chỉ không muốn Nhị gia coi thiếp là kẻ ngu, trong lòng Nhị gia chứa ai, đêm nay lại vì sao muốn tới tìm ta, Nhị gia rõ ràng đáp án hơn ai hết, mà điều thiếp mong cầu chẳng qua chỉ là tấm chân tình của Nhị gia. Chỉ cần Nhị gia đặt thiếp lên hàng đầu, tương lai Nhị gia thu biểu muội hay thu ai làm thiếp, thiếp đều mặc kệ.”

Thích Kiêu Thần siết tay lại.

Tâm tư bị Tô Lê nhìn thấu, Thích Kiêu Thần thẹn quá hóa giận, trừng mắt nói: “Nàng không tin ta thì cho dù ta thật lòng với nàng, chẳng phải là thật hay giả đều do một câu của nàng sao?”Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Tô Lê cười nói: “Không, chỉ cần Nhị gia làm được một chuyện, thiếp sẽ tin tưởng tâm của Nhị gia.”

Thích Kiêu Thần: “Chuyện gì?”

Tô Lê nhướng mày nói: “Nửa năm. Từ giờ trở đi, trong vòng nửa năm, chỉ cần Nhị gia hứa hẹn sẽ không gặp riêng biểu muội, nếu đi dạo vườn hoa vô tình thấy biểu muội, dù thiếp không ở cạnh Nhị gia cũng phải lập tức quay đầu, không nói nửa lời với biểu muội. Nửa năm sau, thiếp lập tức phân phát hai nha hoàn này đi, cung nghênh Nhị gia trở về.”

Nửa năm sau Liễu Doanh Doanh còn một tháng nữa mới hết chịu tang, bị Thích Kiêu Thần vắng vẻ mãi, Tô Lê lại làm ra chút thủ đoạn nhỏ, cam đoan Liễu Doanh Doanh chó cùng rứt giậu.

Nửa năm không gặp biểu muội?

Thích Kiêu Thần do dự.

Tô Lê thảnh thơi nâng chén trà lên, chờ Thích Kiêu Thần làm ra quyết định.

Dưới đèn nhìn mỹ nhân, ánh mắt khiêu khích thỉnh thoảng liếc sang của Tô Lê tựa như một chiếc lưỡi câu, vững vàng câu suy nghĩ nào đó của Thích Kiêu Thần. Càng không có càng muốn giành lấy, nếu Tô Lê chủ động đưa mình lên cho hắn, Thích Kiêu Thần khinh thường ghét bỏ, nhưng Tô Lê vờn hắn lại không muốn cho, Thích Kiêu Thần liền ngứa ngáy khó nhịn.

Nửa năm thì nửa năm, dù sao biểu muội cũng phải giữ đạo hiếu hơn nửa năm, nửa năm qua đi, chờ hắn hủy hoại tấm thân trong sạch của nữ nhân này rồi sẽ đền bù hết những thua thiệt vừa qua cho biểu muội.

“Nửa năm sau, làm sao ta biết nàng sẽ không tiếp tục đổi ý?” Thích Kiêu Thần lạnh giọng hỏi.


Tô Lê nhìn Xuân Kiến và Thu Mính: “Có các nàng làm chứng, Nhị gia không cần lo lắng thiếp nuốt lời.”

Nhắc đến hai người, Thích Kiêu Thần nhớ lại đại ca “tốt bụng” của hắn. Ca ca ruột mà lại giúp đỡ một nữ nhân đối phó hắn, đại ca ghen ghét hắn tay chân kiện toàn nên cố ý tấm tức hắn sao?

Ra khỏi Lan Phương Các, Thích Kiêu Thần nổi cơn thịnh nộ đi đến tiểu viện Trúc Lâm.

Thích Lăng Vân đã ngủ lại, nhưng hắn đoán được Thích Kiêu Thần sẽ quay về bèn để Phi Tuyền đứng trước cửa viện, chờ chuyển một câu cho đệ đệ.

Đối mặt với lửa giận của Thích Kiêu Thần, Phi Tuyền thong dong nói: “Thế tử gia biết Nhị gia sẽ đến, cố ý để tiểu nhân chuyển cáo Nhị gia. Thế tử gia nói, Nhị phu nhân đã phòng bị ngài, cầu Thế tử gia không được sẽ sang cầu xin Hầu gia, Thế tử gia ôm việc này vào mình là vì không muốn Hầu gia bị việc tư trong nhà quấy rầy, làm trễ nải đại sự ngoài biên cương.”

Ngắn ngủi vài câu, Thích Kiêu Thần nghe mà tâm trạng chập trùng, sống lưng chảy xuống những giọt mồ hôi kinh sợ.

May mà nữ nhân kia không trực tiếp viết thư xin phụ thân giúp đỡ, may mà đại ca ngăn cản một mối họa giúp hắn.

“Là ta không xử lý tốt việc tư, quấy rầy đại ca, ngươi thay ta cảm ơn đại ca.”

Phi Tuyền gật đầu.

Thích Kiêu Thần nhìn tiểu viện Trúc Lâm tối đen như mực, quay người đi.

Không thể gặp Liễu Doanh Doanh, Thích Kiêu Thần phái người đưa một phong thư cho Liễu Doanh Doanh, nói rõ hắn bị Tống thị bắt buộc, phải né tránh Liễu Doanh Doanh nửa năm, nhưng trong lòng hắn vẫn luôn nghĩ về nàng, bảo Liễu Doanh Doanh đừng lo lắng.

Liễu Doanh Doanh không lo lắng, nàng hận đến mức xé rách phong thư này!

Thích Kiêu Thần ngu ngốc không nhìn ra tính toán của Tống Y Lan, Liễu Doanh Doanh vừa liếc một cái đã nhìn ra, nửa năm sau nàng đã sắp hết thời gian giữ hiếu, Tống Y Lan nhất định sẽ thừa dịp nửa năm này tìm kiếm một nam nhân bên ngoài tô vàng nạm ngọc bên trong lại thối rữa cho nàng, rồi lưỡi sáng hoa sen mà thuyết phục cữu cữu, đến lúc đó cữu cữu gật đầu một cái, Thích Kiêu Thần phản đối còn có tác dụng chó má gì?Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Bức thư của Thích Kiêu Thần đến không lâu, Tô Lê lại tới, lấy danh nghĩa quan tâm mà đưa một nha hoàn nhị đẳng trong nội viện nàng – nay đã đổi tên thành Hồng Nhi – ở tại Văn Oanh Viên, chiếu cố Liễu Doanh Doanh cùng với Thúy Nhi.

Đây không phải chiếu cố mà hoàn toàn chính là giám thị! Chỉ cần Liễu Doanh Doanh đi ra Văn Oanh Viên nửa bước, Hồng Nhi sẽ lập tức theo sát đằng sau, bảo đảm Liễu Doanh Doanh và Thích Kiêu Thần không thể gặp nhau, không thể nói một lời.

Liễu Doanh Doanh sắp không thở nổi, nàng viết thư cáo trạng với Thích Kiêu Thần.


Mặc dù phiền Lan Phương Các hao tổn tâm cơ, nhưng Thích Kiêu Thần đã hứa hẹn không gặp Liễu Doanh Doanh trong nửa năm, hắn không có ý định lén gặp Liễu Doanh Doanh, lỡ đây bị Lan Phương Các phát hiện, hắn có còn mặt mũi nào không?

Bởi vậy, Thích Kiêu Thần viết thư trấn an Liễu Doanh Doanh, đại khái có ý là dù sao chúng ta sẽ không gặp nhau, có Hồng Nhi giám sát hay không thì có gì khác biệt đâu? Thích Kiêu Thần lần nữa khuyên Liễu Doanh Doanh nghĩ thoáng ra, tương lai sự thành, hắn mượn cớ bán Hồng Nhi giúp Liễu Doanh Doanh hả giận.

Liễu Doanh Doanh đọc hết phong thư, đập bể tất cả đồ sứ trong phòng.

Liễu Doanh Doanh tức giận, Nguyệt Luyện thì mừng muốn chết.

Phu nhân ngu ngốc không biết quý trọng cơ hội ngàn năm có một này, cứ muốn chơi trò chân tâm thực ý, không thật lòng thì không cho vào nhà với Nhị gia. Liễu Doanh Doanh muốn hầu hạ Nhị gia lại không thể nắm lấy Nhị gia, Nhị gia vừa không ngủ được phu nhân vừa không ngủ được Liễu Doanh Doanh, chỉ có thể tìm đến nàng hằng đêm.Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Đối với Thích Kiêu Thần, Nguyệt Luyện có tám phần si mê người, một phần si mê danh, một phần si mê lợi. Chỉ cần Thích Kiêu Thần tới, Nguyệt Luyện liền móc ra một trăm phần nhu mì quyến rũ ôn nhu săn sóc toàn tâm toàn ý của nàng mà hầu hạ Thích Kiêu Thần. Thích Kiêu Thần khát, nàng lập tức bưng nước trà vừa ấm tới; tất của Thích Kiêu Thần bị rách, Nguyệt Luyện một ngày làm cho hắn tận mấy đôi mới; Thích Kiêu Thần muốn nhưng thân thể Nguyệt Luyện không tiện, Nguyệt Luyện tự học thành tài chủ động dâng bờ môi anh đào nhỏ nhắn ra, cung cấp loại phục vụ khác cho Thích Kiêu Thần.

Thích Kiêu Thần bị Tô Lê vắng vẻ, quay người liền được Nguyệt Luyện nhu tình như nước hầu hạ mà sung sướng cả tinh thần lẫn thể xác.

Nguyệt Luyện vừa có mỹ mạo của Liễu Doanh Doanh lại vừa buông được hạ thân hơn Liễu Doanh Doanh, vừa có tấm chân tình như Liễu Doanh Doanh đã dành cho hắn lại vừa nhiệt tình hơn Liễu Doanh Doanh, tâm đều làm từ thịt, được Nguyệt Luyện hầu hạ như tổ tông hơn nửa tháng, Thích Kiêu Thần nhìn Nguyệt Luyện thuận mắt hơn rất nhiều, không còn coi Nguyệt Luyện là nha hoàn nữa, mà chấp nhận thân phận di nương của nàng.

Buổi tối Nguyệt Luyện muốn hầu hạ hắn cởi giày, Thích Kiêu Thần bảo nàng đứng lên, sai sử nha hoàn bên người Nguyệt Luyện làm những công việc này, Nguyệt Luyện còn không vui, quỳ xuống ôm chân hắn, ủy khuất hỏi: “Nô tỳ hầu hạ không tốt ở đâu sao? Nhị gia ghét bỏ nô tỳ rồi sao?”

Nàng thật lòng yêu Thích Kiêu Thần cơ mà, đến mùi mồ hôi chân của Thích Kiêu Thần nàng cũng thấy thơm nữa. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.

Thích Kiêu Thần vô cùng cảm động, hôm sau lần đầu tiên cho Nguyệt Luyện một cây trâm vàng.

Nguyệt Luyện nhận được lễ vật đáng kinh hỉ, cảm động đến rơi nước mắt, nhưng nàng không nói việc này cho Tô Lê, sợ phu nhân đố kỵ nàng, bắt đầu đoạt Nhị gia với nàng.

Tô Lê không thèm đặt Nguyệt Luyện vào trong lòng, mối tình trung trinh giữa Thích Kiêu Thần và Liễu Doanh Doanh đã rách toạc hơn một nửa, chỉ chờ đến ngày thu lưới là có thể hủy hoại Liễu Doanh Doanh. Điều Tô Lê phải làm bây giờ chính là vực dậy ý chí chiến đấu của Thích Lăng Vân, chặt đứt con đường thừa kế Tước vị của Thích Kiêu Thần.

Trung tuần tháng tư, cuối cùng Quan Tây hầu Thích Kính đã về!

[1] Công công: Bố chồng

Edit & Beta: Mi An


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.