Xuyên nhanh chi kiều thê

Chương 9


Đọc truyện Xuyên nhanh chi kiều thê – Chương 9:

Hàn Nhạc chưa từng gần gũi với cô nương nào như vậy. 
 
Hắn có thể thấy tầng mồ hôi mỏng trên vầng trán trắng nõn, những giọt nước mắt trên hàng mi dày và từng cái nhíu mày, cắn môi của nàng. Mặt nàng đỏ ửng, hơi thở nhẹ nhàng lướt qua mang theo mùi hương của tiểu cô nương. Bỗng nhiên nàng ngoảnh đầu đi, bàn tay nhỏ nắm chặt lấy bả vai hắn. 
 
“Làm sao vậy?” Hắn hỏi một cách khó khăn. Vừa mở miệng, giọng nói khàn đến mức hắn cũng cảm thấy xa lạ.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Giọng Trần Kiều hơi run rẩy: “Chàng, chàng nhanh lên đi. ”
 
Cả người Hàn Nhạc đều căng thẳng.
 
Hắn thấy nàng khó chịu mới không dám nhanh, bây giờ nàng lại thúc giục, nhanh chẳng phải dễ sao?
 
Trên đầu giường ấm áp phía Tây, chiếc chăn đỏ thẫm thêu long phượng trình tường mới tinh rung mạnh. 
 
Trần Kiều đau khổ chịu đựng khoảng thời gian một chén trà, Hàn Nhạc mới nặng nề ấn xuống, thở phì phò bên tai nàng.
 
Cuối cùng Trần Kiều nhịn không được, nước mắt ào ào rơi xuống.
 
Không có quý công tử văn võ song toàn, không có tân phòng tráng lệ, nguy nga, không có lời lẽ dịu dàng, lần đầu tiên nàng thật sự xuất giá, tân lang lại là một người đàn ông nông thôn cao lớn, thô kệch, không chút thương hoa tiếc ngọc, thậm chí nàng còn chẳng có nổi một chiếc giường tinh xảo, chỉ có cái giường đất mang dáng vẻ quê mùa của nhà nông. 
 
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Cho dù lúc trước chuẩn bị tốt ra sao thì tới khi kết cục của mọi chuyện đã định, Trần Kiều vẫn cảm thấy khó chịu, có lẽ cũng có liên quan đến chuyện thống khổ vừa rồi. 
 
Hàn Nhạc cảm nhận được sự run rẩy của cô vợ mới, hắn ngẩng đầu, bất ngờ thấy nàng đang khóc, nước mắt giống như chuỗi hạt trân châu bị đứt, nàng còn cố nén, nhịn đến mức toàn thân run lên, nước mắt rơi xuống dọc theo khuôn mặt làm ướt tóc mai nàng. Cuối cùng nàng không nhịn được nữa khóc thành tiếng, thanh âm càng lúc càng lớn.
 
Hàn Nhạc luống cuống, vội vàng dịch sang bên cạnh, vừa lo lắng sẽ bị hai đệ đệ nghe thấy, vừa bối rối hỏi nàng: “Nàng, nàng làm sao vậy?”
 
Trần Kiều có nhiều tâm sự nhưng lại không thể nói ra, nàng cũng sợ tiếng khóc bị truyền đi, liền kéo chăn lên, che mặt nói: “Đau.”
 
Đây lý do duy nhất nàng có thể nói cho hắn. 
 
Hàn Nhạc nghe xong, trên mặt xẹt qua một tia áy náy.
 
Hắn biết nàng đau, vốn định bỏ dở nửa chừng, nhưng mà cuối cùng vẫn không nhịn được. 
 
Mỹ nhân nũng nịu như vậy, mặc kệ nàng vì điều gì mới chịu gả đi, nhưng nàng đã đem thân mình cho hắn rồi
 
“Đừng khóc, về sau ta sẽ đối xử tốt với nàng.”
 
Hàn Nhạc lấy vỏ gối của mình, vừa giúp nàng lau nước mắt, vừa thấp giọng hứa hẹn. 
 
Trong lòng Trần Kiều khẽ động. Nàng mở to mắt, nước mắt mờ mịt hỏi hắn: “Vậy chàng sẽ luôn khăng khăng một mực với ta sao?”
 

Hàn Nhạc ngẩn người, khăng khăng một mực?
 
Khăng khăng một mực tức là toàn tâm toàn ý sao?
 
Trong nháy mắt, Hàn Nhạc nghĩ đến những lúc Lâm Kiều cùng Hồng Mai bắt nạt các cô gái nhà nông khác, trợn trắng mắt khi thấy người nghèo bị hủ lậu, che mũi lại khi ngửi thấy mùi mồ hôi. Mà Điền thị từng nói, Lâm Kiều sẽ không giặt quần áo, nấu cơm, làm ruộng. 
 
Nếu nàng nguyện ý sửa những tật xấu, hắn sẽ chung sống với nàng thật tốt, còn nếu không thay đổi được, Hàn Nhạc cũng sẽ cố chịu, nhưng bây giờ, Hàn Nhạc không dám bảo đảm, hắn có thể chịu đựng người vợ như vậy suốt đời không. 
 
Vừa cúi đầu, Hàn Nhạc đã bắt gặp đôi mắt chờ mong của nàng, đôi mắt đào hoa xinh đẹp đẫm nước mắt, vô cùng tội nghiệp.
 
Là một người đàn ông vừa mới muốn thân thể người ta, Hàn Nhạc gật đầu, nhìn nàng nói: “Chỉ cần nàng thật sự muốn chung sống cùng ta, ta sẽ khăng khăng một mực với nàng.”
 
Sự chờ mong trong mắt Trần Kiều dần trở nên ảm đạm rồi biến mất. 
 
Sự khăng khăng một mực của hắn còn kèm theo điều kiện, hay nói cách khác, bây giờ vẫn chưa được.
 
Nghĩ đến việc mình vừa mới phải chịu tội, Trần Kiều cảm thấy thật không đáng. Một người đàn ông nhà nông, có thể cưới được mỹ nhân như nàng thì đã là phúc lớn trời ban rồi, thế mà còn yêu cầu nhiều như vậy! Sớm biết Hàn Nhạc là người như thế, không hoàn toàn là một quân tử, thì có nói gì đi nữa Trần Kiều cũng sẽ không gả cho hắn. 
 
Nhưng trên đời không có thuốc hối hận. Trần Kiều âm thầm ảo não, ngoài miệng lại nói: “Ta đã gả qua đây, còn không thật lòng cái gì chứ”
 
Hàn Nhạc không phải kẻ ngốc, nàng chờ mong rồi lại thất vọng, cùng với tia oán hận vừa lóe lên đã vội biến mất, hắn đều thấy cả. 
 
Hàn Nhạc không hiểu nàng oán cái gì, chẳng lẽ nàng còn cậy việc gả sang đây để bắt hắn hoàn toàn tin tưởng nàng, thật sự cung phụng nàng như tiên sao?
 
Hàn Nhạc cảm thấy người vợ này quá tham lam, ỷ vào vẻ ngoài xinh đẹp mà nghĩ rằng mình muốn cái gì thì phải có ngay lập tức, hắn không thể chiều nàng giống cha mẹ vợ được. 
 
“Ngủ đi.”
 
Thấy nàng không khóc, Hàn Nhạc cũng yên tâm, nghiêng người nằm quay lưng về phía cô vợ mới cưới. 
 
Nghe thấy hơi thở đều đặn của người đàn ông, Trần Kiều càng thấy bất mãn, nghẹn một bụng hỏa mà lại không trút ra được. 
 
Lấy cái khăn đã được chuẩn bị sẵn ở ngay bên cạnh, Trần Kiều thở dài, lén lút dọn dẹp phía dưới.
 
Hai người nằm chung một cái chăn nên Hàn Nhạc cũng đoán được nàng đang làm cái gì, cô gái nhỏ đã cố gắng giảm nhẹ âm thanh, nhưng Hàn Nhạc vẫn không cầm lòng được mà nghĩ tới những thứ hắn vừa mới chạm vào. Càng nghĩ, càng cảm thấy khát vọng. 
 
Hắn bị dày vò về cả thể xác lẫn tinh thần, còn Trần Kiều sau khi trải qua một trận uất ức, thì đã bình tĩnh trở lại, mặc áo vào xong, quay mặt sang hướng khác, mệt mỏi mà ngủ thiếp đi.
 
Đêm nay, Hàn Nhạc không thể ngủ nổi, cuối cùng cũng hiểu rõ câu nói.
 
Không chạm vào phụ nữ thì thôi, nhưng một khi chạm vào rồi sẽ rất khó để dừng lại. 
 
Vào đêm muộn mùa đông, mọi gia đình nhà nông đều không có việc đồng ánh 

nào cả, ai cũng ngủ nướng. 
 
Hàn Nhạc không ngủ được, lại không thể đánh thức Kiều tiểu thư đang nằm bên cạnh, buộc phải bò dậy múc nước lạnh từ trong chum ra rửa mặt, cuối cùng còn dập tắt ngọn lửa khô nóng trong người.
 
Trời vẫn còn tờ mờ sáng, Hàn Nhạc cầm lấy cái chổi, quét lại những chỗ còn chưa sạch trong sân tối qua, làm xong rồi, hắn mới đi lấy một bó củi từ sân sau chuẩn bị làm bữa sáng.
 
Nhưng mà, bữa sáng ăn gì bây giờ?
 
“Đại ca, dậy sớm vậy.” Tây phòng đằng kia, Hàn Giang đẩy cửa ra, hỏi một câu đầy ẩn ý. 
 
Hàn Nhạc chỉ hỏi: “Bữa sáng đệ muốn ăn gì?”
 
Hàn Giang nhìn về phía Đông phòng ở đối diện, cười nói: “Đệ như nào cũng được, huynh hỏi chị dâu đi.”
 
Hàn Nhạc nghĩ thầm, hắn không gọi Kiều tiểu thư dậy nấu cơm là đã rất thông cảm với nàng rồi, còn phải chạy tới hỏi nàng muốn ăn gì, chẳng phải sẽ khiến tính tình nàng trở nên đỏng đảnh hơn à?
 
Đệ đệ không nhờ được, Hàn Nhạc trực tiếp nấu cháo, nhà nông thường hay nấu cháo ngô, khi cháo chín rồi, lúc Hàn Nhạc đang chuẩn bị chảo để rang đậu phộng, đột nhiên truyền ra một tiếng gọi nhẹ nhàng từ trong Đông phòng: 
“Hàn Nhạc.”
 
Giọng nói mềm mại của phụ nữ, lần đầu tiên xuất hiện trong nhà của ba anh em.
 
Hàn Giang, Hàn Húc đều nhìn về phía huynh trưởng. 
 
Hàn Nhạc sai Nhị đệ làm nốt, hắn lau tay, vén rèm đi vào, vào phòng, phát hiện chăn trên giường cùa hai vợ chồng chăn đã được gấp, đệm cũng được xếp gọn gàng, như thể chưa từng có người ngồi xuống, mà vị Kiều tiểu thư hắn vừa mới cưới vào cửa đã ăn mặc quần áo chỉnh tề đứng trước giá kê chậu rửa mặt, liếc hắn một cái, sau đó cúi đầu xuống, nhỏ giọng nói: “Ta muốn rửa mặt.”
 
Không cần nói đến lúc Trần Kiều còn là tiểu thư của phủ Quốc công phủ, nhưng lúc ở Lâm gia, Điền thị là một người chăm chỉ, mỗi buổi sáng, bà đều bê nước rửa mặt đến phòng con gái, còn gọi con dậy rửa mặt, sau khi mua nha hoàn, việc này được giao cho Xuân Hạnh, nhưng phải đợi đến lúc Trần Kiều lại mặt mới được mang Xuân Hạnh tới đây được.  Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Hiện tại, Trần Kiều hy vọng Hàn Nhạc có thể bê nước rửa mặt vào đây giúp nàng, bằng không, mặt nàng còn chưa rửa, phải ra ngoài gặp người khác thì quá xấu hổ. 
 
Hàn Nhạc sao có thể đoán được tâm tư của Kiều tiểu thư, không chút nghĩ ngợi liền nói: “Chum nước ở bên ngoài, nàng nhanh chóng rửa mặt, rồi ra ăn sáng.”
 
Trần Kiều cắn môi, gọi người đàn ông đã xoay người định đi lại, ngập ngừng nói: “Chàng, chàng giúp ta múc nước.”
 
Hàn Nhạc khó tin mà quay người lại, người phụ nữ này thật sự yếu ớt đến mức việc nhỏ như múc nước mà cũng cần có phải người hầu hạ à?
 
Trần Kiều có thể cảm nhận được cái nhìn dò xét khác thường của hắn, quay mặt đi, giải thích: “Ta, bây giờ ta đang đầu bù tóc rối, sao có thể gặp người khác được.”
 
Ánh mắt Hàn Nhạc, liền rơi xuống trên sườn mặt nàng, khuôn mặt trắng trẻo, mềm mại, còn sạch hơn với mặt hắn đã rửa, có chỗ nào bị bẩn đâu?
 
Vốn nên ghét bỏ nàng lắm chuyện, nhưng khi ánh mắt vô tình lướt qua đôi môi nhỏ nhắn, hồng nhuận, hô hấp của Hàn Nhạc bỗng trở nên gấp gáp, nhớ tới tối qua khi hắn hôn nàng, lúc đầu nàng còn né tránh, sau đó bị hắn ấn xuống, giống con thỏ không thể chạy thoát được, ngoan ngoãn để hắn ăn. Trốn cái gì mà trốn, chính nàng nói muốn làm vợ của hắn, hắn không viên phòng nàng còn không vui.
 

Trong đầu nghĩ đến những chuyện không nên nghĩ, Hàn Nhạc không nói gì, đi tới cầm chậu rửa mặt lên, ra ngoài múc nước, rồi bê vào cho nàng. 
 
Trần Kiều nhìn vào chậu nước đó, thử cho một đầu ngón tay vào, sau đó bị lạnh đến mức rụt tay lại, bối rối hỏi: “Không có nước ấm sao?”
 
Hàn Nhạc cau mày, nói: “Chúng ta rửa mặt bằng nước lạnh.” Nước ấm thoải mái thật, nhưng đun nước thì phải dùng củi, quá lãng phí.
 
Trần Kiều mím môi, nhưng lấy chồng thì phải theo chồng, thấy Hàn Nhạc không có ý định đun nước giúp nàng, Trần Kiều liền ném khăn vào trong chậu, chịu đựng sự lạnh lẽo mà vắt khô cái khăn đang ướt nhẹp rồi lau mặt. Hàn Nhạc đứng một bên, tận mắt nhìn thấy cơ thể nàng vẫn luôn run nhẹ vì bị dính nước lạnh, hơi giống tối hôm qua.
 
Thật là, nuôi đến mức quá yếu ớt. 
 
“Hôm nay nàng cố chịu đi, sáng mai sẽ bắt đầu đun nước ấm.”
 
Bỏ lại câu này, Hàn Nhạc đi nhanh ra ngoài.
 
Trần Kiều bị lạnh đến mức suýt khóc, nghe được lời này, nước mắt nàng chưa trào ra cuối cùng cũng thu lại, cái khăn trên tay dường như cũng không quá lạnh.
 
Rửa mặt, bôi một lớp kem hoa nhài, Trần Kiều thở dài, rốt cuộc cũng bước ra khỏi Đông phòng.
 
“Chị dâu.”
 
Hàn Giang, Hàn Húc trăm miệng một lời chào hỏi, chỉ có Hàn Nhạc khom lưng đứng trước bệ bếp, cúi đầu đổ đậu phộng ra đĩa.
 
Trần Kiều ngẩng đầu, phát hiện ba anh em họ rất giống nhau, nhưng có lẽ do cách biệt tuổi tác, một người lại thấp hơn một người, nhưng ngay cả lão Nhị Hàn Giang cũng cao hơn anh trai mình Lâm Ngộ. 
 
“Nhị đệ, Tam đệ.” Nàng gọi một cách khách khí. 
 
Hàn Húc khá nhút nhát, còn Hàn Giang rất nhiệt tình, ra hiệu cho Trần Kiều ngồi xuống bàn ăn, chỗ đó bốn chén cháo đầy, phía Đông hai bát, phía Tây hai bát.
 
“Chị dâu ngồi bên này đi.” Hàn Giang lại thúc giục chị dâu lần nữa. 
 
Trần Kiều chậm rãi, chờ người chồng mới cưới Hàn Nhạc ngồi xuống trước, nàng mới ngồi bên cạnh hắn.
 
Cô dâu mới quá xinh đẹp, Hàn Giang không thể không nhìn nhiều thêm một chút. 
 
Hàn Nhạc khẽ ho nhẹ, trước kia Nhị đệ thích nhìn chằm chằm con gái Lâm gia, hắn cũng lười quản, hiện tại người phụ nữ này là vợ hắn, Nhị đệ lại nhìn như vậy thì chính là không phải phép. 
 
Lúc này Hàn Giang mới kiềm chế hành vi của bản thân mình lại. 
 
Hàn Nhạc vừa ăn cháo, vừa yên lặng quan sát Kiều tiểu thư đang ngồi bên cạnh, thấy nàng ngoan ngoãn ăn cháo với đậu phộng, không lộ ra bộ dạng ghét, hắn coi như hài lòng.
 
Trần Kiều ở Lâm gia được hơn nửa năm, đã quen ăn cháo ngô, tuy không thích, nhưng hôm nay điều khiến nàng cảm thấy khó khăn không phải món cháo đơn giản, mà là chén của Hàn gia quá lớn, nàng không thể ăn hết được. 
 
“Ta, ta ăn no rồi.” Trần Kiều cúi đầu nói, đã lớn như vậy rồi mà còn bỏ thừa, nàng thấy rất xấu hổ.
 
“Về phòng đợi đi.” Hàn Nhạc nhìn khuôn mặt đỏ bừng của nàng, nói.
 
Trần Kiều gật đầu, mời ba anh em ăn từ từ, nàng đứng dậy về phòng trước.
 
“Tại sao da mặt chị dâu lại mỏng như vậy?” Hàn Giang ngạc nhiên hỏi, đoá hoa xinh đẹp nhà họ Lâm trong ấn tượng của hắn lớn lên đẹp như hoa, nhưng tính tính còn dữ hơn cả cọp mẹ. 
 

Hàn Nhạc cũng thấy lạ không kém, dù sao da mặt mỏng cũng tốt hơn mặt dày, tuy rằng lúc nàng nhờ hắn múc nước da mặt cũng rất dày.
 
Sau khi ăn xong, Hàn Húc tới trường tư thục để đọc sách, Hàn Nhạc lấy nồi ra để nấu thức ăn cho heo, bảo Hàn Giang đi trả bàn ghế, bát đũa mượn để làm 
tiệc rượu. 
 
Trần Kiều ngồi trên giường đất trong phòng, không làm gì cả.
 
Khi Hàn Nhạc cho heo ăn, hai con heo béo trong chuồng cùng kêu ụt ịt. 
 
Cuối cùng Trần Kiều mới nhớ ra, buổi sáng  nàng còn chưa đi tiểu, lúc này có chút gấp. 
 
Chuyện này không thể nhịn được, Trần Kiều kiên trì, lại ra khỏi phòng lần 
nữa. 
 
Hàn Nhạc đứng trước chuồng heo, khoé mắt thấy một bóng dáng mặc đồ đỏ, hắn nghiêng đầu nhìn.
 
Trần Kiều cúi đầu đi vào nhà xí. 
 
Hàn Nhạc thu hồi tầm mắt.
 
Nhà xí nông thôn đều giống nhau, nhà xí ở Lâm gia thì mới hơn một chút, nhưng cũng không thay đổi được gì, điều Trần Kiều không quen nhất khi ở nông thôn chính là chỗ đi vệ sinh.  Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
 
Nàng ngửa đầu, bịt mũi lại, vội vàng cho xong việc.
 
Khi Trần Kiều đi ra, Hàn Nhạc lại nhìn nàng một cái, phát hiện mặt Kiều tiểu thư trắng bệch.
 
Thế nào, đây là lại ghét bỏ nhà xí ở nhà bọn họ sao?
 
Cho heo ăn xong, Hàn Nhạc đi tới nhà xí nhìn một chút, chà, hôm qua thôn dân đến ăn quá nhiều, bên trong bẩn hơn so với ngày thường. 
 
Hàn Nhạc xách một xô nước, lau chùi nhà xí thật cẩn thận. 
 
Vội Đông vội Tây, mặt trời đã lên cao.
 
Hàn Giang trả đồ xong rồi về, trong tay còn cầm một chuỗi kẹo hồ lô đỏ tươi. 
 
Hàn Nhạc thuận miệng chế giễu đệ đệ một câu: “Đã mấy tuổi rồi mà còn ăn cái này.”
 
Hàn Giang cười nói: “Đệ không ăn, là chị dâu thích ăn, Đại ca đưa vào phòng đi.”
 
Nói xong, hắn đưa kẹo hồ lô trong tay ra. 
 
Hàn Nhạc im lặng, một lát sau mới nói: “Về sau đừng tiêu tiền linh tinh.” Hai đồng cũng là tiền.
 
Hàn Giang cảm thấy Đại ca mình không phải keo kiệt bình thường, nếu không làm chuyện anh hùng cứu mỹ nhân, đời này chắc cũng sẽ không cưới được vợ.

 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.