Đọc truyện Xuyên nhanh chi kiều thê – Chương 3:
Sắp đến Tết Đoan Ngọ, sáng sớm mát mẻ vừa mới qua, trời đã bắt đầu nóng lên.
Mùi mồ hôi xung quanh khiến Trần Kiều cảm thấy buồn nôn…
Nàng không muốn tỏ ra yếu ớt, nhưng để một quý nữ phủ Quốc công được nuông chiều từ bé phải lập tức thích nghi với xe toàn người nhà nông, thật sự rất khó.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Càng đau khổ hơn chính là, còn có người đánh rắm.
Đám thôn dân ồn ào cười to, phàn nàn trêu chọc, Trần Kiều thật sự chịu không nổi, lấy khăn tay vừa thêu xong ra giả vờ lau mồ hôi, nhưng kỳ thực lại lặng lẽ che mũi. Hồng Mai nhìn thấy, nhưng nàng đã quá quen thuộc với tính cách của chị em tốt, nên không thấy kỳ lạ, Hàn Nhạc cũng thấy được, trong lòng buồn cười, lần trước gặp mặt, hắn còn cho rằng đoá hoa xinh đẹp này của Lâm gia đã đổi tính, nhưng không ngờ vẫn giống như trước đây, ngại đông ngại tây, cứ làm như nàng không phải người nhà nông vậy.
Hàn Nhạc không thích kiểu con gái ham hư vinh, thích được chú ý như vậy.
Nửa đường có người xuống xe, Hàn Nhạc không dấu vết mà ngồi dịch ra xa, biết đâu người ta cũng ghét bỏ mùi da thỏ trên người hắn thì sao.
Trần Kiều cúi đầu, tâm trí đã bay xa khỏi chiếc xe.
Nàng nghĩ về nhân quả luân hồi, có phải kiếp này nàng quá nghèo khổ, cho nên kiếp sau mới được hưởng giàu sang? Dù sao ông trời cũng rất công bằng, không để cho ai mãi mãi giàu sang, người khác lại đời đời kiếp kiếp đều khốn khổ. Nghĩ như vậy, Trần Kiều dần bình thường trở lại, điều oan ức duy nhất chính là, vì sao ông trời lại sắp đặt cho nàng số mệnh duyên phu thê mỏng?
“Kiều Kiều nhìn kìa!”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hồng Mai đột nhiên vỗ cánh tay nàng.
Trần Kiều hoàn hồn, nhìn theo tay Hồng Mai, chỉ thấy trên cánh đồng ven đường, có một chú dê trắng nhỏ đang chạy vào vườn rau, đuổi theo phía sau là một bé trai khoảng bảy, tám tuổi, dê con kêu be be tán loạn, đúng là niềm vui của trẻ con. Trần Kiều không thể nhịn cười, đây chính là điều lý thú mà không thể nhìn thấy ở phủ Quốc công.
Hàn Nhạc vốn cũng đang nhìn chú dê con, ánh mắt vô tình lướt qua sườn mặt của cô con gái nhà họ Lâm, da trắng hồng, đôi môi đỏ mọng kiều diễm, trong đầu như bị ma xui quỷ khiến mà nghĩ tới ảo tưởng của một vị huynh đệ nào đó về Lâm Kiều:
“Mặt của nàng còn trắng mềm hơn cả bánh bao, thật muốn nâng lên mà gặm cả ngày, còn có cái miệng nhỏ kia nữa, nếu nàng chịu hôn ta một cái, thì ta sẽ đưa cho nàng hết số tiền ta tích cóp được trong suốt mấy năm nay!”
Hàn Nhạc dời tầm mắt.
So với loại chuyện đó, hắn vẫn thích tiền mà mình vất vả, cực khổ tích góp hơn.
Hơn một canh giờ sau, mặt trời đã lên cao, cuối cùng xe la cũng chậm rãi mà dừng lại trước cổng thị trấn.
Đám thôn dân trên xe thành thật xếp hàng đi xuống.
“Hàn Nhạc đã có cô nương trong lòng chưa, hay là cùng chúng ta đi đến tiệm vải đi? Mua chút vải bông đem đi tặng, sẽ khiến người ta cảm thấy rất vui đấy.”
Đã đi vào thành rồi nên phải tách ra, mẹ Hồng Mai cười trêu Hàn Nhạc, đám phụ nữ trong thôn ai cũng thích nói đùa cả.
Hàn Nhạc cười nhạt nói: “Không cần đâu, thím cứ đi trước đi, cháu còn phải tới cửa hàng lông thú để xem đã.”
Mẹ Hồng Mai mỗi tay dắt một tiểu cô nương rời đi.
Trần Kiều rất ít khi có cơ hội được ra ngoài dạo phố, trước kia ở phủ Quốc công, khó khăn lắm nàng mới được ra khỏi nhà một lần, đều là đi cùng trưởng bối, sẽ có bà vú, nha hoàn đi theo phía sau, tới cửa trang sức tơ lụa nào cũng là cửa hàng nổi tiếng nhất kinh thành, bên trong trang trí vừa xa hoa lại trang nhã, chứ không hề có một đám đông ồn ào toàn những người phụ nữ bình dân đang cãi cọ, chen lấn chọn lựa, cò kè mặc cả.
Nhưng cửa hàng mà mẹ Hồng Mai chọn, chính là như vậy.
Mấy món đồ trong cửa hàng nhỏ này đặt ở nông thôn thì được xem là đắt tiền, nhưng ở thị trấn thì chỉ được coi là loại hàng tốt giá rẻ, vậy nên rất đông khách.
Ngoài cửa hàng có bày một cái sạp lớn, trên đó có rất nhiều mẫu vải, lúc này bảy tám người phụ nữ đang chen lấn, tranh giành vô cùng kịch liệt.
“Đi, Kiều Kiều mau nhìn giúp chúng ta!” Mẹ Hồng Mai cũng biết Trần Kiều đã từng nhìn thấy được nhiều thứ tốt, nên không quản con gái, mà giúp Trần Kiều chen vào đám người chọn vải.
“Đồ nhà quê này từ đâu chui ra vậy, chen cái gì mà chen, không có quy củ!” Trần Kiều va phải một người phụ nữ, bà ta trừng mắt nhìn qua, thấy khuôn mặt như hoa của Trần Kiều, liền ngẩn người, nhưng sau khi phát hiện dáng vẻ quê mùa của mẹ Hồng Mai, vẻ ngạc nhiên trong mắt nguời phụ nữ kia lập tức biến thành ghét bỏ, lớn tiếng xem thường.
Mẹ Hồng Mai tới để chọn vải may áo cưới cho con gái, là đại hỉ sự, bà không muốn tranh cãi cùng người khác, nên coi như không nghe thấy.
Trong lòng Trần Kiều cũng chẳng biết là mùi vị gì, tuy người phụ nữ kia mắng mẹ Hồng Mai, nhưng không hiểu sao nàng lại cảm thấy, bà ta nàng cũng mắng cả nàng trong đó nữa.
Trần Kiều không vui, nhưng bảo nàng tranh luận trước mặt mọi người thì nàng không làm được, điều duy nhất nàng có thể làm, chính là trong lúc người phụ nữ kia chen lên, nàng hờ hững mà vững vàng bước lên phía trước hai bước, thân thể nhỏ nhắn yểu điệu, dựa vào sự bướng bỉnh, thế mà lại khiến bà ta chen vào không được, đứng vững vàng tại chỗ mà chọn vải.
Bà ta chen không lại nàng, nên đành phải đi ra chỗ khác.
Sự khó chịu trong đáy lòng Trần Kiều lập tức tan thành mây khói, tập trung chọn vải giúp Hồng Mai.
Mấy loại vải bày bên ngoài đều là loại rẻ nhất của tiệm, Trần Kiều không thích, nhớ đến một đồng bạc mà Điền thị lén đưa cho nàng, lại nghĩ đến có lẽ đời này Hồng Mai sẽ chỉ gả đi có một lần, Trần Kiều quyết định sẽ bỏ thêm chút tiền của mình để mua cho nàng ấy vải tốt một chút, dù sao đi nữa, lúc đi nàng đã vất vả khổ cực chen lấn trên xe la, khi về lại phải chen thêm lần nữa, cho nên không thể chọn loại vải kém cho chị em tốt được.
“Thím ơi, chúng ta đi vào trong xem một chút đi.” Kéo tay mẹ Hồng Mai, Trần Kiều cười nói.
Trên mặt mẹ Hồng Mai lộ vẻ do dự, nàng sợ không mang đủ tiền.
Trần Kiều thúc giục nói: “Chúng ta cứ vào xem trước đã, biết đâu lại chọn được đồ rẻ.”
Lúc này, đổi lại thành nàng kéo mẹ con Hồng Mai tiến vào.
Tiểu cô nương vốn đã xinh đẹp, nhưng niềm vui xuất phát từ nội tâm khi đi mua sắm, càng khiến dung mạo của nàng thêm động lòng người.
Trong quán trà đối diện cửa hàng, bên cửa sổ nhã gian lầu hai, có một vị công tử mặc hoa phục mỉm cười phe phẩy quạt xếp, nói với bạn tốt bên cạnh : “Không ngờ, chỉ tùy tiện chọn ngày để đi uống trà, mà cũng có thể phát hiện ra một tiểu mỹ nhân, thế nào, Kình Thương huynh muốn ra tay không? Huynh thích nhất mỹ nhân có đôi mắt đào hoa còn gì.”
Kình Thương huynh trong miệng hắn, khẽ cười, nhìn bóng lưng mỹ nhân đã đi vào cửa hàng vải nói: “Đường huynh chịu bỏ vật yêu thích, nếu ta từ chối thì thật bất kính.”
Trong tiệm vải, Trần Kiều giúp Hồng Mai chọn một miếng vải tốt, màu sắc và hoa văn trên đó không nhiều lắm, cho nên so với loại vải bông đỏ thẫm cùng chất liệu thì rẻ hơn một chút, thêm một đồng bạc của nàng nữa thì vừa đủ mua.
“Sao có thể không biết xấu hổ như vậy, không được không được, chúng ta chọn cái khác rẻ hơn.” Hai mẹ con Hồng Mai đều không muốn dùng tiền của Trần Kiều, một người đoạt vải trong tay nàng trả lại, một người ngăn không cho nàng lấy bạc.
Trần Kiều nhìn ra được, hai mẹ con này thật sự không muốn lợi dụng nàng, chứ không phải giả vờ khách sáo. Nhưng càng như vậy, nàng càng muốn giúp đỡ.
“Ba vị không cần tranh nhau nữa, tấm vải này ta sẽ tặng. ”
Trong tiệm vải tràn ngập âm thanh hò hét ồn ào, ầm ĩ của phụ nữ, đột nhiên vang lên giọng nói thanh nhuận của đàn ông.
Ba người đồng thời quay đầu lại, thấy đứng sau Trần Kiều, là một công tử trẻ tuổi cao tám thước, mặc cẩm bào màu trắng, vị công tử này có làn da trắng nõn, mày kiếm mắt sáng, ánh mắt mang ý cười nhìn Trần Kiều, ý tứ sâu xa nói: “Ta và Lâm cô nương rất hợp ý, đây là chút lòng thành của ta, mong mọi người vui lòng nhận cho.” Nói xong, hắn lấy hai lượng bạc từ trong tay áo, vứt cho chủ tiệm vải.
Hai mẹ con Hồng Mai đều ngẩn ra.
Còn Trần Kiều lại chỉ cảm thấy tức giận khi bị người ta đùa giỡn.
Nói thật, nàng từ chỗ Bồ Tát thấy được khúc mắc giữa Lâm Kiều và Ngụy Kình Thương, giống như cưỡi ngựa xem hoa, Trần Kiều biết giữa hai người này đã xảy ra chuyện gì, biết Ngụy Kình Thương tuyệt đối không phải là chồng, nhưng nàng lại giống người ngoài cuộc, không cách nào cảm nhận được ngọt ngào, thất vọng, phẫn hận hay quãng đời thủ tiết lạnh lẽo, thê lương của Lâm Kiều, nhưng mà hiện tại, Ngụy Kình Thương đang đùa giỡn Trần Kiều nàng! Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Bọn ta không quen biết ngươi.” Trần Kiều nghiêm mặt nói, sau đó kiên quyết nhét một đồng bạc của mình vào tay mẹ Hồng Mai, nhanh chóng nói: “Thím ơi, cháu muốn về nhà, chúng ta mau đi tính tiền thôi.”
Mẹ Hồng Mai không ngốc, nhìn ra Ngụy Kình Thương có ý với Trần Kiều, nếu Trần Kiều đã không thích, vì tránh để phiền toái, bà quyết định dùng tiền của Trần Kiều trước, về thôn rồi sẽ trả lại sau.
“Tự chúng ta mua.” Mẹ Hồng Mai trừng mắt nhìn chủ tiệm vải đang định nhận tiền của Ngụy Kình Thương, vô cùng khí thế mà nói.
Chủ tiệm vài liếc mắt nhìn Ngụy Kình Thương.
Bị mỹ nhân nhẫn tâm từ chối, vẻ mặt Ngụy Kình Thương không được tốt, thuận miệng nói: “Nếu như Lâm cô nương đã không thích, bạc kia xem như thưởng cho ngươi. Ngụy Kình Thương ta đã cho thứ gì thì sẽ không lấy lại.”
Hai mẹ con Hồng Mai âm thầm tặc lưỡi, loại công tử phá sản này từ đâu ra vậy, hai lượng bạc nói không cần là không cần luôn hả?
Trần Kiều đã từng đánh bài thua mất hai mươi lượng bạc mà không hề nhát mắt một cái, trong mắt nàng hành động này của Ngụy Kình Thương, chẳng khác nào khoe của.
Mẹ Hồng Mai vừa trả tiền xong, Trần Kiều lập tức kéo tay Hồng Mai rời đi, từ đầu tới cuối không thèm nhìn đến Ngụy Kình Thương
Trần Kiều chưa trải sự đời nên không biết, đàn ông đều là đồ đê tiện, mỹ nhân dễ dàng mắc câu thì có lẽ bọn họ cũng không hiếm lạ gì, nhưng càng khó chinh phục sẽ lại càng nhớ thương.
Hoa hoa công tử Trần Kình Thương cũng không ngoại lệ, nhìn sườn mặt lạnh như băng của Trần Kiều. Ngụy Kình Thương không những không tức giận mà còn rất vui vẻ, bước nhanh ra khỏi tiệm, không xa không gần mà đi theo ba người.
Mẹ Hồng Mai coi Ngụy Kình Thương như một kẻ phiền toái.
Hồng Mai lén quay đầu lại nhìn, nói nhỏ với Trần Kiều: “Ngụy công tử này khá ưa nhìn. Kiều Kiều thật sự không thích hả?”
Nàng vẫn còn nhớ, trước kia nguyện vọng lớn nhất của chị em tốt này, là phải gả cho một công tử có tiền.
Trần Kiều khinh thường nói: “Hôm nay hắn thấy ta xinh đẹp, nên tới trêu chọc ta, ngày mai hắn gặp người khác đẹp hơn ta, chắc chắn cũng sẽ trêu chọc, kẻ ăn chơi trác táng như vậy, ta không thèm.”
Hồng Mai gật đầu, cảm thấy rất có lý.
Bọn họ vào thành là để mua vải làm áo cưới, bây giờ mua xong rồi, ba người cùng ra khỏi thị trấn, chờ xe la về thôn. Buổi trưa hay chiều tà thì đều sẽ có xe.
Trùng hợp thay, Hàn Nhạc cũng đang đợi ở đó.
Mẹ Hồng Mai kinh ngạc hỏi: “Cháu đã bán được da thỏ rồi à?”
Hàn Nhạc gật đầu, quan hệ của hắn với chủ của tiệm lông thú cũng rất tốt, giá cả đã cố định, tiền trao cháo múc, vô cùng đơn giản.
Bán được da thỏ, Hàn Nhạc còn đi mua thêm chút đồ ăn vặt cho hai đệ đệ.
Mẹ Hồng Mai nhân lúc nói chuyện phiếm, nhanh chóng liếc nhìn về phía sau, thấy Ngụy Kình Thương kia vẫn luôn đi theo tới tận đây, bà có chủ luống cuống, nhịn không được mà nhờ Hàn Nhạc giúp đỡ, thấp giọng nói: “Cháu có thấy vị công tử áo trắng đằng kia không? Đó là một tên nhà giàu ăn chơi trác táng, thấy Trần Kiều xinh đẹp nên cứ đi theo chúng ta, nhỡ may xảy ra chuyện gì, Hàn Nhạc hãy giúp chúng ta nhé.”
Hàn Nhạc bình tĩnh liếc nhìn Ngụy Kình Thương, nếu chỉ nhìn bề ngoài thì đúng là nhân mô cẩu dạng.
Hàn Nhạc lại nhìn Trần Kiều, thấy đôi lông mày nhỏ của nàng khẽ cau lại, bộ dạng giống như đang không vui vì bị người ta dây dưa, đồng ý với mẹ Hồng Mai: “Thím yên tâm.”
“Tốt rồi, xuất phát thôi!”
Phu xe chờ mọi người ngồi kín xe rồi, mới dẫn con la từ dưới bóng cây ra,
chuẩn bị đóng xe.
Mẹ Hồng Mai cũng chiếm được bốn chỗ ngồi tốt trên xe.
Sau khi Trần Kiều ngồi xuống, Hàn Nhạc được mẹ Hồng Mai nhờ vả, chủ động ngồi cạnh nàng, nhưng giữa hai người vẫn cách nhau một khoảng.
Ngụy Kình Thương thấy vậy, nhíu mày, cũng leo lên xe, còn đẩy một bác gái tốt tính ra, ngồi đối diện Trần Kiều.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.