Đọc truyện Xuyên nhanh chi kiều thê – Chương 29:
Tết Đoan Ngọ phải ăn bánh đậu xanh và bánh chưng, cũng dùng hai thứ khác này để biếu cho người thân. Mùng hai tháng năm, Hàn Nhạc định lên trấn trên mua mấy thứ.
Người chịu khó sẽ kiếm được tiền. Việc đính hôn của lão Nhị đã tiêu hết số tiền mà ba anh em cực khổ tích cóp được. Nhưng trước đây Hàn Nhạc săn được lợn rừng, mà sau đó ngày nào hắn cũng vào núi để tìm món ăn thôn quê, nhìn thấy gà rừng, thỏ hoang ánh mắt liền sáng lên, da thỏ đều được đưa đến cho Lý chưởng quỹ để gán nợ. Thêm cả thịt thỏ, gà rừng nữa thì Hàn Nhạc đã tích góp được hơn năm trăm đồng, đủ để mua đậu xanh, gạo nếp.
“Ta sẽ đi cùng chàng.”
Trần Kiều lấy túi tiền của mình, nói với chồng đang định ra khỏi cừa. Không biết là do lớn thêm một tuổi hay là vì lý do nào khác, Trần Kiều phát hiện ra cái yếm năm ngoái còn vừa, mà bây giờ lại nhỏ đi, nàng mặc vào thấy hơi chật. Trần Kiều định mua vài tấm tơ lụa, làm thêm mấy món.
Kiều tiểu thư phủ Quốc công có thể ăn uống không ngon, quần áo bên ngoài cũng không cần rất đẹp, dù sao đó cũng chỉ là vật ngoài thân mà thôi. Nhưng nếu trong tay có tiền, Trần Kiều sẽ không bạc đãi chính mình.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Nàng định mua cái gì?”
Hàn Nhạc tò mò hỏi.
Trần Kiều hờn dỗi liếc hắn một cái:
“Ai cần chàng lo.”
Kiều tiểu thư mặc một chiếc váy xanh đứng trước tủ quần áo, bàn tay nhỏ cầm túi tiền đếm, chợt ngẩng đầu lườm hắn, con ngươi trong suốt chỉ cần liếc mắt một cái, lườm đến mức Hàn Nhạc cảm thấy thoải mái cả người.
“Đi thôi.”
Hắn cười nói, tranh thủ bây giờ trời vẫn còn mát, chứ đợi lát nữa mặt trời lên cao sẽ nóng hơn, nàng lại oán giận suốt cả dọc đường.
Trần Kiều cất túi tiền xong, phủ tấm vải trắng lên cái gương đồng, rồi mới đi theo Hàn Nhạc ra khỏi cửa.
“Đại ca và chị dâu đi đâu vậy?”
Tào Trân Châu đi ra từ sương phòng, nhìn hai vợ chồng, hỏi một câu.
Hàn Nhạc thấy Trần Kiều không muốn để ý tới nàng ta, lúc này mới nói:
“Đi lên trấn trên.”
Lên trấn trên chắc chắn sẽ mua mấy thứ này nọ, nhìn theo hai người họ tới tận khi ra khỏi cửa, Tào Trân Châu lập tức quay về phòng, nói với Hàn Giang đang nằm trên giường:
“Đại ca với chị dâu đi lên trấn trên kìa, chàng cũng đi theo đi, xem bọn họ mua cái gì.”
Hàn Giang rất hiểu cách tiêu tiền của Đại ca nhà mình, nói:
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Sắp đến Tết, ngoại trừ bánh chưng, đậu xanh ra, thì còn có thể mua cái gì chứ.”
Tào Trân Châu bĩu môi, nói:
“Nhưng bây giờ lại khác, tại sao chị dâu lại đi theo chứ? Chàng mau đi xem đi, nếu đại ca mua vải bông, trang sức cho chị dâu, vậy chàng cũng phải khiến cho đại ca mua cho ta nữa.”
Hàn Giang cười:
“Nhà chúng ta không có tiền, Đại ca sẽ không tiêu xài phung phí đâu.”
Dù sao mặc kệ Tào Trân Châu có nói thế nào đi nữa, Hàn Giang cũng không vui vẻ đi giám sát huynh trưởng, hơn nữa hắn cũng tin rằng, Đại ca không phải là người tiêu tiền như nước.
Hàn Nhạc quả thật không phải là người tiêu tiền như nước, chỉ mua hai loại đậu xanh, một loại đầy đặn và đắt hơn, cái còn lại thì khô quắt, rẻ tiền. Hắn bảo ông chủ lấy bốn cân loại đắt và hai cân loại rẻ.
Trần Kiều tò mò, nhỏ giọng hỏi hắn lý do.
Hàn Nhạc nói:
“Đồ tốt sẽ đem đi biếu, còn cái kém hơn thì để ở nhà mình ăn.”
Trần Kiều thật chưa từng thấy người đàn ông nào biết cách sống hơn Hàn Nhạc.
Khi mua gạo nếp bánh chưng, Hàn Nhạc vẫn phân biệt tốt kém để mua, sau đó còn sợ Kiều tiểu thư không vui, hắn thấp giọng cam đoan:
“Sang năm nhà chúng ta cũng sẽ được ăn như vậy.”
Bây giờ thật sự không thể tiêu tiền phung phí.
Trần Kiều cũng không để ý tốt hay kém, đi cùng Hàn Nhạc mua thứ này nọ xong, nàng kéo hắn tới tiệm vải duy nhất ở trấn trên.
Bên ngoài cửa tiệm bày vải dệt, tơ lụa thì để ở bên trong.
Trần Kiều trực tiếp đi vào trong.
Hàn Nhạc khẽ nhíu mày, nếu nàng mua vải, miễn là không nhiều lắm thì tiền trong tay hắn cũng đủ để trả, nhưng tơ lụa. . .
Hàn Nhạc chỉ mang theo hai trăm đồng, vừa nãy đã tiêu hết một nửa.
Trần Kiều chọn hai cuộn tơ lụa tốt nhất của tiệm, vì may yếm sẽ cần dùng thêm ít nguyên liệu nữa, cho nên tính cả hai cuộn ban đầu thì phải trả mất ba trăm đồng.
Lúc trả tiền, Trần Kiều cũng không nhìn Hàn Nhạc, trực tiếp lấy túi tiền của mình ra.
Bà chủ xem Trần Kiều như khách quý, hơn nữa nàng còn rất xinh đẹp, quả thật là cảnh đẹp ý vui. Bà chủ dùng vải mịn giúp Trần Kiều gói hai cuộn tơ lụa, thắt dây, xong rồi mới đưa cho nàng cầm.
“Làm khăn tay à?”
Ra khỏi cửa hàng, Hàn Nhạc nhịn không được mà hỏi. Vải nhỏ như vậy, hắn thật sự không nghĩ ra có thể làm được cái gì, mà nếu chỉ để làm mấy cái khăn, mua nguyên liệu đắt tiền như vậy, có phải rất xa xỉ hay không ? Mặc dù nàng tiêu tiền đồ cưới của mình, có mua cái gì thì hắn cũng không có quyền can thiệp.
“Vài ngày nữa chàng sẽ biết.”
Trần Kiều nói không nên lời, cố tình thừa nước đục thả câu.
Hàn Nhạc nhìn nàng, trong đầu suy đoán đủ kiểu, nhưng đều không đúng.
Hai vợ chồng từ từ trở về nhà.
Trong sân, Tào Trân Châu ước tính thời gian, cố tình bưng chậu nước ra ra, ngồi dưới mái hiên giặt quần áo cho Hàn Giang, giặt rất chậm, thấy hai người đã trở lại, trong tay Hàn Nhạc vừa nhìn đã biết là đậu xanh, còn cái bọc mà Trần Kiều cầm thì không biết là gì, nàng liền hỏi :
“Cái vải này đẹp thật đấy chị dâu, bên trong là gì vậy?”
Nàng thật sự thuận miệng hỏi một chút, hay là cố ý dò hỏi, ai nghe mà không hiểu chứ?
Hàn Nhạc hơi đen mặt.
Trần Kiều nhìn Tào Trân Châu, thản nhiên nói:
“Mua vớ vẩn thôi.”
Nói xong, Trần Kiều về Đông phòng .
Hàn Nhạc cũng gặp Hàn Giang đi ra từ sương phòng, gọi nhị đệ lên nhà chính. Hắn đặt đồ lên bàn ăn, chia đậu xanh, gạo nếp ngon thành hai phần bằng nhau, nói với Hàn Giang:
“Đây là quà dùng để biếu, đệ lấy trước đi, khi nào tới Tào gia thì dùng. Còn cái kém hơn thì để nhà mình ăn. “
Hàn Giang biết huynh trưởng chi tiền rất công bằng, sẽ không dày mình bạc hắn.
“Tới Tào gia không cần dùng đồ tốt, sau này đại ca cứ mua giống nhà chúng ta là được.”
Hàn Giang ngồi đối diện huynh trưởng, nói thầm. Bây giờ Lâm gia không thu tiền học của Tam đệ, ngày lễ ngày Tết Điền thị đều tặng đồ tốt cho ba anh em bọn họ, huynh trưởng hiếu kính Lâm gia là chuyện đương nhiên. Về phần Tào gia, Hàn Giang cũng không muốn thật tâm lấy lòng, chỉ mong Hồ thị đừng có nhòm ngó đồ đạc của ba anh em hắn là được.
Quan hệ giữa người với người, cũng chính là ngươi tôn trọng ta,ta tôn trọng ngươi.
Hàn Nhạc nhìn ra ngoài, nói:
“Trân Châu gả tới đây , đừng làm rét lạnh lòng nàng.”
Là người đứng đầu gia đình, Hàn Nhạc phải có ý thức duy trì sự công bằng, biếu cho Tào gia và Lâm gia quà giống nhau, là để cho em dâu thấy.
“À phải rồi, hai cuộn nguyên liệu mà chị dâu đệ mua, đều trả bằng tiền của hồi môn.”
Nếu Tào Trân Châu có hỏi, miễn cho đệ đệ lại nghi ngờ, nên Hàn Nhạc chủ động giải thích trước.
Hàn Giang hơi ngượng, nhức đầu nói:
“Trân Châu lắm mồm, cái gì cũng thích hỏi, đại ca nói với chị dâu một tiếng, bảo nàng đừng để ý.”
Hàn Nhạc gật gật đầu.
Hàn Giang ôm đậu xanh, gạo nếp mà hắn được phân về sương phòng .
Tào Trân Châu giặt xong quần áo, vào nhà đã oán giận với hắn:
“Thấy chưa, Đại ca thực sự mua đồ tốt cho chị dâu.”
Hàn Giang tức giận lườm nàng:
“Đại ca nói, chị dâu dùng tiền của hồi môn của mình, nàng có thì nàng cũng mua đi.”
Tào Trân Châu không có đồ cưới gì trong tay, đừng nói đến bạc, ngay cả một đồng mẹ nàng cũng không cho, nghe xong lời này tự nhiên rụt cổ lại, nhưng rất nhanh lại nói:
“Nói thật dễ nghe, tiền đều ở trong tay nàng ta, ai biết đó là đồ cưới, hay là do đại ca khổ cực kiếm được?”
Hàn Giang trong lòng hơi động, nghi ngờ của vợ cũng không phải là không có lý, nhưng hắn cũng biết, đại ca còn không cho chị dâu quản tiền.
Buổi chiều, Hàn Giang tới Tây phòng một chuyến, hắn biết đại ca giấu tiền trong hũ nào, lấy ra đếm đếm, bên trong có hơn bốn trăm đồng, cùng với tiền hôm nay Đại ca dùng, nói cách khác, tiền chị dâu tiêu thực sự là tiền đồ cưới.
Bởi vậy, ban đêm nằm trong chăn, Tào Trân Châu lại nói thầm về việc này, Hàn Giang đã mắng nàng một chút.
.
Đầu tháng ba Trần Kiều và Hàn Nhạc về nhà mẹ đẻ ăn Tết, đậu xanh, gạo nếp đã ngâm xong từ tối hôm qua, sau khi ăn sáng xong, hai vợ chồng cùng nhau chuẩn bị bánh chưng, bánh đậu xanh.
Loại này bánh này, Trần Kiều sẽ làm lúc ở phủ Quốc Công. Hai người phân công nhau, Hàn Nhạc gói bánh chưng, nàng làm bánh đậu xanh, đây là quà giữ để biếu, tất nhiên phài dùng đậu xanh, gạo nếp tốt.
Trong sương phòng, Tào Trân Châu ngửi thấy mùi thơm, hơi thèm, giựt dây Hàn Giang đi xin cho nàng ăn.
Hàn Giang trừng nàng:
“Thèm thì tự nàng làm đi, đó là đồ đại ca và chị dâu mang về Lâm gia.”
Tào Trân Châu ôm bụng làm nũng:
“Do con của chàng muốn ăn đấy chứ, nếu không ta cũng sẽ không thèm như vậy đâu.”
Hàn Giang vẫn là câu nói kia:
“Thèm thì tự làm đi!”
Tào Trân Châu thật sự tự mình làm, mang đậu xanh, gạo nếp ngon mà Hàn Giang mang về ra ngâm.
Hàn Giang nhướng mày:
“Đó là quà biếu cha mẹ nàng đấy.”
Tào Trân Châu mặc kệ:
“Ta dùng trước, sau này lại lấy của nhà chàng.”
Hàn Giang cười như không cười:
“Của nhà ta là để cho chúng ta ăn, kém hơn so với này.”
Tào Trân Châu lại càng không để ý, dù sao nàng cũng không ăn hết, vẫn đưa về nhà mẹ đẻ được.
Phòng chính bên kia, Trần Kiều làm tám chiếc bánh đậu xanh nhỏ nhắn, tinh tế, được bọc gọn trong túi để đem đi biếu. Còn có hai cái nhân bên trong không cẩn thận bị bục, một cái thì nàng nhét vào miệng Hàn Nhạc, cái còn lại thì đưa tới Tây phòng cho lão tam Hàn Húc ăn. Bánh đậu xanh bị bục, bên ngoài hơi xấu, nhưng hương vị vẫn ngon như vậy.
“Cảm ơn chị dâu.”
Hàn Húc cười nói.
Trần Kiều rất thích người em chồng này, nhìn sách vở trên bàn, nàng quan tâm nói:
“Hiếm khi được nghỉ ăn Tết, Tam đệ cũng nên nghỉ ngơi đi.”
Hàn Húc gật đầu.
Trần Kiều đi ra.
Hàn Nhạc cũng đã luộc xong tám cái bánh chưng to, để vào túi, vợ chồng son mang cái này tới Lâm gia.
Con gái, con rể tới cửa, Điền thị chuẩn bị rượu thịt ngon, cơm trưa chính là bánh chưng mà con gái mang đến.
Điền thị chuẩn bị thêm một con gà nướng, sau khi ăn xong, bảo Hàn Nhạc mang về cho hai đệ đệ, hắn không đồng ý nhưng lại không chịu nổi sự nhiệt tình của mẹ vợ. Hắn mà dám không cần, có thể Điền thị sẽ đuổi theo đưa đến tận Hàn gia mất, dù sao cũng cùng một thôn.
Hàn Nhạc đành phải mang gà nướng về nhà, nhưng hắn không có chia cho hai đệ đệ, giữ lại làm thức ăn tối, để một nhà năm người cùng ăn.
Một con gà có hai cái đùi, Hàn Nhạc làm chủ, chia cho Trần Kiều và Tào Trân Châu một người một cái.
Trần Kiều không thích đùi gà đầy mỡ, gắp lại cho Hàn Nhạc .
Hàn Nhạc xác định nàng không muốn ăn, liền gắp đùi gà vào bát Tam đệ.
Tào Trân Châu thấy Hàn Giang liếc nàng vài lần, nhanh trí gắp đùi gà cho chồng.
Hôm sau, Hàn Giang và Tào Trân Châu phải về nhà mẹ đẻ ăn Tết. Bởi vì Tào Trân Châu đã ăn một ít gạo nếp, đậu xanh, chỗ còn lại không đủ để biếu, nàng đành mang chậu đến nhà chính lấy.
Đúng lúc Hàn Nhạc đi từ sân sau trở về, thấy vậy, không nói cái gì.
Tâm trạng không được tốt lắm, Hàn Nhạc vén màn vào Đông phòng, đã thấy ở đầu giường Kiều tiểu thư đang vội vã giấu cái gì đó ra sau lưng.
Hàn Nhạc nhất thời quên mất chuyện Tào Trân Châu lấy thêm thức ăn, hỏi Trần Kiều:
“Đang thêu cái gì vậy? Sao không cho ta xem?”
Mặt Trần Kiều hơi đỏ.
Hàn Nhạc càng muốn biết, lên giường, muốn cướp lấy.
Trần Kiều sợ hắn bị kim đâm, đỏ mặt lấy cái yếm che ngực đang thêu được một nửa ra.
Hàn Nhạc liếc mắt một cái đã nhận ra cái nguyên liệu kia, nhìn Kiều tiểu thư đỏ mặt, hắn buồn cười nói:
“Cái này mà cũng phải giấu.”
Trần Kiều trừng hắn, cúi đầu, tiếp tục thêu.
Hàn Nhạc nhìn ngực nàng, trong lòng không biết đang nghĩ cái gì, ngoài miệng tùy tiện trò chuyện:
“Chẳng phải nàng còn mấy cái à? Tại sao phải làm cái mới?”
Trần Kiều không chịu nói.
Hàn Nhạc sờ bàn tay nhỏ bé của nàng, Kiều tiểu thư không trả lời thì hắn sẽ quấy rối.
Trần Kiều bắt lấy móng vuốt lớn của hắn, rầu rĩ nói:
“Cái của trước kia, đều, đều nhỏ.”
Hàn Nhạc nghe xong, ánh mắt rơi xuống vạt áo của nàng.
Đêm nay anh nông dân phá lệ nhiệt tình.
Trần Kiều bị vây trong móng vuốt lớn đột nhiên toát ra một ý niệm trong đầu: Nàng, có phải nàng sẽ bị Hàn Nhạc cưng chiều đến hư mất không?