Đọc truyện Xuyên nhanh chi kiều thê – Chương 27:
Buổi sáng khi Tào Trân Châu kính trà anh trai và chị dâu, Trần Kiều nghe lời Hàn Nhạc tặng một cái khăn tay làm bằng vải bông mà nàng chưa từng dùng.
Trên khăn thêu hoa mẫu đơn, vừa nhìn đã biết là mới, Tào Trân Châu rất thích, đây là cái khăn tốt nhất mà nàng có từ trước tới nay.
Uống trà ra mắt đơn giản xong, Hàn Nhạc sai nhị đệ đi làm bữa sáng, hắn bây giờ đã là anh chồng, có thể nấu cơm cho vợ mình, nhưng hầu hạ em dâu thì không được, nên nhị đệ phải phục vụ vợ với chị dâu thôi.
Hàn Giang theo bản năng nhìn về phía Tào Trân Châu, hắn tới Tào gia làm khách, biết nàng ấy mang thai nhưng vẫn đi nấu cơm.
Tào Trân Châu hiểu ý của chồng, nàng ở nhà mẹ đẻ không được cưng chiều, dù đang mang thai nhưng vẫn bị sai làm đủ mọi việc, nhưng bây giờ đang ở Hàn gia, dựa vào cái gì mà chị dâu cả không có em bé, không bị bệnh chẳng làm gì hết, lại muốn một phụ nữ có thai như nàng phải đi nấu cơm?
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Vì để mình được nhàn hạ, Tào Trân Châu mỉm cười, nhìn Hàn Nhạc nói:
“Đại ca nói đùa, có hai người phụ nữ như muội và chị dâu ở đây, có đạo lý nào lại bắt đàn ông phải nấu nướng chứ?”
Nói xong, Tào Trân Châu lập tức chuyển hướng sang Trần Kiều, khách sáo nói:
“Chị dâu là Kiều tiểu thư, theo lý thuyết thì muội nên nấu cơm, nhóm lửa, nhưng bây giờ cơ thể muội lại đang nặng nề, không dám làm việc nặng, trước khi muội ở cữ xong, phải phiền chị dâu vất vả nhiều rồi, chờ muội sinh xong, hai chúng ta sẽ cùng nhau làm. “
Trần Kiều nghe vậy, thản nhiên liếc nhìn Tào Trân Châu. Được đấy, mệt cho nàng còn cảm thấy bà ngoại và ba mợ suy nghĩ quá nhiều, không ngờ nàng ta vừa mới đến đây ngày đầu tiên, đã sai bảo nàng rồi.
Trần Kiều nguyện ý học nấu món nhà nông, nguyện ý nấu cho ba anh em Hàn Nhạc ăn, một là bởi vì nàng phải có được sự khăng khăng một mực của Hàn Nhạc, hai là ba anh em họ đối xử rất tốt với nàng, vào ngày mùa cũng không bắt nàng làm ruộng. Tào Trân Châu có thai, Trần Kiều có thể thông cảm, nhưng nàng ta lại vênh mặt hất hàm sai khiến nàng, nói thật dễ nghe là ra lệnh cho nàng. Trần Kiều đường đường là một quý nữ phủ Quốc Công, dựa vào cái gì mà phải chịu đựng điều này?
Trần Kiều nhìn bụng Tào Trân Châu, cố tình nghi ngờ hỏi:
“Tại sao cơ thể lại nặng nề vậy?”
Trần Kiều không tin, Tào Trân Châu có thể nói thẳng việc nàng ta ăn cơm trước kẻng sao?
Mặt Tào Trân Châu lập tức đỏ bừng, cứ tưởng mọi người ở Hàn gia đều đã biết nàng mang thai, không ngờ Trần Kiều tự nhiên lại hỏi như vậy.
Dưới bàn, Tào Trân Châu lén lút kéo ống quần Hàn Giang.
Hàn Giang vừa định thúc giục vợ đi nấu cơm, Hàn Nhạc ở bên kia đã lạnh lùng nghiêm mặt nói:
“Nhị đệ đi làm cơm.”
Hắn sẽ không để Kiều tiểu thư phải chịu oan ức bị Tào Trân Châu bắt hầu hạ, nhưng nàng ta có bầu, lại so với chị dâu đang nhàn hạ, hắn cũng không thể sai bảo Tào Trân Châu, muốn trách thì trách nhị đệ không quản được đũng quần đi.
Huynh trưởng uy nghiêm, Hàn Giang không dám hé răng nữa, mặt sưng lên đi nấu cơm .
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chỉ còn lại mấy người, Trần Kiều dẫn đầu trở về Đông phòng.
Nàng vừa đi, Tào Trân Châu cũng về sương phòng đợi .
Lão tam Hàn Húc yên lặng ngồi cúi đầu.
Hàn Nhạc đến sân sau, răn dạy nhị đệ đang ôm bó củi:
“Bây giờ Trân Châu đang mang thai đứa con của đệ, đệ còn muốn sai nàng làm việc ta à?”
Hàn Giang rầu rĩ nói:
“Vợ Lưu Cương được bảy tháng, mấy hôm trước vẫn còn xuống ruộng giúp đấy thôi, cưới vợ là để hầu hạ, nếu không đệ cưới nàng làm gì?”
Đâu phải ai cũng xinh đẹp như chị dâu. Nếu Tào Trân Châu cũng được như chị dâu, hắn sẽ vui vẻ cung phụng nàng giống như Bồ Tát.
“Nói ít thôi, trước khi nàng sinh đứa nhỏ, cơm sẽ do đệ nấu.”
Hàn Nhạc không muốn tranh cãi nhiều với đệ đệ, trực tiếp đặt ra quy định.
Đến rắm mà Hàn Giang cũng không dám phóng.
Hàn Nhạc tới Đông phòng.
Trần Kiều ngồi ở đầu giường cầm cái vòng tay được bện từ năm sợi dây nhiều màu sắc trong tay, phải quá giờ Ngọ, mấy cái dây đó mới có thể trừ tà.
Hàn Nhạc đi vào, Trần Kiều miễn cưỡng liếc nhìn hắn một cái.
Hàn Nhạc thấp giọng nói:
“Bọn ta ở nhà, sẽ không cần nàng nấu cơm, nhưng nếu ngày nào đó ta và Nhị đệ phải ra ngoài, nàng ta bụng to rồi, nàng có thể chịu oan ức một chút mà đi nấu cơm được không?”
Trần Kiều ngừng động tác trên tay, nhìn thấy hắn hỏi:
“Hai người không ở nhà, ta sẽ về nhà mẹ đẻ ăn, cũng dẫn tam đệ về cùng, dù sao đi nữa cũng đừng mong ta sẽ hầu hạ nàng ta.”
Trần Kiều tự nhận mình không phải ngang ngược vô lý, nếu đổi Tào Trân Châu thành Hồng Mai, nàng nguyện ý chăm sóc cho Hồng Mai khi nàng ấy bất tiện, nhưng còn Tào Trân Châu, vừa mới vào cửa đã muốn đối phó nàng, loại người này không xứng để Trần Kiều phải hạ mình.
Hàn Nhạc nhíu mày.
Trần Kiều mặc kệ hắn nghĩ như thế nào, nếu cái giá của việc được Hàn Nhạc khăng khăng một mực là phải làm trâu làm ngựa cho người nàng ghét, Trần Kiều thà rằng từ bỏ.
Nhíu mày cũng không dùng được, Hàn Nhạc thở dài, bất đắc dĩ nói:
“Nàng như vậy, sau này làm chị em dâu thế nào được?”
Trần Kiều nghĩ, nàng cũng không trông cậy việc có thể khiến cho Tào Trân Châu hầu hạ mình, nói:
“Hai người không ở đây, bọn ta thay phiên nhau nấu cơm cũng được.”
Nàng hầu hạ Tào Trân Châu một chút, Tào Trân Châu lại hầu hạ nàng một chút, rất công bằng.
Hàn Nhạc day trán, tạm thời cũng chỉ có thể như vậy .
Lúc ăn cơm, bởi vì chuyện lúc nãy nên một bàn năm người đều rất yên lặng.
Trần Kiều không những im lặng, mà nàng còn rất tức giận.
Sau khi nàng gả tới đây, ba anh em Hàn gia đối xử rất tốt với nàng, còn có cảm giác hơi thận trọng. Ví dụ như một mâm đồ ăn, ba anh em sẽ tự động không chạm vào miếng trước mặt Trần Kiều, cho đến khi nàng ăn xong rồi, ba người họ mới xử lý sạch sẽ mâm đồ ăn. Trần Kiều rất hài lòng với loại ăn ý này, vì thật ra nàng không quen ăn chung với Hàn Giang, Hàn Húc, chỉ quen với mỗi Hàn Nhạc.
Nhưng bây giờ, người vừa mới gả tới – Tào Trân Châu thật sự không sợ người lạ một chút nào. Đôi đũa cứ gắp từ đĩa này sang đĩa khác trong mâm, tiệc cưới hôm qua còn thừa ít thịt, hầu hết đều bị nàng ta nhanh chân đến trước đoạt mất, chọn thịt còn chưa tính, đĩa không có thịt trước mặt Trần Kiều, Tào Trân Châu cũng cố ý gẩy gót, giống như đồ ăn của Trần Kiều ngon hơn ở chỗ khác vậy
Trần Kiều tức giận đến nỗi không ăn một miếng nào.
Hàn Giang nhịn không được, thấp giọng mắng vợ:
“Nàng làm loạn cái gì vậy, gắp ở chỗ này là được rồi.”
Hắn cũng mới biết Tào Trân Châu có tật xấu này.
Tào Trân Châu cũng coi như là nghe lời, thật sự chỉ ăn món trước mặt nàng, đương nhiên, thứ có thể chọn đều đã bị nàng ta chọn mất rồi.
Bữa sáng này, Trần Kiều không ăn thức ăn, cả cháo cũng không ăn được nhiều.
Hàn Nhạc cũng tức giận vì hành động của Trân Châu, lại ngại thân phận anh chồng, không thể lướt qua nhị đệ mà dạy dỗ em dâu. Hắn nghĩ thầm, nếu nhị đệ đã nói rồi, chắc là Tào Trân Châu cũng sẽ sửa nhỉ?
Kết quả lúc ăn cơm trưa, Tào Trân Châu lại như vậy, Hàn Giang lườm nàng, tính tình nàng còn lớn hơn nữa, dứt khoát bỏ bát cơm xuống, tủi thân nói:
“Ta không ăn là được chứ gì?”
Nói xong thực sự chạy đi.
Hàn Giang để vợ đói được, nhưng hắn thương đứa nhỏ trong bụng nàng cũng phải chịu đói, không có cách nào khác, đành bưng bát cơm đi dỗ nàng ăn.
Cũng không biết hai vợ chồng họ thương lượng thế nào, lúc ăn tối, Tào Trân Châu lại tiếp tục gắp loạn lên, Hàn Giang cúi đầu ăn, mặc kệ .
Trần Kiều một miếng cũng không động, thở phì phì quay về phòng.
Hàn Nhạc nghẹn một bụng hỏa, sau khi ăn xong gọi nhị đệ ra sân sau, sưng mặt nói:
“Đệ quản vợ đệ đi, chưa thấy ai ăn uống như vậy cả.”
Hàn Giang cúi đầu nói:
“Đệ quản á, vô dụng thôi, vừa nói là nàng liền khóc, trong bụng còn đứa nhỏ, đệ có thể làm thế nào được bây giờ? Hơn nữa, giang sơn dễ đổi, chị dâu cũng vậy, chưa thấy ai vì điều này mà ghét bỏ đến mức không ăn cơm, đũa của chị dâu dính nước miếng, còn của chúng ta dính nước tiểu sao?”
“Đệ nói thêm câu nữa xem?”
Hàn Nhạc đột nhiên trách mắng.
Hàn Giang theo bản năng lui về sau hai bước, hắn nhìn huynh trưởng, buồn bực nói:
“Dù sao đệ cũng không quản được, nếu không đại ca nói với Trân Châu đi.”
Hàn Nhạc có thể nói cái gì với Tào Trân Châu?
Người da mặt mỏng thì không cần nói, còn da mặt dày thì nói cái gì cũng không được.
Màn đêm buông xuống, vợ chồng Hàn Giang đã ngủ, Hàn Nhạc đóng cửa phòng, âm thầm bê bó củi, rán cho Kiều tiểu thư chưa ăn cơm tối hai quả trứng gà. Cả ngày nay nàng chưa ăn gì, Hàn Nhạc nhìn thôi cũng thấy khó chịu.
Tắt lửa, Hàn Nhạc bưng bát vào phòng.
Trần Kiều đã nằm vào ổ chăn, nhắm mắt lại.
Hàn Nhạc biết nàng chưa ngủ, sau khi lên giường, hắn khoanh chân ngồi cạnh ổ chăn, một tay cầm chén, một tay nhẹ nhàng lay nàng:
“Dậy đi, ta rán trứng cho nàng này.”
Trần Kiều rầu rĩ nói:
“Không ăn.”
Hàn Nhạc tiếp tục lay nàng:
“Đừng nói linh tinh, nàng không ăn cơm, ai là mới là người đói đây?”
Được rồi, Trần Kiều thật sự rất đói bụng, xốc chăn lên, tức giận ngồi dậy, nhỏ giọng oán giận với chồng:
“Sau này phải làm gì bây giờ? Nhìn nàng ta như vậy ta sẽ không muốn ăn.”
Hàn Nhạc nghĩ đến câu nói kia của nhị đệ, lấy ra để trêu nàng:
“Vì đũa của nàng ta chạm vào sao? Không ngờ đũa của nàng dính là nước hoa, còn của nàng ta lại là nước tiểu mèo?”
Trần Kiều bật cười, cười xong đoạt lấy cái bát trong tay hắn, trừng mắt nói:
“Nói vậy là sao?”
Hàn Nhạc nhìn miệng nhỏ đỏ mọng của nàng, cảm thấy nàng thật yếu ớt đáng yêu, nhưng lại thật sự đau đầu, hai chị em dâu ngay cả ăn cơm cũng không thể ngồi cùng nhau, đây đúng là vấn đề nan giải.
Trần Kiều cúi đầu ăn trứng, ăn rất ngon, không thể không nói, Hàn Nhạc rán trứng vừa tươi vừa mềm, vị mặn vừa phải.
Bụng no rồi, nằm vào ổ chăn, lúc Hàn Nhạc đến, Trần Kiều cố tình trốn, nói:
“Miệng ta là nước tiểu mèo, còn miệng nàng ta là nước hoa, chàng đi hôn nàng ta đi.”
“Nói hưu nói vượn.”
Hàn Nhạc véo mặt nàng để trừng phạt, cắn nàng một cái.
Sức của Trần Kiều không bằng hắn, mím môi, không vui khi cho hắn hôn, ai khiến hắn tìm nàng một người em dâu đáng ghét.
Hàn Nhạc thấy đôi mắt to, sáng lấp lánh của nàng, mềm lòng nói một câu nói bên tai nàng.
Trần Kiều vui vẻ, vừa mới nhếch miệng cười, cái miệng rộng người đàn ông đã đè lên.
Trước bữa sáng ngày hôm sau, Hàn Nhạc lấy non nửa chén thức ăn cho Trần Kiều từ mâm đồ ăn. Dựa vào phân lượng, chỗ của nàng chắc chắn ít hơn một phần năm cả bàn thức ăn này.
Hàn giang, Hàn Húc ngầm đồng ý với việc làm của huynh trưởng.
Tào Trân Châu thấy trong bát Trần Kiều có hai miếng thịt, buồn cười nói:
“Chị dâu sao vậy, lại một mình dùng riêng một cái chén?”
Trần Kiều đã sớm nghẹn một hơi, nhưng không đợi nàng mở miệng, Hàn Nhạc đã lạnh lùng liếc nhìn Tào Trân Châu:
“Muội muốn thì ta cũng sẽ cho muội một bát.”
Tào Trân Châu lập tức không có gì để nói, hơn nữa, nàng ăn thích ăn nhiều, Hàn Nhạc thực sự phân chi cho nàng ít như Trần Kiều, Tào Trân Châu còn cảm thấy không vui đâu.
Vấn đề ăn uống vậy là đã giải quyết .
Trần Kiều vẫn thấy không vừa mắt Tào Trân Châu, nhưng chuyện này có chồng tranh thủ giúp nàng, Trần Kiều đã rất thỏa mãn rồi.
Trong bát có hai miếng thịt, Trần Kiều gắp cho Hàn Nhạc một miếng.
“Ta ăn no rồi, chàng ăn cái này đi.”
Trần Kiều buông đũa, đẩy bát đồ ăn của nàng ra trước mặt Hàn Nhạc.
Hàn Nhạc ừ, đổ thức ăn thừa từ bát của vợ vào bát của mình, cũng không nhiều lắm.
Hàn Giang nhìn chị dâu đã đẹp còn biết quan tâm đại ca, rồi nhìn lại vợ mình chỉ biết mỗi ăn, một cỗ hoả khí từ đâu toát ra.
“Ta mệt, nàng rửa bát đi.”
Sau khi ăn xong ba người Hàn Nhạc đều rời khỏi bàn, Hàn Giang vô cùng tự tin sai bảo Tào Trân Châu.
Tào Trân Châu thấy sắc mặt hắn không tốt, ngoan ngoãn thu dọn bát đũa.