Đọc truyện Xuyên nhanh chi kiều thê – Chương 25:
Lợn rừng không dễ nuôi, cho nên Điền thị dẫn con gái và con rể về nhà mẹ đẻ một chuyến. Lão Điền cha bà là người nuôi heo giỏi, ít nhiều gì thì cũng có thể đưa ra chút ý kiến.
Cháu ngoại, cháu rể tới cửa, lão Điền rất vui vẻ, nhiệt tình tiếp đón Hàn Nhạc.
Một già một trẻ tới chuồng lợn thảo luận, còn Trần Kiều thì ngồi trong phòng với mấy người phụ nữ Điền gia.
“Cuối tháng lão Nhị Hàn gia cưới vợ à?”
Bà ngoại nhắc tới việc này trước.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kiều gật đầu.
Bà ngoại hừ hừ, bĩu môi nói:
“Việc của Tào gia bà đã nghe nói qua, mẹ Trân Châu là người chỉ biết ăn mà không muốn làm, thích nhất là chiếm lợi ích từ nhà người khác, cây hồng của nhà hàng xóm vươn mấy cành sang sân Tào gia, đều bị mẹ Trân Châu hái mất, người ta tới cửa đòi cũng không trả. Còn Trân Châu kia, cũng giống hệt mẹ nó, chờ nàng ta vào cửa, chắc chắn sẽ dòm ngó đồ đạc của con, Kiều Kiều phải giấu mấy thứ quý giá đi thật kĩ đấy!”
Bà lão vừa nói xong, bác Cả cũng mở miệng:
“Đúng vậy, Kiều Kiều quá thành thật, cháu là Đại tiểu thư được nhà chúng ta nuông chiều từ bé, Hàn Nhạc đối tốt với cháu, chúng ta sẽ không so đo với nhà bọn họ, nhưng Kiều Kiều không thể bị Tào Trân Châu kia bắt nạt. Cháu phải nhớ, không cần quan tâm chuyện nàng ta đang mang thai, có việc gì thì cứ giao cho nó, chúng ta không cần phải hầu hạ người ngoài.”
Bác Hai cũng đưa ra ý kiến:
“Nàng ta dám ỷ vào cái thai mà lên mặt với cháu, nếu Hàn Nhạc giúp cháu thì thôi, bằng không Kiều Kiều cứ về nhà mẹ đẻ ở đi!”
Mợ Ba cũng nói:
“Tốt nhất là ở riêng đi, Kiều Kiều của chúng ta có đồ cưới, Hàn Nhạc lại có năng lực, chắc chắn ở riêng thì cuộc sống sẽ tốt hơn .”
Trần Kiều bị vây ở giữa, nghe xong cảm thấy vô cùng sửng sốt.
Những người phụ nữ này có phải lo xa quá rồi hay không, Tào Trân Châu còn chưa vào cửa đâu đấy.
Nhưng mà tuy vài vị trưởng bối nói trắng ra như vậy, Trần Kiều lại cảm nhận được sự quan tâm giữa người nhà với nhau, nếu không ai mà thèm quan tâm nàng chung sống với em dâu như thế nào chứ?
Nhưng lúc này Điền thị lại sâu kín thở dài, thấp giọng cảm khái:
“Cha mẹ Hàn Nhạc mất sớm, nhiều năm qua hắn vừa là cha vừa là anh, ba anh em họ tình cảm sâu nặng như vậy, sẽ không dễ gì mà ra ở riêng đâu.”
Bà hy vọng cô con gái thông minh, nũng nịu như đóa hoa của mình đừng để cây cỏ đuôi chó Tào Trân Châu kia bắt nạt.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kiều là quý nữ của phủ Quốc Công, trong nhận thức của nàng, mấy nhà cao cửa rộng, giàu có ít ai ở riêng, cho nên miễn là Tào Trân Châu đừng quá làm loạn, Trần Kiều cũng sẽ không giật dây Hàn Nhạc ra ở riêng với hai đệ đệ ruột.
Buổi trưa ba mẹ con ăn cơm tại Điền gia, sau đó mới cùng nhau quay về thôn Đại Vượng.
Lão Điền cho Hàn Nhạc mượn một con heo nặng hơn trăm cân, nói là heo rừng vừa mới được bắt về nên vẫn còn nhút nhát, không chịu ăn, nếu có thêm con heo nhà thì sẽ thích nghi nhanh hơn.
Heo rừng chính là bảo bối của Hàn Nhạc, trong chốc lát lại phải ra xem tình hình của hai con heo. Thấy heo rừng mập mạp không bắt nạt heo nhà mũm mĩm, hai chúng nó ở chung với nhau cũng không tệ lắm, lợn rừng quả nhiên càng ngày càng chủ động ăn cám. Cuối cùng Hàn Nhạc cũng có thể yên tâm, ban đêm ôm Trần Kiều nói:
“Chờ lợn rừng sinh xong, chúng ta sẽ tặng cho ông ngoại một con. “
Ngày nào Trần Kiều cũng nghe thấy hắn nhắc tới lợn, lỗ tai rất nhanh đã mọc thành kén, nhưng từ khi săn được heo rừng, Hàn Nhạc có tinh thần hơn rất nhiều, nên nàng đành nhịn xuống, heo thì heo, có thể bán lấy tiền, rất tốt.
Cuối tháng, Hàn Giang sẽ thành hôn.
Ba anh em mượn bàn ghế của mọi người trong thôn trước, kê đầy sân.
Mắt thấy ngày mai sẽ phải đón dâu, vào lúc hoàng hôn, mẹ Tào Trân Châu – Hồ thị lại tới Hàn gia lần nữa.
Hàn Nhạc tỏ ra lịch sự, để cho Nhị đệ Hàn Giang ra tiếp đón, còn hắn tiếp tục rửa chén. Mấy cái bát đó là mượn của người ta, có khi ít được dùng đến, tích đầy bụi đất, Hàn Nhạc dù nghèo, nhưng lại thích sạch sẽ, phải rửa lại một lần mới được.
Hàn Giang đưa Hồ thị tới xem phòng mới của hắn và Tào Trân Châu. Hồ thị gõ vào cái tủ trong phòng, cảm thấy không hài lòng lắm, nhỏ giọng nói với Hàn Giang:
“Đại ca cháu cũng thật là, cháu xem phòng hắn dùng cái tủ gì, rồi xem cái mà nó chuẩn bị đi, lão nhị ơi lão nhị, sau này hai vợ chồng cùng chung sống, cháu phải có tâm nhãn mới được. “
Hàn Giang cười nhạo:
“Tủ trong phòng Đại ca đều là của hồi môn mà chị dâu mang từ nhà mẹ đẻ đến. Nếu ngài chướng mắt đồ anh cháu mua, thì cũng cho Trân Châu mấy thứ tốt đi?”
Khuôn mặt già nua của Hồ thị hết trắng, rồi lại đỏ, bĩu môi, nàng vô cùng thân thiết mà trách Hàn Giang:
“Cháu đúng là đồ ngốc, cháu còn cãi ta làm gì, ta chẳng phải chỉ tính toán thay cháu và Trân Châu thôi sao? Tủ có tốt hơn nữa thì ta cũng có được dùng đâu? Trước kia chỉ có ba anh em, đại ca cháu chắc chắn sẽ không bất công, nhưng bây giờ lại không như thế. Hai anh em ai cũng có vợ rồi, cháu nghĩ lại đi lão nhị, nếu trong tay có tiền, cháu sẽ nguyện ý cho huynh đệ, hay là cho vợ?”
Hàn Giang không trả lời.
Hồ thị lại bĩu môi, nhìn về phía phòng chính bên kia:
“Thấy không, Đại ca cháu còn chẳng muốn chị dâu cháu phải rửa chén, chắc chắn nó đã bí mật mua thứ gì đó để lấy lòng nàng ta, mà tiền nó dùng, chính là tiền mà anh em các cháu cùng nhau tích cóp.”
“Đại ca của cháu không phải loại người như vậy.”
Hàn Giang không vui nói.
Hồ thị cười:
“Có phải hay không, sau này cháu sẽ biết.”
Nói xong, Hồ thị lại kéo Hàn Giang ra chuồng heo, thấy trong chuồng có hai con con heo, Hồ thị cũng vui mừng cười nói với Hàn Giang:
“Lão nhị à, trước đây cháu tới cầu hôn, ta thấy trong tay các cháu thật sự không có tiền nên mới lấy ít sính lễ, bây giờ có con heo này rồi, các cháu đưa thêm một chút cho ta đi, dù sao Trân Châu còn chưa xuất giá đã mang thai cốt nhục của Hàn gia. Hay là như vậy nhé, chờ lợn rừng sinh xong, các cháu lại tặng cho chúng ta hai con.”
Hàn Giang cũng không phải đồ ngốc, huynh đệ nhà mình so đo thế nào cũng là chuyện của nhà mình, nhưng tiền lại không thể rơi vào tay người khác, Hồ thị có đến tranh thì cũng chỉ là người ngoài.
“Nếu ngài không thực sự muốn kết thân, vậy bây giờ cháu sẽ lấy đồ về, tiệc rượu cũng sẽ không làm nữa.”
Thấy vẻ mặt tham lam của Hồ thị, Hàn Giang bình tĩnh nói. Hắn muốn xem, Trân Châu đang mang thai cốt nhục của hắn, một khi hắn không cưới, bà chủ chứa này sẽ giải quyết hậu quả như thế nào.
Hồ thị tới là để tranh thủ lợi ích, không nghĩ tới lại đụng phải cái đinh cứng, chỉ tại con gái quá ngốc nên mới bị người đàn ông khác chiếm lợi mất, hại bà không có tư cách mặc cả.
“Không cho thì thôi, đừng tức giận mà nói linh tinh, cháu nỡ lòng nào bỏ cả máu mủ của mình à?”
Hồ thị mặt dày kiếm cho mình một cái bậc thang.
Hàn Giang lười so đo với bà ta, cũng không mời ở lại ăn cơm, trực tiếp đuổi về.
Hồ thị tay không về nhà, không tránh khỏi lại mắng Tào Trân Châu một hồi, như là nuôi lỗ vốn, không biết xấu hổ linh tinh gì đó.
Tào Trân Châu không giận chút nào, ngày mai nàng sẽ rời khỏi ngôi nhà này, không còn bị cha mẹ sai khiến như nha hoàn nữa, dù Hàn gia cũng nghèo nhưng cũng tốt hơn hoàn cảnh nhà nàng. Huống chi, Hàn gia còn có lợn rừng, chất lượng cuộc sống sẽ ngày càng đi lên.
Hôm sau, Hàn Giang vô cùng hào hứng tới đón dâu, dù hắn bị Hồ thị gây rắc rối, nhưng vẫn vui vẻ đón được vợ con về nhà.
Bụng Tào Trân Châu cũng chưa to lên, ít nhất là người ngoài sẽ không nhìn sự khác thường, mi cong, môi đỏ, mắt to, cằm nhọn. Trong thôn, nhan sắc cũng được coi là trung bình trở lên, nếu không Hàn Giang đã không thích nàng.
Sân trước của Hàn gia náo nhiệt từ tận sáng sớm cho đến tối muộn, người lớn trẻ nhỏ ra ra vào vào, Trần Kiều không thích ồn ào, nhưng đây là tiệc mừng nên chỉ có thể nhẫn nhịn.
Cuối cùng khách khứa cũng ra về hết, Hàn Giang về sương phòng động phòng hoa chúc, còn Hàn Nhạc, Hàn Húc vội vàng quét dọn sân.
Trần Kiều cũng làm giúp cho nhanh, nhưng Hàn Nhạc biết nàng mệt, mỉm cười bảo nàng về phòng đợi.
Sân lớn như vậy nên tiếng vợ chồng nói chuyện lọt vào cả Tây sương phòng, Tào Trân Châu dựng thẳng lỗ tai nghe, hâm mộ nói với chồng:
“Đại ca đối xử với chị dâu thật tốt, chàng cũng sẽ làm vậy với ta sao? Cái gì cũng không bắt ta làm?”
Hàn Giang vừa cởi giày vừa nhìn nàng một cái:
“Nàng có thể so sánh được với chị dâu à? Chị dâu ở nhà mẹ đẻ đã được nuông chiều từ bé, cái gì cũng không phải làm, còn nàng thì sao?”
Đại ca thích hầu hạ chị dâu, còn hắn lại thích được vợ hầu hạ.
Tào Trân Châu nghe xong những lời kia mà vẫn có thể vui vẻ mới là lạ, cầm cái gối ném về phía Hàn Giang.
Cô gái mặc quần áo màu đỏ, được ánh nến chiếu vào trở nên khá xinh đẹp, Hàn Giang cười, đi qua ôm nàng an ủi:
“Được rồi, được rồi, thật vất vả mới được thành thân, chúng ta không cần đề cập tới chuyện kia.”
Nói xong, hắn liền hôn Tào Trân Châu
Lúc đầu hắn chỉ hôn nhẹ, sau đó Tào Trân Châu lại phát hiện Hàn Giang còn muốn cởi quần áo của nàng ra, nàng liền nóng nảy, nhỏ giọng nói:
“Cẩn thận đứa nhỏ!”
Hàn Giang thở hồng hộc nói:
“Đã qua ba tháng, có thể được .”
Tuy rằng năm nay hắn mới cưới vợ, nhưng từ nhỏ cũng đã nghe qua về chuyện vợ chồng
Tào Trân Châu không lay chuyển được hắn, hai vợ chồng thật cẩn thận mà viên phòng.
Đệ đệ động phòng hoa chúc, Hàn Nhạc quét sân xong thì trở về phòng, thấy Trần Kiều đang ngồi ở đầu giường, trước mặt nàng bày mấy hộp trang sức.
Vẻ mặt hắn lộ vẻ nghi hoặc, phải đi ngủ rồi, nàng còn muốn ăn diện, trang điểm nữa sao?
“Sáng mai em dâu sẽ kính trà, chàng nói ta nên tặng cho nàng ấy cái nào thì mới tốt đây?”
Trần Kiều cầm một cây trâm hoa mai, rồi cầm một vòng tay hổ phách chất lượng kém, khó quyết định. Đây đều là trang sức của nguyên thân, có lẽ đám thôn nữ sẽ cảm thấy mới lạ, nhưng Trần Kiều lại chướng mắt, cũng rất ít khi đeo mấy cái này. Ngày mai cô dâu mới sẽ kính trà, nàng thân là chị dâu, theo lý là phải tặng trang sức nhân dịp lễ gặp mặt.
Mấy đồ trang sức này nàng không thích, nhưng trong mắt Hàn Nhạc lại đều là thứ tốt.
“Tặng khăn tay cho có là được, không cần dùng cái này.”
Hàn Nhạc đứng dưới giường, giúp nàng thả mấy thứ ở ngoài vào trong hòm.
Trần Kiều giật mình nhìn hắn:
“Tặng mỗi một cái khăn tay thôi á? Nhỡ em dâu cảm thấy không vui thì sao?”
Hàn Nhạc liếc nhìn nàng một cách kì lạ:
“Hoặc là khăn tay, hoặc là vỏ gối. Chị em dâu trong thôn đều tặng lễ như vậy, cũng không phải là nhà giàu.”
Kiều tiểu thư thật sự quá tốt, thành thân lâu như vậy rồi mà hắn còn chưa tặng nàng món trang sức nào, bây giờ nàng ấy lại còn hào phóng tặng cho em dâu .
Hàn Nhạc hy vọng chị em dâu nhà mình sẽ hòa thuận, nhưng hắn cũng không muốn Kiều tiểu thư ngốc nghếch tặng mấy thứ tốt ra ngoài, nhất là hắn còn chưa nhìn thấu nhân cách của Tào Trân Châu. Có một người mẹ như Hồ thị, Hàn Nhạc thật sự không dám ôm mong đợi lớn gì với nàng ta.
Trần Kiều không biết thói quen tặng quà của thôn dân, còn bây giờ đã biết, nàng cất đồ trang sức đi, lấy mấy cái khăn ở trong tủ ra.
Trần Kiều không quen dùng khăn tay của nguyên thân, sau khi nàng tới đây đã lục tục thêu mấy cái.
Nàng khoanh chân ngồi chọn, Hàn Nhạc lặng lẽ nhìn, cảm thấy khuôn mặt nàng rất đẹp, bàn tay thì nhỏ bé, khăn nàng thêu cũng rất tinh xảo, hoặc là cá đùa trong lá sen, hoặc là mỹ nhân đang đu dây.
“Cái này đi, uyên ương nghịch nước, ngụ ý cũng tốt.”
Trần Kiều chọn ra một cái khăn, đưa cho hắn xem.
Hàn Nhạc nhìn cái khăn thêu một đôi uyên ương rất sinh động, giống như nàng và hắn, không chút nghĩ ngợi liền bỏ vào trong tay áo mình:
“Cái này ta dùng, ta còn chưa có khăn tay đâu.”
Trần Kiều: . . . . . .
Hắn căn bản là không cần dùng khăn được không? Đổ mồ hôi thì đều lấy tay chùi!
“Trả ta.”
Trần Kiều vội vàng đoạt lại.
Hàn Nhạc cũng không trốn tránh, chờ nàng tới trước mặt rồi bế nàng lên, đặt Kiều tiểu thư xuống giường.
Trời càng ngày càng nóng, Trần Kiều ra rất nhiều mồ hôi.
Hàn Nhạc lấy cái khăn uyên ương nghịch nước mà hắn vừa lấy được ra, mỉm cười lau giúp nàng một lần.