Xuyên nhanh chi kiều thê

Chương 21


Đọc truyện Xuyên nhanh chi kiều thê – Chương 21:

Đủ bạc rồi. Mồng tám tháng Ba, Tào gia đáp ứng lời của cầu hôn Hàn Giang, vì bụng Tào Trân Châu không đợi được nữa, nên hôn lễ được định vào cuối tháng Tư.   
Đính hôn xong cũng là lúc gieo trồng vào mùa xuân, Hàn gia có bốn mẫu ruộng, một nửa trồng lạc, một nửa trồng bắp.
Hàn Nhạc là người làm chuyện gì cũng sẽ sớm lên kế hoạch thật tốt, trước khi gieo trồng vào mùa xuân, hắn dẫn Nhị đệ Hàn Giang ra bờ sông kéo đất cát và đá về xây phòng, ban đêm hai anh em sẽ lên núi chặt cây lấy gỗ về dùng. Hàn Nhạc định để ba anh em cùng gieo trồng cho tốt, làm xong việc đồng áng, lão tam tiếp tục đi học, hắn sẽ cùng Nhị đệ tập trung xây phòng.
Mấy năm trước Hàn Nhạc, Hàn Giang sẽ còn đi gieo trồng giúp mấy người giàu có kiếm chút tiền tiêu vặt, nhưng năm nay lại không có thời gian. Nhưng mà khi nhà họ đang bận trồng trọt đợi ngày mùa, Hồ thị lại đột nhiên chạy tới, gọi con rể tương lai Hàn Giang tới giúp Tào gia trồng trọt. Cha Tào bị bệnh, Tào Trân Châu có thể làm việc trong mấy năm qua thì hiện tại nàng không dám sai, chỉ còn nàng và hai con nhỏ, không tìm con rể giúp thì tìm ai chứ? Hàn Giang hơi do dự, Hồ thị đã lập tức nói hắn không đi, bà sẽ tiếp tục sai con gái.
Hàn Giang không còn cách nào khác, xụ mặt tới Tào gia, Tào gia có ba mẫu đất, vẫn còn chưa cày xới gì cả, Hàn Giang phải bận rộn ở bên đó ít nhất là hai ngày.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Trần Kiều lén đứng ngoài quan sát, phát hiện sau khi Hàn Giang bị Hồ thị gọi đi, mặt Hàn Nhạc còn đen hơn cả than. 
Từ lúc hai nhà kết thành thông gia, trên mặt Hàn nhạc chưa từng nở nụ cười, thậm chí ban đêm hắn còn không tâm trạng để ôm nàng.
Đương nhiên Trần Kiều không bận tâm về điều đó, nhưng nàng không muốn nhìn thấy khuôn mặt buồn bã của Hàn Nhạc, nàng thấy mệt mỏi.
“Để ta xuống ruộng cùng đi.” 
Trần Kiều chưa từng làm nông, nhưng ngay cả việc nấu cơm nàng cũng học được, vậy thì xuống ruộng làm việc chắc cũng không sao.    
Hàn Nhạc nhìn da thịt mềm mại như đậu hũ non của nàng, nói:
“Ta sẽ đi cùng Tam đệ, buổi trưa nàng đưa cơm cho bọn là được.” 
Nói xong, hắn dẫn lão tam Hàn Húc ra khỏi cửa. 
Trần Kiều giống như một cô vợ nhà nông, trước tiên là cho heo, gà ăn. Làm xong, Trần Kiều càng nghĩ càng cảm thấy khó chịu. Nàng khóa cửa, đi về nhà ngoại.
“Con muốn học trồng trọt á?” 
Điền thị kinh ngạc hỏi con gái.
Trần Kiều gật đầu, nũng nịu nhờ mẫu thân dạy nàng.
Điền thị liền dẫn con gái tới ruộng nhà mình. Lâm gia có mười mẫu đất đều mời người làm giúp, bọn họ có người cày đất, có người gieo hạt, vợ chồng nhà nông được phân chia công việc rất rõ ràng, phụ nữ chủ yếu là giúp gieo hạt, Điền thị đưa cho con gái một bát đậu nhỏ, cẩn thận dạy dỗ từng chút một. Có lẽ là do mới bắt đầu nên Trần Kiều cảm thấy công việc này không mệt chút nào, rải hạt giống xuống đất, rồi đạp nhẹ lên, rất thú vị.
“Mẹ ơi, con làm được rồi!”
Trần Kiều vui vẻ nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Điền thị cười: “Chà, vậy con mau đi giúp hai anh em Hàn Nhạc đi, lát nữa mẹ đi lên trấn trên, sẽ mua cho con hộ hai cân thịt, mấy ngày như này những người đàn ông ai cũng mệt mỏi, phải ăn uống đầy đủ mới được.”
Hai mẹ con cùng nhau trở về thôn, Điền thị trước khi lên trấn trên còn đưa con gái đến chỗ đất của Hàn gia. 

Dưới ruộng, Hàn Nhạc, Hàn Giang đang vùi đầu cày xới đất, trong nhà không có trâu, lúc này cũng không mượn được, hai huynh đệ phải một người kéo phía trước, một người đẩy phía sau, trước tiên là phải cày từ bờ ruộng ra. 
“Mẹ đi mau đi.” 
Hai anh em đang đưa lưng về phía bên này, Trần Kiều múc một chậu đậu phộng từ trong túi trên mặt đất ra, nhẹ giọng nói với mẫu thân.
“Kiều Kiều của chúng ta thật hiểu chuyện.” 
Điền thị vui mừng vỗ nhẹ con gái, rồi tự mình lên trấn trên mua thịt.
Trần Kiều yên lặng rải học, một cô gái có vóc người nhỏ nhắn, xinh xắn, đi dọc theo bờ ruộng, nàng không lên tiếng, anh em nhà họ Hàn cũng chẳng thể phát hiện.
Cày đến đầu bên kia của bờ ruộng, Hàn Giang quay đầu lại, sau đó liền ngớ người ra.
Hàn Nhạc vừa mới kéo cái lưỡi cày tới, ngẩng đầu lên, đã thấy Kiều tiểu thư nhà mình đang đứng giữa ruộng. Nàng mặc áo trắng, váy xanh, trên đầu đội một cái mũ làm từ rơm rạ. Nàng cúi đầu chăm chú, tay trái ôm chậu gỗ chống vào bên hông, tay phải bóp đậu phộng rồi vẩy vào trong đất.
So với vợ người ta, tốc độ gieo hạt của Kiều tiểu thư rất chậm, cẩn thận và tỉ mỉ, giống như khuê tú đi dạo, nhưng Hàn Nhạc lại cảm thấy rất kinh ngạc, trong tháng Giêng ngay cả việc lột vỏ đậu phộng để giữ hạt nàng còn không biết, thế mà bây giờ lại biết làm việc rồi?
“Đại ca, chị dâu đối xử với chúng ta thật tốt.” 
Hàn Húc cười khúc khích nói. Hắn biết vợ nhà nông đương nhiên phải làm mấy chuyện này, không có gì đáng để khen, nhưng thấy chị dâu vụng về lại yếu ớt, ngay cả việc nấu cơm cũng do đại ca dạy, với cả chị dâu còn là một mỹ nhân đi ngàn dặm mới tìm được, bây giờ lại chịu xuống ruộng giúp, Hàn Húc thấy rất cảm động.
Hàn Nhạc thu lại ánh mắt, thản nhiên nói: 
“Làm tiếp đi.”
Hai huynh đệ cầm lấy cái cày, bắt đầu làm.
Hai anh em đi về hướng bắc, Trần Kiều đi về phía nam, rất nhanh đã gặp mặt.
“Chị dâu.” 
Hàn Húc cười gọi.
Trần Kiều gật đầu, đôi mắt đào hoa nhìn về phía chồng. 
Hàn Nhạc quét mắt nhìn chỗ hạt nàng vừa rải, thấy khoảng cách giữa hai hạt giống rất vừa vặn, hỏi nàng:
“Ai dạy nàng vậy?”
Trần Kiều cố ý khoe khoang nói: 
“Từ nhỏ ta đã biết rồi.”
Dưới cái mũ rơm, khuôn mặt Kiều tiểu thư đỏ bừng, đôi mắt đào hoa, xinh đẹp giống như những vì sao vào ban đêm..
Hàn Nhạc chợt mỉm cười, lộ ra hai hàm răng trắng.

Hắn đã không cười mười ngày rồi, chứ đừng nói là cười đến sáng lạn như vậy. Trần Kiều rất kinh ngạc, sau đó bị hắn cười đến mức chột dạ, rủ mắt xuống, tiếp tục làm việc của mình.
Hàn Nhạc thở phào một hơi, những chuyện phiền toái chất chứa trong lòng, dường như cũng trở nên không quan trọng.  
Hắn càng làm việc chăm chỉ, Trần Kiều đã rải xong một đoạn dài, eo nhỏ thấy hơi mỏi, cố làm thêm một chút, lại càng đau hơn.
Trần Kiều cuối cùng cũng cảm nhận được sự vất vả của phụ nữ nhà nông, lại thấy anh em nhà họ Hàn đang vất vả cày cấy, lập tức thấy chút đau đớn ở xương sống, thắt lưng của nàng không là gì cả.
Rất nhanh đã tới buổi trưa, mấy bà vợ ở ruộng đất kế bên cũng lục đục về nhà nấu cơm, Trần Kiều nói với Hàn Nhạc một tiếng rồi mới trở về nhà. Nếu là lúc trước, Trần Kiều sẽ không dám ra ngoài một mình, nhưng bây giờ trên đường đều là người trong thôn, nàng còn đội mũ rơm nên cũng không thấy ngại, lúc đi ngang qua nhà mẹ đẻ, Trần Kiều vào trong uống nước, tiện thể cầm hai cân thịt heo Điền thị mua hộ nàng về luôn. 
Trần Kiều làm bánh nướng, rồi làm bún thịt lợn hầm củ cải, cải trắng từ mùa đông năm ngoái nên không còn thừa nhiều lắm.
Khi Hàn Nhạc nấu ăn cho ít thịt đến mức đáng thương, Trần Kiều nghĩ đến dáng vẻ cùa Hàn Nhạc lúc ăn cơm, cố ý cắt thịt ba chỉ thành miếng to. Cuối cùng, nàng còn nấu bát canh trứng đơn giản, không cho muối, chỉ cần dễ ăn là được.
Bánh, món mặn, canh được đặt vào một cái giỏ nhỏ, Trần Kiều lại khóa cửa lần nữa, cầm giỏ ra ngoài.  
Trên đường gặp mấy cô vợ.
“Lâm Kiều làm món gì đấy?”
Đồ ăn cùa nhà khác đều lộ ra bên ngoài, phần lớn là các loại bánh bao, màn thầu, bánh nướng, có rất ít món mặn, liền để ý tới Trần Kiều, còn phủ vải lên trên giỏ, như vậy tất nhiên là khiến cho người ta thấy tò mò.
Trần Kiều che vải lên để tránh bụi, chứ không phải muốn giấu cái gì, người ta hỏi, thì nàng cũng kéo vải ra. 
Mấy cô vợ đó vây tới, vừa thấy bún thịt hầm củ cải, là nước bọt đã chảy ra, nhìn nhau một chút, trong lòng đều nghĩ, ai nói cô nương nhà Lâm phu tử là đồ bỏ đi? Nhìn món ăn thơm ngon còn cho nhiều thịt này đi, Hàn Nhạc có thể cưới được người vợ có tiền có sắc như thế, thật sự là tích đức từ kiếp trước. Trước ánh mắt hâm mộ của mọi người, Trần Kiều bước nhanh tới đất Hàn gia. Bên đường có bóng cây, bấy giờ Hàn Nhạc, Hàn Húc đã cày xong, đang ngồi cùng một chỗ. 
Trần Kiều chia đồ ăn xong, hai huynh đệ có đầy cả bát, còn nàng lại ăn rất ít, có chút đáng thương.
“Mẹ vợ mua thịt à?” 
Hàn Nhạc đoán.
Trần Kiều cười nói:
 “Ta nhờ mẹ mua hộ.” 
Thật ra nàng không phải tiêu tiền của mình. 
Hàn Nhạc tưởng nàng dùng tiền của hồi môn, chỉ nói: 
“Sau này không phải mua nữa, đắt tiền.”    
Trần Kiều gật đầu, nàng nghĩ gì hắn cũng không thể biết được.

“Nàng cũng ăn ít thịt đi.” 
Hàn Nhạc gắp thịt trong chén mình cho nàng.
Trần Kiều không muốn, bưng bát nói: 
“Ta có rồi.” 
Thật ra nàng cũng không thích ăn thịt lắm. 
Hàn Nhạc không gắp thịt cho nàng được, đành phải tự mình ăn.
Hai huynh đệ ăn rất nhanh, như hổ đói vậy, một giỏ thức ăn Trần Kiều mang tới ngoại trừ còn thừa hai cái bánh nướng thì bún và canh trứng đều được ăn sạch.
“Buổi chiều nàng đừng đến.” 
Cơm nước xong, Hàn Húc thức thời đi tới gốc cây khác nghỉ ngơi, Hàn Nhạc nhìn Kiều tiểu thư đang thu dọn bát đũa, thấp giọng nói.
Trần Kiều ngẩng đầu, nghi hoặc hỏi:
“Vì sao không cho ta đến?”
Hàn Nhạc nhìn khuôn mặt nhỏ của nàng bị phơi nắng đến mức đỏ cả lên, cười nói:
“Làm chậm quá, không được việc, đến làm gì cho mệt.”
Trần Kiều cắn răng, có chút tức giận, nàng có lòng giúp đỡ, hắn còn chê chậm?
“Nghe lời.” 
Hàn Nhạc nhìn Tam đệ, xác định Tam đệ không nhìn về phía này, hắn nhanh chóng sờ khuôn mặt Kiều tiểu thư:
“Phơi nắng bị đen đi sẽ không xinh đâu.” 
Hắn thật sự không cần nàng làm ruộng. 
Trần Kiều bị cái sờ đó làm cho giật nảy mình, chột dạ liếc trái liếc phải, sau đó hung hăng trừng mắt nhìn hắn một cái.
Trước kia nàng nhìn nhầm rồi, người này đâu phải là quân tử? Rõ ràng hắn cũng là một kẻ mặt dày.
“Không đến thì thôi, ta cũng chẳng muốn làm đâu.” 
Trần Kiều thở hổn hển nói, cất chén đũa rồi xách giỏ rời đi. 
Hàn Nhạc ngồi tựa lưng vào thân cây, nghiêng đầu nhìn vợ mình, trên đường có rất nhiều phụ nữ nhà nông, nhưng eo của Kiều tiểu thư nhà hắn là nhỏ nhất, đi cứ uốn éo. 
Cho đến tận lúc không nhìn thấy nàng nữa Hàn Nhạc mới nhắm mắt ngủ. Thế nhưng trời quá nóng, hắn không ngủ được, chỉ muốn về nhà ôm vợ. Tới lúc chạng vạng tối, huynh đệ Hàn Nhạc mới trở về nhà với toàn thân đầy mồ hôi.
 “Nhị đệ còn chưa về.” 
Trần Kiều bưng nước lạnh ra, bảo hai anh em tới rửa mặt, tiện thể nói một câu. Hàn Nhạc nói: 
“Chắc là ăn ở bên kia luôn.” 
Bảo con rể tương lai tới giúp mà Hồ thị lại dám không cho ăn, thì đợi bị người ta bàn tán đi.

Trần Kiều hiểu, lại đi bày bát đũa, cơm tối đã làm xong từ sớm, có cháo ngô và bánh thừa từ trưa, trong cháo nàng cũng bỏ thêm thịt vào.    
Hàn Nhạc nhìn nàng.
Trần kiều chỉ cười.
Ba người ăn được một nửa thì Hàn Giang trở về, cũng mệt mỏi đến mức đầu đầy mồ hôi.
“Ăn chưa?” 
Hàn Nhạc thuận miệng hỏi đệ đệ.
Hàn Giang dạ, vừa muốn múc nước rửa mặt thì bỗng nhiên ngửi thấy mùi thịt, lại nhìn vào nồi cháo, có thịt băm.
Hàn Giang lập tức cảm thấy thật tủi thân, so với việc giúp Tào gia trồng trọt, hắn đương nhiên muốn bận bịu chuyện nhà mình hơn, huống chi nhà mình còn có thịt ăn, chứ Hồ thị hẹp hòi kia á, ngay cả vụn thịt cũng không cho hắn. Hàn Giang ấm ức đi rửa mặt, mong chờ hai anh em sẽ để thừa cho hắn chút cháo thịt.
Nhưng Hàn Nhạc là người lãng phí sao? Thà ăn quá no cũng không cho phép phí phạm cái gì!
Chờ Hàn Giang rửa mặt xong đi vào, chỉ thấy đại ca tốt của hắn cầm nồi cháo, một tay cầm muỗng, đem muôi cháo cuối cùng xúc vào chén Tam đệ.    
Hàn Giang: …
“Chị dâu, bên kia nấu cơm không ngon, tối mai chị làm nhiều một chút, đệ sẽ về nhà ăn.” 
Do dự một chút, Hàn Giang hơi đỏ mặt nói với chị dâu.
Trần Kiều vừa định nói hôm nay cũng có phần của Nhị đệ, nhưng nhìn nồi cháo trống không, nàng liền cười, đáp:
“Được.”
Hàn Giang vui vẻ trở về phòng đi ngủ, mệt quá.
Đêm nay, Hàn Giang, Hàn Húc vừa dính giường đã ngủ. Hàn Nhạc lại bê một thùng nước vào, tắm ào ào.
Trần Kiều nằm trong chăn, nghe thấy thanh âm kia vẫn thấy rất ngứa ngáy    Sau khi tắm rửa xong, anh nông dân vào ôm nàng, giống như cày một ngày mà vẫn không đủ mệt, nhưng vẫn có sức bắt nạt nàng.   
“Ngày mai còn phải xuống ruộng đấy!” 
Trần Kiều mệt mỏi, nhịn không được mà phải nhắc chồng
“Nhưng nàng lại không cần đi.” 
Hàn Nhạc hờ hững nói, đôi mắt đen nhìn vào mắt nàng.
Trần Kiều chỉ có thể nằm yên để hắn bắt nạt. 
Cuối cùng cũng có thể đi ngủ, Trần Kiều oán hận nghĩ, sau này nàng còn thương hắn mệt mỏi nữa, thì nàng chính là đồ đần!


 


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.