Đọc truyện Xuyên nhanh chi kiều thê – Chương 15:
Trong túi tiền Hàn Nhạc đưa cho Trần Kiều có một lượng bạc và khoảng một trăm đồng . Trần Kiều hỏi Xuân Hạnh về giá gạo. Nàng cảm thấy chút bạc ấy chỉ đủ cho nàng và Hàn Húc chỉ ăn cơm canh suốt khoảng hai, ba tháng. Thỉnh thoảng lắm mới được ăn một bữa thịt.
“Không ít đâu, Hàn Nhạc từ nhỏ đã biết tiết kiệm rồi. Cuộc sống mà, thà rằng đàn ông tiết kiệm một chút cũng được, chứ chẳng ai thích người tiêu xài hoang phí cả.”
Điền thị mới đến chơi an ủi con gái. Trần Kiều thật sự không ghét bỏ gì cả. Kiếp này nàng được sống lại để tìm một người đàn ông sẽ khăng khăng một mực với nàng, giúp nàng không phải chịu tuẫn táng chứ không cần trải qua vinh hoa phú quý. Nếu phải chịu khổ thì nàng cũng không để ý, dù sao nàng không ra ngoài cửa lớn không bước khỏi cửa phụ, cũng chẳng thích ganh đua, so sánh với ai. Nhưng Hàn Nhạc thích kiếm tiền như vậy, nếu như nàng có thể giúp cải thiện cuộc sống của hắn, chắc có lẽ tình cảm của Hàn Nhạc đối với nàng sẽ sâu đậm hơn chăng?
“Mẹ ơi, con muốn kinh doanh cái gì đó. Mẹ cảm thấy bán cái gì thì tốt?”
Trần Kiều khiêm tốn xin mẫu thân giúp đỡ. Điền thị chỉ là một phụ nữ nhà nông, cũng không có quá nhiều kiến thức. Cha bà nuôi heo, lúc ở nhà mẹ đẻ sống cũng không tệ lắm. Còn chồng bà là tú tài dạy học, một năm tiền đóng học cũng rất khả, cho nên Điền thị chỉ có thể nghĩ tới hai phương pháp kiếm tiền. Một là nuôi heo, hai là đỗ đạt thành danh. Tuổi này Hàn Nhạc mới đi học thì hiển nhiên là đã muộn. Còn nuôi heo lại cần tiền vốn lớn, Hàn gia sợ là không có.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Chờ Hàn Nhạc trở về, con cùng hắn thương lượng một chút. Nếu hắn thật sự muốn nuôi heo, ta và cha con có thể cho mượn tiền, rồi để ông ngoại con dạy hắn.”
Hàn Nhạc sống tốt thì con gái bà mới sống tốt được, cho nên Điền thị vô cùng ủng hộ việc Hàn Nhạc đi kiếm tiền. Trần Kiều lập tức nghĩ đến hai con heo của Hàn gia. Hàng ngày mỗi khi cho ăn đều kêu ầm ĩ, sân trước Hàn gia toàn là mùi phân heo. Với cả, ngay cả nha hoàn mẫu thân tặng mà Hàn Nhạc cũng không cần, chỉ muốn dựa vào chính mình. Vậy hắn sẽ nhận sự giúp đỡ của cha mẹ vợ sao? Trần Kiều cảm thấy rất không có khả năng.
“Chờ hắn trở lại rồi hẵng nói đi.”
Trần Kiều chỉ có thể nói với mẫu thân như vậy. Mấy ngày sau, Điền thị định đi lên trấn trên mua vải may quần áo xuân hè cho chồng và con trai, hỏi con gái có muốn đi cùng hay không. Trần Kiều cầm lấy ví tiền của mình đi theo mẫu thân. Khi Trần Kiều xuất giá được nhà mẹ đẻ cho của hồi môn gồm đồ trang sức và hai mươi lượng bạc. Vậy nên nàng cũng có tiền riêng, và nàng muốn dùng số tiền đó.
“Tấm vải này rất đẹp. Kiều Kiều cũng mua hai tấm để may quần áo mới đi.”
Điền thị chọn xong vải cho chồng và con trai, lại nhìn trúng một tấm màu xanh nhạt, một tấm màu đỏ cánh sen. Bà định bỏ tiền mua cho con gái.
“Mẹ, con có tiền.” Trần Kiều không muốn tiêu tiền của mẹ.
“Của con là của con, còn đây là mẹ mua cho con gái mẹ.”
Điền thị đẩy con gái ra, kiên trì trả tiền. Trần Kiều không đẩy được mẫu thân. vừa quay đầu lại, đã thấy một tấm vải màu xanh da trời để ở vị trí tương đối cao, cũng đắt hơn các tấm vải khác một chút. Nghĩ tới những cái áo cũ treo trong tủ của Hàn Nhạc, Trần Kiều bảo ông chủ lấy tấm vải kia xuống.Điền thị lại gần, nói:
“Hàn Nhạc cao lớn, một tấm không đủ để may áo đâu.” Trần Kiều liền mua hai tấm, còn thừa thì cũng có thể may quần cho Hàn Nhạc. Điền thị không giành thanh toàn với con gái số tiền này. Hai mẹ con mua vải xong, lúc trở về, thấy có người bán gà, những chú gà con lít nhít trong giỏ. Trần Kiều rất thích, nhịn không được mà dừng lại, duỗi tay sờ những nắm lông đó.
“Tiểu thư muốn mua mấy con? Sáu đồng một con, mười đồng được hai con!”
Người bán gà là một bà lão, cười híp mắt hỏi. Trần Kiều nhìn những chú gà líu ríu, đột nhiên kề sát tai mẫu thân, hỏi về giá tiền nuôi gà. Điền thị nhanh chóng tính toán mấy khoản, hai con gà mất mười đồng, nuôi đến cuối năm có thể được hai ba cân, hai con cộng lại chắc bán được một trăm đồng, một giỏ bốn mươi, năm mươi con, con gái chỉ nuôi một nửa thôi cũng được, cuối năm không những thu được tiền mà trong lúc đó trứng gà có thể bán, hoặc để nhà mình ăn. Quan trọng nhất là con bé từ trước đến nay chỉ biết tiêu tiền rốt cục cũng muốn kiếm tiền rồi.
“Có thể mua được đấy, sau nay con không phải sợ ở nhà chán, chẳng có chuyện gì làm nữa rồi.”
Điền thị cười cổ vũ con gái. Trần Kiều mua hết một rổ gà, tổng cộng là bốn mươi lăm con, bà lão chỉ tính tiền bốn mươi bốn con, hết hai trăm hai mươi đồng, được tặng thêm một con. Trần Kiều, Xuân Hạnh vô cùng vui vẻ mang gà con trở về nhà, sau khi nấu xong bữa trưa, Điền thị tới giúp con gái dựng chuồng gà. Lão Tam Hàn Húc, Xuân Hạnh ra bờ sông nhặt đá, Điền thị dẫn con gái đi nhặt lá cây, làm cái cây trở nên trụi lủi, rồi sau đó đào mấy cái hố nhỏ, cuối cùng thì dùng sợi dây cố định ở giữa, thế là hàng rào của chuồng gà đã làm xong.
Hàn Húc, Xuân Hạnh bê rất nhiều tảng đá về, dựng sát bên chân tường thành cái chuồng gà, ban ngày đàn gà con có thể chạy trong hàng rào, ban đêm thì lùa về chuồng. Hàn gia còn có một cái lưới đánh cá bị rách, gắn trên hàng rào, gà con có trưởng thành thì cũng không bay ra ngoài được. Bốn người bận rộn đến tận trưa, làm xong ai cũng cảm thấy thật vui vẻ. Bây giờ gà còn nhỏ thì sẽ nuôi chúng trong nhà, đợi thời tiết ấm áp và gà cũng lớn một chút, thì lại thả về chuồng. Sau đó, Trần Kiều vừa trông ngóng gà con lớn lên, vừa làm áp choàng cho Hàn Nhạc, còn việc giặt quần áo, nấu cơm, cho heo ăn thì đã có Xuân Hạnh giúp.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang không có sự đồng ý của lustaveland. Bản sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Hàn Nhạc, Hàn Giang đi sang huyện bên vào mười bảy tháng Giêng, đến mùng hai tháng Ba thì toà nhà của phú hộ được xây xong, tiền công của hai huynh đệ tổng cộng được ba lượng bạc, bởi hai người họ rất chịu khó làm việc, khiến cho quản đốc vô cùng hài lòng, công nhân khác thì không nhận được nhiều như vậy.
Năm ngoái Hàn gia có mười lăm lượng làm vốn, người bình thường cưới vợ mất tám lượng tiền sính lễ, nhưng Hàn Nhạc lại không có phòng mới, nên phải mất mười lượng, làm xong tiệc rượu thì trong nhà cũng chỉ còn thừa hơn hai lượng bạc, suốt mùa đông Hàn Nhạc bán mấy tấm da thỏ cùng chút thịt rừng mới để dành được năm lượng hai. Khi rời nhà, Hàn Nhạc cho Trần Kiều một chút, còn bốn lượng thì giấu ở Tây phòng, sợ Kiều tiểu thư không biết nhà mình nghèo lại vung tay quá trán.
“Sau khi gieo trồng vào mùa xuân xong, chúng ta sẽ xây phòng mới cho đệ.”
Trên đường về nhà, Hàn Nhạc nói với đệ đệ, bây giờ đàn ông nhà nông cưới vợ đều phải chuẩn bị phòng mới thật tốt, xây xong phòng cho Nhị đệ hơn nửa năm, cuối năm lại bán một con heo, sang năm Nhị đệ có thể tới Tào gia cầu hôn được rồi.
“Chúng ta xây phòng mới, chị dâu có khó chịu hay không?”
Hàn Giang hơi lo lắng, ba phòng của nhà mình đã rất cũ rồi, mà nhà mẹ đẻ của chị dâu lại có điều kiện rất tốt. Hàn Nhạc không biết, nhưng nàng có vui hay không thì vẫn phải xây phòng mới cho Nhị đệ. Chờ hai đệ đệ lấy vợ rồi, hắn mới có thể sửa phòng của hắn và Trần Kiều. Rất nhanh đã tới đầu thôn, Hàn Giang cười nói với huynh trưởng:
“Đại ca về nhà trước đi, đệ đến gặp Trân Châu một lát.”
Không gặp nhau lâu như vậy rồi, hắn cũng rất nhớ nàng. “Đừng đi tay không.”
Hàn Nhạc lấy năm đồng từ trong túi ra, bảo đệ đệ lên trấn trên mua chút đồ ăn vặt. Hàn Giang cầm lấy tiền, nhanh chân chạy đi. Hàn Nhạc nhìn bóng đệ đệ, tay sờ gói mứt quả giấu trong ống tay áo, đi về phía nhà mình, bước chân cũng nhanh hơn. Hàn Nhạc muốn gặp Kiều tiểu thư nhà mình đến mức không thể chờ nổi, nhưng hắn không nghĩ tới, ra roi thúc ngựa về nhà, vậy mà cửa lớn lại đóng chặt!
Nhìn xuyên qua khe cửa, cửa nhà chính đang mở, chứng tỏ trong nhà còn có người, Hàn Nhạc liền cất giọng gọi Tam đệ. Hàn Húc đã đến trường tư thục, còn Trần Kiều thì đi nghỉ trưa, chỉ có Xuân Hạnh đang giặt quần áo ở sân sau, nghe thấy giọng nói, cũng không biết đấy là giọng của Hàn Nhạc nên nàng chạy đến sân trước, hỏi qua cánh cửa:
“Ai vậy?”
Hàn Nhạc nói:”Là ta, tiểu thư nhà ngươi đâu?”
Xuân Hạnh nhìn qua khe cửa, nhận ra, vội vàng mở cửa , vừa mở vừa nói:”Tiểu thư đi ngủ mất rồi.”
Hàn Nhạc nghe xong, tâm lập tức nóng lên một nửa, đi ngủ cũng tốt, bây giờ hắn cũng muốn ngủ.
“Ngươi trở về đi, nơi này tạm thời không cần ngươi.”
Hàn Nhạc quay người nói với Xuân Hạnh. Xuân Hạnh nhìn bàn tay ướt sũng của mình, mờ mịt giải thích:
“Nô tỳ còn chưa giặt quần áo xong…”
Hàn Nhạc nói: “Ta sẽ giặt.”
Xuân Hạnh có chút oan ức, cô gia không thích nàng như vậy sao? Mới về nhà đã đuổi nàng đi. Nhưng đối mặt với khuôn mặt lạnh lùng của người đàn ông như vậy, cũng không dám dài dòng nữa, nhìn về phía Đông phòng, rồi nàng lưu luyến rời đi. Nàng còn chưa đi được mấy bước, sau lưng đã truyền đến tiếng đóng cửa.
Xuân Hạnh: …
Nàng hậm hực trở về Lâm gia. Điền thị thấy nàng, chắc chắn phải hỏi một chút:
“Tiểu thư có chuyện gì à?”
Xuân Hạnh chu miệng nói: “Cô gia trở về, nói không cần nô tỳ, nô tỳ còn chưa giặt quần ái xong mà đã đuổi nô tỳ về rồi.”
Con rể trở về, Điền thị vừa mừng vừa sợ: “Cô gia không cho phép ngươi giặt quần áo sao? Tiểu thư đâu?”
Xuân Hạnh thở dài: “Tiểu thư đi ngủ mất rồi, cũng không biết nô tỳ bị đuổi về.”
Điền thị nhìn Xuân Hạnh, chợt cười một tiếng, bây giờ chính là buổi trưa, rất thích hợp để ngủ, chắc là con rể sợ Xuân Hạnh ở đó sẽ vướng bận đấy à? Điền thị cũng cảm thấy yên tâm.
Tại Hàn gia, Hàn Nhạc bê một thùng nước vào Tây phòng, lặng lẽ lau người, vội vàng trở về từ huyện bên, người hắn toàn là mồ hôi, chắc chắn nàng sẽ không thích. Tắm rửa xong, Hàn Nhạc sờ râu trên cằm, cuối cùng không đủ kiên nhẫn nữa, để trần, đi về phía Đông phòng.
Trên giường, Trần Kiều đang ngủ say, hoàn toàn không biết người chồng mới cưới của nàng đã trở về nhà. Hàn Nhạc lên giường, ngồi bên cạnh nhìn nàng. Hơn một tháng không gặp, Kiều tiểu thư của hắn hình như không thay đổi gì, khuôn mặt mềm mại, trắng trẻo, môi đỏ hồng, hơi hé mở ra. Hàn Nhạc lập tức nhớ lại mùi vị khi hôn nàng. Hắn nằm nghiêng cạnh, tiến tới hôn nàng. Đôi môi của hắn rất nóng, lỗ mũi còn thở ra khí, Trần Kiều lập tức tỉnh giấc, mở to mắt, mơ hồ nhìn thấy bộ dáng của người đàn ông, nàng bị dọa đến mức hét um lên, chỉ là vừa mới phát ra âm thanh, người đàn ông đó bỗng nhiên đè tới, dùng bờ môi chặn lại tiếng hét của nàng. Cho đến tận lúc Trần Kiều sắp không thở nổi nữa, Hàn Nhạc mới ngẩng đầu lên, nhìn nàng cười:
“Không nhận ra người đàn ông của nàng sao?” Trần Kiều sắp tức đến chết rồi, đánh vào cánh tay cứng rắn của hắn một cái:
“Ai bảo chàng hù dọa ta!”
Trong chớp mắt đó, nàng còn tưởng có tên lưu manh vô lại lẻn vào nhà. Hàn Nhạc chỉ cười, cảm thấy bộ dáng trừng mắt tức giận của nàng lúc này vô cùng đẹp. Trần Kiều ngửa đầu lên, không kìm được mà nhìn kĩ người chồng vừa mới phải xa cách, phát hiện mặt của hắn gầy và đen đi, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt thâm thúy, dường như, còn đẹp trai hơn lúc trước. “Nhớ ta không?”
Hàn Nhạc hỏi nàng, cổ họng nhấp nhô. Trần Kiều lập tức quay đầu ra chỗ khác, đỏ mặt nói:
“Không.”
Hàn Nhạc không tin, cũng không định hỏi nàng có nói thật hay không, hắn cúi xuống, nhanh chóng dán môi mình lên cái miệng nhỏ nhắn của nàng, giọng nói khàn khàn: “Ta rất nhớ nàng, ban ngày nhớ, ban đêm còn nhớ hơn.”
Mặt Trần Kiều đỏ ứng, nhắm mắt lại đẩy hắn ra: “Dịch ra đi, ban ngày ban mặt.”
Thân thể to lớn của Hàn Nhạc vẫn bất động, chỉ giơ tay lên, cởi áo hoa trên người nàng xuống. Trong phòng sáng như này, Trần Kiều xấu hổ chết mất, thử ngăn hắn lại, nhưng lần này thì tốt rồi, hắn đột nhiên giống như con dã thú bị quấy rầy khi ăn, trực tiếp kéo hai tay nàng để lên đỉnh đầu, lại không hề kiêng kỵ gì mà muốn nàng. Trần Kiều thực đáng thương, như thể nàng thật sự biến thành một cô vợ nhỏ mảnh mai tội nghiệp, giờ ngọ thôn dân đi nghỉ ngơi thì nàng lại bị một tên vô lại cường tráng tự tiện xông vào nhà bắt nạt.