Đọc truyện Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh – Chương 29: Đánh Bại Bạch Liên Hoa – Lăn Giường Với Sinh Viên Thể Thao 3
Bởi vì vừa mới bắt đầu năm học, hơn nữa trùng hợp phải đón tân sinh viên vào trường, cho nên Lê Tử Ngôn không có lớp học hay bài tập gì vào sáng thứ hai.
Vừa vặn ở mỗi ngành đều phải phái học trưởng học tỷ đến địa điểm huấn luyện quân sự để giúp đỡ và chăm sóc cho các em năm nhất, mang theo nước và chuẩn bị một ít hoa quả, bọn họ là bộ mặt đại diện của trường học.
Lê Tử Ngôn thành tích nổi bật, tướng mạo ưu tú, là bí thư chi đoàn trong hệ, đương nhiên là ứng cử viên sáng giá nhất, vừa vặn hệ thể thao cùng hệ khiêu vũ tập huấn cùng một địa điểm, Lê Tử Ngôn có thể tình cờ gặp mặt Hàn Diệc Triết.
“Một hai một, một hai một…”
Lần này huấn luyện viên được mời tới là thành viên của lực lượng cảnh sát vũ trang, trên người mặc quân phục màu xanh lá cây, sinh viên tập huấn mặc quân phục màu xanh biển.
Nhìn xung quanh toàn bộ sân vận động đều là màu xanh, giống như một đám xì trum tụ tập nhảy ra từ ti vi.
“Tử Ngôn, đưa cho chị đi, một mình cậu xách quá nhiều rồi.”
“Không sao, tiền bối, chỉ là mấy chai nước mà thôi, sao có thể để cho mấy vị tiên nữ xinh đẹp làm chuyện này?”
Lê Tử Ngôn mỉm cười với hai cô gái bên cạnh, vẻ mặt ôn nhu, lời nói ra trong miệng cũng làm cho lòng người vui vẻ.
Biểu tình của cậu chân thật, giọng điệu cũng chân thành, không ai mà không thích giao tiếp với người như vậy, cũng không có ai không thích nghe lời như vậy, Tôn Kiều Kiều và Lý Tâm Di nhìn nhau, cả hai đều thấy được thấy ý cười cùng yêu thích trong mắt.
“Cậu nha, tính tình tốt, sao lại từ chối Vương Đạo, cô ấy cứ suốt ngày ca ngợi cậu, xem người khác đều là gạch lót đường của cậu!”
Tôn Kiều Kiều nhìn Lê Tử Ngôn, bởi vì phơi nắng mà mặt đỏ bừng đầy mồ hôi, có chút thương cảm đệ đệ:
“Cậu quá tốt bụng, tính tình hiền lành, việc gì cũng giúp tụi chị, anh chị đây phải luôn để mắt đến cậu, nếu không có ngày cậu bị mang đi bán cũng không biết.”
“Không phải sao? Lần trước học trưởng Lục Phàm cũng nói cậu cả ngày đều cười, không thấy tức giận với ai, nếu đụng phải những người tâm địa không tốt, bảo đảm người ta coi cậu là quả hồng mềm.”
“Nào có a, em thấy mấy anh chị quá che chở em rồi, em cũng không tốt đến vậy.”
Lê Tử Ngôn cười bất đắc dĩ, nhưng trong lòng lại có chút ấm áp.
Cậu đến thế giới này đã ba tháng, cậu không thích tranh chấp hay gây xung đột với người khác.
Hơn nữa cậu ở đây đến nhàm chán, nếu người khác có việc cần giúp, chỉ cần là chuyện trong khả năng, cậu có thể sẵn sàng giúp đỡ, nhưng không ngờ để lại nhiều tiếng tăm như vậy.
Cũng may nguyên chủ cũng là người hiền lành tính cách ôn nhu, cũng là người không thích giao tiếp, bằng không cậu tới nơi này rất dễ bị người ta nghi ngờ.
Bây giờ tất cả mọi người xung quanh đều coi cậu như một người bạn, nói không vui là giả.
Ba người từ cổng nhỏ của sân vận động tiến vào, dọc theo đường đi, tìm được đội ngũ của hệ thể thao và hệ khiêu vũ, Lê Tử Ngôn ôm ba thùng nước, gắng sức đem những thứ này đặt lên bậc thang.
Trên tay đã bị hằn ra vết đỏ, trên cánh tay và hai bả vai đều đau nhức.
Lê Tử Ngôn vận động khớp của mình, thở ra một hơi, huấn luyện quân sự cũng vừa vặn đến giờ nghỉ ngơi.
“Tử Ngôn, cậu nghỉ ngơi trước đi, chị đi sắp xếp, để cho bọn họ tới lấy.”
“Ừm.”.
Truyện Phương Tây
Lý Tử Nham gật đầu đáp ứng, nhưng không ngồi trên bậc thềm, mà vẫn đứng như trước.
Ở trong hàng ngũ tìm kiếm, không bao lâu, cậu liền bắt gặp một đôi mắt trong suốt sáng ngời, trong mắt hai người đều hiện lên một tia kinh ngạc.
Hàn Diệc Triết vội vàng giơ cánh tay vẫy vẫy, sau đó đi về phía huấn luyện viên, hai người nói gì đó, rồi cởi mũ ra, chạy một mạch về phía Lê Tử Ngôn.
“Học trưởng Tử Ngôn, sao anh lại tới đây?!”
“Đến cho cậu mát mẻ.”
Lê Tử Ngôn cười đùa, mồ hôi trên người mình còn chưa lau, mà lấy ra một túi khăn giấy từ trong túi, rút ra một tờ nhẹ đè lên trán Hàn Diệc Triết:
“Em nghỉ ngơi một lát, sau đó hãy uống nước, anh và các chị mang nước và trái cây cho mấy đứa, có thể ăn một chút.”
“Cảm ơn học trưởng!”
Hàn Diệc Triết cười, lộ ra một hàm răng trắng, bộ dáng không hề có tâm cơ, ngược lại còn có vài phần ngây thơ đáng yêu.
Hắn nhận khăn giấy trên tay Lê Tử Ngôn, không biết là vô ý hay vô tình, ngón tay hai người nhất thời chạm nhau, hắn chỉ cảm thấy ngón tay Lê Tử Ngôn hơi lạnh, cảm giác chạm vào trên mu bàn tay hắn đặc biệt mềm mại.
Dùng tay ấn khăn giấy, nhẹ nhàng lau trên trán, lau đến đầu mũi, liền ngửi thấy mùi trà nhàn nhạt của khăn giấy, động tác của Hàn Diệc Triết dừng lại, cảm thấy mình sinh ra ảo giác, tại sao cảm thấy mùi hương này tương tự trên người học trưởng.
Lê Tử Ngôn lại nói vài câu với Hàn Diệc Triết, lấy ra một chai nước cho hắn, đi tới bên cạnh hai học tỷ hỗ trợ phân phát nước và hoa quả, tuy rằng cậu hy vọng có thể trao đổi nhiều hơn với Hàn Diệc Triết, nhưng cũng không thể ném học tỷ người ta ở đó, mình ở bên này nói chuyện yêu đương.
“Tử Ngôn, cậu nghỉ ngơi đi, cứ để chị làm, chị thấy cánh tay cậu đỏ bừng rồi, xíu nữa lại đau.”
“Không sao đâu, học tỷ, hai người mới nên đi nghỉ ngơi một lát, em nhớ rõ hai học tỷ đều được chọn tham gia cuộc thi liên tỉnh, thầy Trịnh lại yêu cầu rất nghiêm khắc, các chị phải tập luyện cùng ăn kiêng, đừng để bản thân mất sức nữa.”
Tôn Kiều Kiều và Lý Tâm Di trong lòng lại ấm áp, nhìn kìa, có người được định sẵn là để người khác thích mà, cậu tinh tế, kiên nhẫn, luôn đối xử người khác bằng phần mềm mại nhất của mình, hơn nữa còn có trách nhiệm với bản thân.
“Cậu nha, cứ luôn tốt như vậy, cẩn thận một ngày nào đó bị người ta mang đi bán!”
“Nếu em bị mang đi bán, không phải học tỷ học trưởng sẽ đến cứu em về sao!”
“Ai muốn bán học trưởng?”
Quân phục huấn luyện trên người Hàn Diệc Triết còn chưa cởi ra, đã mang hai thùng nước đi đến bên cạnh Lê Tử Ngôn, giúp mở ra phân phát cho các bạn học đang xếp hàng nhận nước:
“Nếu có người bán học trưởng, tôi là người đầu tiên đánh hắn đến khóc.”
Lê Tử Ngôn bị lời đùa nghịch này làm cho bật cười, vỗ vỗ vai Hàn Diệc Triết:
“Sao không nghỉ ngơi?”
“Thể chất của em tốt, không sao đâu, học trưởng Tử Ngôn, anh với các học tỷ nghỉ ngơi đi, để nước em phát cho.”
Lê Tử Ngôn không đáp lại, cùng Hàn Diệc Triết phân phát nước xong, nói vài lời với hai vị học tỷ, cùng Hàn Diệc Triết ngồi sang một bên.
“Ngày đầu tiên tập huấn cảm giác thế nào, có thể tiếp nhận cường độ này không?”
“Cái này so với huấn luyện của tụi em còn tốt hơn nhiều, không tính là gì.”
Quả thật, mới nửa ngày huấn luyện quân sự, không ít bạn học hệ khác đã sắp bay nửa mạng, ai cũng oán hận.
Bất kể là nam sinh hay nữ sinh đều không tránh khỏi một trận đau nhức, chỉ có nam sinh và nữ sinh trong hệ thể thao mới tốt hơn một chút, dù sao bình thường bọn họ cũng thường tập luyện nên thể lực so với những người thường xuyên đọc sách trên ghế tốt hơn nhiều.
“Đúng rồi, phòng ngủ của các em có thuốc đầy đủ không? Buổi chiều anh mang cho em một số thuốc thường dùng, dù nói thể lực của em rất tốt, nhưng thời tiết nóng như vậy dễ bị say nắng.”
Hàn Diệc Triết gật đầu, nhìn Lê Tử Ngôn, trong mắt loé lên một tia yêu thích và cảm động.
Từ hôm qua hắn đã nhìn ra được, học trưởng trước mặt này là một người ôn hòa dịu dàng, lúc Lê Tử Ngôn vừa bước vào sân vận động hắn đã nhìn thấy.
Rõ ràng cánh tay đã đau nhức, nhưng vẫn tự mình cầm ba thùng nước, nhất định không để cho hai cô gái đụng vào.
“Diệc Triết!”
Hàn Diệc Triết còn muốn mở miệng nói gì đó, chưa đợi hắn phát ra âm thanh, cách đó không xa truyền đến một tiếng gọi trong trẻo quen thuộc, hai người ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Bạch Hạo Hiên đang đi về phía bọn họ, nhíu mày, sắc mặt có chút tái nhợt:
“Diệc Triết, cậu ở đây a, vừa rồi tớ còn muốn tìm cậu.”
Bạch Hạo Hiên nhếch khóe miệng lộ ra một nụ cười với Hàn Diệc Triết, nhưng giữa lông mày lại có vẻ khó chịu, đợi đến khi cậu ta và Hàn Diệc Triết nói xong, mới quay đầu lại nhìn Lê Tử Ngôn:
“Học trưởng, anh cũng ở đây sao?.”
“…”
Lời này Lê Tử Ngôn cũng không biết nên trả lời như thế nào, cậu đứng dậy đưa nước và hoa quả, cuối cùng cũng thấy được sự tồn tại của cậu rồi sao:
“Tiểu Bạch, sắc mặt của cậu không tốt lắm, có phải không được thoải mái hay không?”
“Cám ơn học trưởng đã quan tâm, tôi chỉ là…”
Lời còn chưa nói xong, Bạch Hạo Hiên đã nhắm mắt lại, thân thể mềm nhũn, ngã về phía Hàn Diệc Triết.
Lê Tử Ngôn bị người này làm cho sửng sốt, nhưng rất nhanh đã phản ứng lại, cậu vẫy vẫy tay với các học tỷ ở bên kia, bên này bảo Hàn Diệc Triết đặt Bạch Hạo Hiên nằm xuống, cởi nút áo Bạch Hạo Hiên, để cho không khí trong quân phục tản ra.
Đưa tay thăm dò trán Bạch Hạo Hiên, sau đó nhìn đồng tử của cậu ta:
“Bạn học này chắc là có hơi say nắng, nhưng không biết có bị hạ huyết áp hay không, nên đưa đến phòng y tế.”
“Có chuyện gì vậy?”
Huấn luyện viên vội vàng chạy tới, nhìn thoáng qua trạng thái của Bạch Hạo Hiên, thở phào nhẹ nhõm, lông mày khẽ nhíu lại:
“Thể lực quá yếu, có hơi say nắng, vấn đề không lớn, bạn học này, xin hỏi cậu là học trưởng phục trách cậu ta sao?”
“Đúng vậy.”
“Vậy phiền cậu đưa bạn học này đến phòng y tế, được không?”
Huấn luyện viên cũng rất bất đắc dĩ, thời gian huấn luyện quân sự năm nay vốn ngắn, cuối cùng còn phải tiến hành trình diễn, buổi sáng hắn thật vất vả mới xếp xong đội ngũ, Bạch Hạo Hiên lại ngất xỉu, không biết tiếp theo có thể tiếp tục tham gia huấn luyện quân sự hay không.
Hàn Diệc Triết lại là người dẫn đầu hắn chọn cho đội ngũ nam, lát nữa sẽ đến đó huấn luyện.
“Vị bạn học Hàn này lát nữa còn phải đi huấn luyện hàng ngũ nam, có thể phiền cậu một chút được không? “
“Đương nhiên là được, đó là chuyện tôi nên làm.”
Lê Tử Ngôn không né tránh, dưới sự trợ giúp của mọi người, đem Bạch Hạo Hiên đặt lên lưng mình, sau khi tạm biệt Hàn Diệc Triết, dưới sự hộ tống của Tôn Kiều Kiều và Lý Hân Di đi đến phòng y tế.
007 ở thức hải nhìn thấy hết vở kịch này trong mắt, dùng âm thanh điện tử lạnh như băng phun ra một câu:
“Quaooo, tình địch cõng tình địch.”
“…..Câm miệng.”.