Đọc truyện Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh – Chương 26: Câu Dẫn Lớp Trưởng Cao Lãnh Phiên Ngoại
Trời đã gần sáng, ánh mặt trời bên ngoài theo khe hở rèm cửa chiếu vào, rải lên mặt Lê Tử Ngôn.
Cậu đưa tay sờ sờ bên cạnh, không sờ được làn da ấm áp quen thuộc làm cho người ta an ổn, mà là lớp vải nhung mềm.
Cậu vén chăn lên, nhìn thấy trước ngực mình một bé mèo Ragdoll đang nằm sấp, trong tay là cái đuôi dài của bé mèo.
Từ trên giường ngồi dậy, lộ ra nửa người trên đầy dấu hôn hương diễm.
Lê Tử Ngôn dụi dụi mắt, đôi môi sưng đỏ khẽ cười, cưng chiều vuốt lông bé mèo, xuống giường trong tiếng kêu meo meo thoải mái, đi vào phòng tắm qua loa rửa mặt.
Trong phòng bếp truyền đến hương thơm nhàn nhạt, Lê Tử Ngôn mặc áo sơ mi trắng lớn hơn một cỡ, hai chân dài trần trụi lạch bạch vào phòng bếp.
Một thân ảnh cao lớn đang đứng làm đồ ăn, nửa người trên trần truồng, trên lưng còn có vài vết cào sưng đỏ tượng trưng cho tình yêu kịch liệt tối qua.
Lê Tử Ngôn đi rất nhẹ, từ đằng sau ôm lấy eo Hàn Thạc, cọ cọ vào lưng Hàn Thạc.
“Không ngủ thêm chút nữa?”
Hàn Thạc đang nấu cháo, lúc này cũng gần chín, vặn nhỏ lửa, đậy nắp lại đợi sôi, quay đầu duỗi tay ôm Lê Tử Ngôn vào lòng.
“Mệt không? Eo có đau không? “
Bàn tay ấm áp ở eo nhẹ nhàng xoa bóp, Lê Tử Ngôn lắc đầu, giương mắt nhìn về phía Hàn Thạc, đuôi mắt còn hơi đỏ hồng, cậu muốn Hàn Thạc ôm đi nhưng không muốn nói ra, chỉ dùng ánh mắt ướt át nhìn hắn thay lời muốn nói.
Nhưng mà người đối diện cậu đã sớm nhìn thấu suy nghĩ của cậu, nâng cánh tay dài ôm ngang Lê Tử Ngôn, bế đến phòng khách.
Mèo Ragdoll vốn nằm trên giường cũng lảo đảo nhảy xuống, bước đi tao nhã tới bên sofa, nhảy lên, cọ cọ ngón tay Lê Tử Ngôn để lộ ra bên ngoài, sau đó bò vào trong ngực Lê Tử Ngôn, tìm được một nơi thoải mái, nằm ở đó không thèm nhúc nhích.
“Thật biết tìm chỗ.”
Trong giọng nói của Hàn Thạc mang theo chút bất mãn cùng bất đắc dĩ, duỗi ngón tay chọt trán con mèo, lại nhận được một tiếng kêu không hài lòng của nó:
“Vị trí đó là của tao.”
“Tại sao trước kia em không phát hiện anh lại trẻ con như vậy?”
Lê Tử Ngôn nắm tay Hàn Thạc, tựa đầu vào vai hắn, trong giọng nói mang theo ý cười, còn có chút khàn khàn:
“Mèo của em đáng yêu như vậy, anh cho nó nằm một chút đi.”
“Anh sợ em mệt”
Hai tay Hàn Thạc hơi nhấc lên, khiến Lê Tử Ngôn ôm chặt cổ mình, sau đó đặt cằm lên trán Lê Tử Ngôn, trên đó hôn xuống vài cái:
“Tối hôm qua anh có hơi mạnh bạo, may mà em không bị thương.”
Hôm qua là kỷ niệm ba năm hai người ở bên nhau, trong ba năm nay, Hàn Thạc chăm sóc Lê Tử Ngôn rất tốt, khiến bản thân càng ngày càng trở nên tốt hơn, mười ngón tay của cậu cũng chưa từng phải chạm nước.
Đến bây giờ đã thành chủ gia đình, hiểu rõ sở thích của Lê Tử Ngôn, học nấu ăn từng chút một để làm những gì Lê Tử Ngôn thích ăn.
Hơn nữa tiêu chuẩn kép và sở thích biến thái của Hàn Thạc tới thần tiên cũng khó khuyên nổi, chứ đừng nói là Lê Tử Ngôn, chỉ có thể ở bên cạnh hắn hưởng thụ những điều này.
Cho nên, Lê Tử Ngôn tỉ mỉ chuẩn bị một ngày kỷ niệm, dùng để cảm ơn Hàn Thạc, cũng dùng để chúc mừng thời gian hai người ở bên nhau lâu như vậy.
Tình yêu sâu đậm, thời khắc vừa vặn, hết thảy đều đạt đến mức nóng bỏng, mọi chuyện sau đó không kiểm soát được, củi khô bốc lửa trong phòng, đem bé trà hoa Lê Tử Ngôn đốt sạch, ép khô đến giọt cuối cùng.
Đợi đến khi Lê Tử Ngôn mơ mơ màng màng nhắm mắt lại, bầu trời bên ngoài đã lộ ra ánh sáng, quần áo rải rác khắp nơi, theo dư vị còn chưa hoàn toàn biến mất chìm vào trong mộng.
“Cũng may, em đã ngủ cả buổi sáng rồi…”
Lê Tử Ngôn vuốt ve cái đuôi mèo trong tay, chọt cái mũi ẩm ướt của nó, lại cầm lấy hai măng cụt của đối phương, ấn lên miếng thịt mềm mại:
“Đúng rồi, anh ơi, anh cho Bánh Sữa ăn chưa?”
Bánh sữa là tên của con mèo Ragdoll này, năm thứ hai sau khi bọn họ chuyển đến căn hộ, Lê Tử Ngôn ở cửa hàng thú cưng nhìn thấy con mèo này, ôm lấy Hàn Thạc, làm nũng hết cỡ, cuối cùng cũng đem được tiểu vương tử này về nhà.
“Rồi, anh không muốn cho nó ăn, anh hiện tại chỉ muốn cho em ăn no.”
Với cách nói này, ngay cả linh hồn Lê Tử Ngôn đã lớn tuổi rồi cũng có chút ngượng ngùng, tai cậu có chút đỏ lên, mím môi cười, bộ dáng ngoan ngoãn nhu thuận.
Hàn Thạc cứ như vậy ôm Lê Tử Ngôn ngồi trên sô pha, nhẹ nhàng vuốt ve tóc và đôi chân dài của Lê Tử Ngôn, ôn nhu xoa bóp eo cậu.
Nồi cháo trong bếp sôi lên phát ra tiếng ục ục, toả ra hơi nóng và mùi thơm, hai người một mèo cứ nằm trong căn hộ như vậy, nhưng không hề có sự nhàm chán, tràn ngập sự ấm áp và nhu tình.
Nhìn thoáng qua thời gian, Hàn Thạc ôm Lê Tử Ngôn đến bàn ăn, tự mình đi vào phòng bếp, chuẩn bị cháo và đồ ăn kèm, đặt lên bàn, bản thân lại vòng về vị trí của Lê Tử Ngôn, ôm Lê Tử Ngôn lên, để đối phương ngồi trong lòng mình.
Lúc còn nhỏ khi còn mang tã lót, Lê Tử Ngôn mới được đối xử có người ôm ăn cơm như vậy, không nghĩ tới hiện tại mình đã hơn hai mươi tuổi, còn bị người ôm vào trong ngực cưng chiều.
“Đừng nhúc nhích, cứ ăn từ từ.”
Hàn Thạc vẫn giữ nguyên nét lạnh lùng như trước.
Chỉ là ánh mắt hắn nhìn về phía Lê Tử Ngôn vĩnh viễn tràn đầy tình yêu nóng bỏng.
Giống như lúc này, hắn nhìn Lê Tử Ngôn mở đôi môi đỏ mộng và mềm mại, từng ngụm từng ngụm ăn cháo mà hắn làm, đặc biệt có cảm giác thành tựu cùng thỏa mãn.
“Anh không ăn sao?”
“Chỉ muốn nhìn em ăn, sau khi em ăn xong anh sẽ ăn.”
Hàn Thạc cúi đầu hôn lên môi Lê Tử Ngôn, đem một hạt gạo cùng giọt nước đưa vào miệng mình, sau đó sờ nắn vành tai đỏ của đối phương:
“Ngoan ăn đi.”
Sau khi ăn cơm xong, chuyện rửa bát giao cho máy rửa chén, Hàn Thạc bảo Lê Tử Ngôn thay một bộ quần áo ở nhà mềm mại để tránh bị lạnh.
Chiều cao của hai người bọn họ có sự chênh lệch, nhưng chiếc áo sơ mi chênh lệch không nhiều lắm, áo sơ mi của Hàn Thạc chỉ có thể miễn cưỡng che đi nửa cái mông Lê Tử Ngôn, quả thực rất mê người, nhưng Hàn Thạc không nỡ làm bảo bối của mình bị bệnh, cũng sợ mình không kiềm chế nổi cám dỗ.
Hai người sắp bước vào năm cuối đại học, Lê Tử Ngôn học chuyên ngành kế toán, Hàn Thạc là chuyên ngành tài chính, kiến thức của hai người có rất nhiều phần giống nhau.
Khi trở lại trường học, phải chuẩn bị thực tập và luận án tốt nghiệp, vì vậy ngay bây giờ phải lập tức chuẩn bị.
Dọn dẹp phòng rồi chơi với mèo, hai người một trước một sau vào thư phòng, kề vai ngồi trước bàn làm việc, nhìn văn bản trên máy tính, bả vai dính sát vào nhau, tình cảm tràn đầy trong mắt cùng nụ cười hạnh phúc, vẫn như năm đó..