Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 257: Đường Về 7


Đọc truyện Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh – Chương 257: Đường Về 7


Editor: Uyên
“Cái gì?” Cả hai không thể tin được ngơ ngác nhìn đốm sáng xung quanh hội tụ thành một đứa bé, cuối cùng rơi vào vòng tay Lê Tử Ngôn.
Đứa bé trắng mềm, nhắm mắt mím môi ngủ thật ngọt ngào.
“Đây là…con của chúng tôi?” Giọng nói của Hàn Tri Dao tràn ngập vẻ không thể tin được.
Từ khi hắn xác định mình thích Lê Tử Ngôn thì hắn đã chuẩn bị đến việc mình sẽ không có con.

Đối với hắn mà nói có con hay không cũng không sao cả, hắn thích một người chỉ vì thích mà thôi, cũng không cần một lý do nào khác.
Dù cho Lê Tử Ngôn là nữ thì hắn thích Lê Tử Ngôn cũng không vì Lê Tử Ngôn có thể sinh con.

Hơn nữa coi như Lê Tử Ngôn không muốn sinh thì hắn cũng sẽ không bởi vậy mà giận chó đánh mèo.
Nhưng đứa bé này, đối với hắn lại không giống nhau.
Đứa trẻ này đã chứng kiến quãng đường khó khăn của hắn và Lê Tử Ngôn, chứng kiến tình cảm không thể phai mờ giữa hai người.

Đối với hắn mà nói đứa nhỏ này không phải là người kế thừa của hắn mà là một nhân chứng tốt nhất cho hắn và Lê Tử Ngôn.
Món quà này quá bất ngờ cũng quá kinh người đến nỗi Lê Tử Ngôn không biết nên nói gì, chỉ có thể đứng đó ôm bé con mềm mại.
[Tất cả chuyện về đứa nhỏ này tôi đã giúp hai người xử lý ổn thỏa, vấn đề thủ tục cũng không cần lo lắng.


Ngoài ra còn có một chuyện khác.]
Dữ liệu của 007 di chuyển các đốm sáng tập trung trong lòng Hàn Tri Dao, [Tôi cũng mang mèo của ngài về.]
“Bánh Sữa!”
[Nó là một trong những vật dự trữ được sử dụng để sưởi ấm tâm hồn của ngài, bởi vì ngài đã cứu nó nên nó rất thích ngài, tôi di chuyển cũng khá tiện.

Đưa một phần linh hồn của ngài vào nó sẽ giúp ngài phục hồi nhanh hơn.

Bây giờ quyền quyết định thuộc về ngài, ngài có thể đưa nó về.]
“Thật sao?!”
[Tôi tới tìm hai người cũng chỉ có hai chuyện này, có lẽ sau này tôi sẽ không xuất hiện nữa, hy vọng hai người có một cuộc sống hạnh phúc.]
Lê Tử Ngôn gật đầu, một tia rối rắm lướt qua hai hàng lông mày cậu rồi lại khó xử nhìn Hàn Tri Dao bên cạnh.
“007, ta…”
[Ký chủ, tôi biết ngài muốn nói gì, chuyện ngài lo lắng đã được giải quyết.]
Trong giọng nói của 007 có thêm vài phần ý cười như con người, hình bóng của nó dần tan biến trước mặt Hàn Tri Dao và Lê Tử Ngôn, [Hai người sẽ sống lâu trăm tuổi, yêu nhau cả đời.]
Lê Tử Ngôn hơi sửng sốt, bên tai lập tức vang lên âm thanh của 007, [Năm năm tuổi thọ hắn hi sinh đã trả lại trọn vẹn, hai người sẽ nắm tay nhau cả đời, đây là quà cảm ơn tôi dành cho ngài.]

007 mỉm cười nhìn hai người đang ôm đứa nhỏ và con mèo, trong hệ thống lúc nào cũng là đường thẳng lại xuất hiện những dao động giống như tình cảm của con người.
Khó trách mỗi nhiệm vụ của hệ thống đều khó khăn nhưng lại được nhận được nhiều điều như vậy, đối với nó thì nó phải là người cảm ơn Lê Tử Ngôn và Hàn Tri Dao mới đúng.

Là tình cảm chân thành của họ đã giúp 007 nâng cấp thành công và cũng nhờ họ mà 007 mới hiểu được cảm xúc là gì.
Nhìn những kỷ lục thế giới được lưu trữ trong không gian, 007 để lại dấu ấn trên đó – độc nhất.
Khi thức hải biến mất, xung quanh cũng trở lại bình thường, Hàn Tri Dao và Lê Tử Ngôn mở mắt ra lập tức nhìn thấy trong ngực mỗi người ôm một “cục nợ”.
“Meo meo…”
Bánh Sữa thấy Lê Tử Ngôn liền kêu một tiếng, bò ra khỏi ngực Hàn Tri Dao cọ cọ đầu ngón tay Lê Tử Ngôn, nếu như không phải Hàn Tri Dao nắm gáy nó thì chắc là đã nhảy vào lòng Lê Tử Ngôn rồi.
Mà đứa nhỏ trong lòng Lê Tử Ngôn vẫn chưa tỉnh, nhắm mắt chép miệng, ngủ yên bình như rất quen thuộc với hơi thở của hai người ba mình.
Hàn Tri Dao nhìn Lê Tử Ngôn đang ôm đứa nhỏ cùng mèo trắng, rốt cục không kìm chế được tình cảm mãnh liệt của mình, lấn người sang đè chặt môi Lê Tử Ngôn, hốc mắt cũng đỏ lên.
“Anh ơi, em yêu anh.”
“Anh cũng yêu em, mãi mãi.”
Bọn họ cũng không muốn giấu chuyện đứa nhỏ, buổi trưa cùng ngày ba mẹ Lê cùng Lê Tử Hàn tới đây đã biết chuyện.

Đã trải qua quá nhiều chuyện không có khả năng nên tất cả đều bình tĩnh đến lạ thường, chỉ còn lại cảm động và nước mắt của người một nhà.

Tuy chưa từng trải qua nhưng rốt cuộc đứa nhỏ vẫn là con mình sinh ra, ba mẹ Lê đau lòng không thôi, ôm chỗ này, nhìn chỗ kia, thậm chí còn muốn cho Lê Tử Ngôn ở cữ.
Có cháu, ba mẹ Lê cũng bận rộn, mua một căn nhà gần đó thay phiên nhau chăm cháu.
Hàn Tri Dao cũng sắp tốt nghiệp, cũng may đã chuẩn bị xong bài luận, Lê Tử Ngôn cũng là một người nhìn xa, đã sớm sửa xong bài luận còn lại chỉ chờ xuất viện.
Sau khi sắp xếp mọi thứ một cách ổn thỏa thì cũng bắt đầu lên lịch gặp ba mẹ.
Ba mẹ Hàn đã biết chuyện Hàn Tri Dao thích Lê Tử Ngôn từ lâu, bọn họ rất cởi mở nên cũng không phản đối chuyện tình cảm của Hàn Tri Dao.

Hơn nữa Lê Tử Ngôn cũng là một đứa trẻ ngoan, khi bọn họ nghe Hàn Tri Dao nhắc tới đều rất hài lòng, lần này Lê Tử Ngôn xảy ra chuyện ngoài ý muốn tận lúc sắp khỏi Hàn Tri Dao mới nói cho bọn họ biết.
Hai vợ chồng già vội vàng thu dọn đồ đạc chạy tới bệnh viện hỏi han ân cần.
Tuy cuộc gặp mặt khá qua loa nhưng hai bên đều rất hài lòng vui mừng, đặc biệt là ba mẹ Hàn, sau khi chính mắt thấy Lê Tử Ngôn lập tức thích không chịu được.

Sau khi biết sự tồn tại của đứa nhỏ phải sửng sốt một hồi, khoảng một hai ngày sau mới bình thường lại.
Nhìn bốn ông bà vui vẻ ôm đứa nhỏ, Lê Tử Ngôn bất đắc dĩ thở dài, lúc trước cậu và Hàn Tri Dao đã hoàn thành kì thi tốt nghiệp, bây giờ đang chính thức chụp ảnh tốt nghiệp.

Hai đôi ba mẹ cộng thêm Lê Tử Hàn đều đòi tới đây, kết quả đứa nhỏ cũng dẫn tới, cả gia đình khá sôi nổi.
Hàn Tri Dao bất lực cười, mấy ai có được ba mẹ như vậy.
Ôm vai Lê Tử Ngôn đi dạo trong sân trường, cũng không để ý tới ánh mắt ngạc nhiên hay kì lạ của những người xung quanh, Hàn Tri Dao nắm cổ tay Lê Tử Ngôn, nhẹ nhàng nói, “Cảm thấy em tầm thường rất nhiều so với mỗi người thế giới kia.”
“Mỗi một người đều là em, trên người bọn họ đều có hình bóng của em.”
Lê Tử Ngôn uống sữa socola rồi đỏ mặt nhón chân hôn lên môi Hàn Tri Dao một cái, “Ở trong lòng anh, em chính là người tốt nhất.”
Hàn Tri Dao thuận tay ôm eo Lê Tử Ngôn, trong mắt chứa đầy nụ cười, “Vậy, anh có đồng ý gả cho em không?”

“Tại sao không phải em gả cho anh?”
“Nếu anh đồng ý thì đương nhiên em cũng sẽ đồng ý.” Hàn Tri Dao cười rất có sức sống và sức hút của thiếu niên, hắn nhìn Lê Tử Ngôn đỏ mặt nhướng mày.
“Em đang cầu hôn anh à?”
Hàn Tri Dao lắc đầu buông Lê Tử Ngôn ra, quỳ một gối xuống đất trước ánh mắt khiếp sợ của Lê Tử Ngôn lấy ra một chiếc nhẫn, Lê Tử Hàn ở phía sau đúng lúc đưa lên một bó hoa tươi, sau đó đi sang chỗ khác.
“Đây mới là cầu hôn, anh ơi, Tử Ngôn, yêu anh bảy năm, cho tới bây giờ em chưa từng nghĩ ngày này sẽ thành sự thật, giống như đang nằm mơ vậy.

Được yêu anh trong mười thế giới có lẽ đã rất hài lòng rồi.

Nhưng bảy năm trong mười thế giới không bao giờ là đủ, em muốn phần đời còn lại của em luôn được đồng hành với anh, anh có đồng ý không?”
Nói xong cố gắng không căng thẳng nhưng mắt Hàn Tri Dao vẫn đỏ hoe, giọng nói cũng run rẩy.
Hắn kinh nhạc nhìn Lê Tử Ngôn lắc đầu, trong lòng hơi khựng lại, một giây sau lại tràn đầy chua xót.
Lê Tử Ngôn không kéo Hàn Tri Dao đứng lên mà ngồi xổm trước mặt Hàn Tri Dao, ôm lấy cổ Hàn Tri Dao dâng môi mình lên, “Không chỉ là đời này, mà kiếp sau kiếp sau nữa, em đều phải ở bên anh.”
“Ừm, đời đời kiếp kiếp đều ở bên nhau…”
Những lời còn lại biến mất giữa nụ hôn, hai người ôm nhau, xung quanh là tiếng cổ vũ của gia đình và bạn cùng lớp.
Hàn Tri Dao và Lê Tử Ngôn cùng nở nụ cười hạnh phúc, mắt cũng đẫm nước mắt.
Em và anh, không chỉ đời này mà đời đời kiếp kiếp không thể chia xa.
HOÀN CHÍNH VĂN.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.