Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 22: Câu Dẫn Lớp Trưởng Cao Lãnh 22


Đọc truyện Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh – Chương 22: Câu Dẫn Lớp Trưởng Cao Lãnh 22


Cha mẹ Hàn Thạc ngồi trong xe, không dấu vết nhìn nhau.

Ba Hàn nháy mắt với mẹ Hàn, sau đó tiếp tục lái xe, mẹ Hàn hiểu ý, quay đầu lại nhìn Hàn Thạc đang ngồi ngắm cảnh ngoài cửa sổ, chuẩn bị một chút, sau đó mở miệng:
“Con trai, đang suy nghĩ gì vậy, mẹ thấy con mấy ngày nay ngoại trừ học tập ra, không phải ngẩn người, thì là xem điện thoại, cũng không nói chuyện với mẹ.”
“Xin lỗi, mẹ, con chỉ đang suy nghĩ lung tung.”
“Là suy nghĩ lung tung hay là nghĩ về bạn gái của con?”
Mẹ Hàn nói đùa, không có ý trách móc gì, bà nhìn Hàn Thạc với vẻ mặt trêu chọc, dù sao bà chưa từng thấy con trai của mình cũng có ngày như vậy.
“Con là con của chúng ta, tính tình con như thế nào, ba mẹ không hiểu sao? Yên tâm đi, ba mẹ không phải muốn chia rẽ đôi uyên ương, miễn là cùng nhau tiến bộ, không ảnh hưởng đến việc học, kì thi đại học bây giờ rất quan trọng, mẹ và ba con sẽ không có ý kiến.”
Hàn Thạc vốn cũng không muốn phủ nhận, thấy mẹ mình thật sự nghiêm túc nói những lời này với hắn, biểu tình trên mặt cũng ôn hoà đi rất nhiều.

Hắn suy tư một hồi, nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, không nhìn thẳng vào ánh mắt của mẹ mình, chỉ là tai có chút đỏ.
“Không phải bạn gái.”
“Ồ, phải không?”

“Con chưa theo đuổi được à? Vậy cứ từ từ, chờ sau khi kỳ thi đại học kết thúc rồi nói với người ta, con có thể giữ vững thành tích của mình, đừng có mà làm ảnh hưởng đến con nhà người ta.”
“…”
Hàn Thạc nhất thời không nói nên lời, nhớ tới người bạn cùng bàn mỗi ngày đều nghiêm túc học tập.

Bộ dáng nỗ lực vươn lên, trong lòng liền mềm nhũn, hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, trước cổng xuất hiện một bóng dáng quen thuộc, khóe miệng Hàn Thạc hơi nhếch lên:
“Bạn trai tương lai của con học rất giỏi.”
Nói xong câu này, bọn họ cũng đến cổng trường.

Hàn Thạc mở cửa, chào hỏi hai vị phụ huynh đang ngây người, cũng không lập tức đi vào trường mà đuổi theo bóng dáng mảnh khảnh kia.
Bước đi của Hàn Thạc rất lớn, con đường lại vắng vẻ.

Hắn gọi một tiếng Lê Tử Ngôn, đối phương liền dừng bước, quay người lại, lộ ra một nụ cười, cùng hắn kề vai đi về phía trước.
Hai nam sinh đều mặc đồng phục học sinh màu lam phổ biến, nhưng dung mạo xuất sắc cùng khí chất nổi bật đặc biệt gây chú ý.
Hơn nữa danh tiếng của bọn họ ở trong trường, trên đường bạn học đi ngang qua liên tục nhìn bọn họ.
Lê Tử Ngôn cầm balo trên tay đeo lên vai, tay tự nhiên thả xuống hai bên người, cậu vẫn đi về phía trước, ánh mắt lại len lén liếc nhìn người bên cạnh.
Khoảng cách giữa hai người càng ngày càng gần, bàn tay đặt bên người trong quá trình di chuyển chậm rãi đụng vào nhau, thỉnh thoảng chạm vào cọ xát, giống như bị điện giật làm trong lòng run lên, nhưng hai người không ai nắm tay nhau, mà cứ để tùy ý như vậy,hưởng thụ cảm giác vô tình đụng chạm theo từng bước chân.
Càng về cuối học kỳ, nhiệt độ càng giảm, người dân sống trong thành phố này đã thay quần áo mùa đông ấm áp, Hàn Thạc và những người khác tất nhiên cũng không ngoại lệ.

Khi thời tiết ngày càng lạnh, sinh nhật của Hàn Thạc và Lê Tử Ngôn cũng đang dần đến gần.

Trùng hợp là ngày sinh nhật của hai người rất gần nhau, một người vào tháng 11, một người vào tháng 1.
Trong phòng ngủ chỉ có một mình Lê Tử Ngôn, cậu đi đến tủ quần áo của mình, lấy đồ bên trong ra, nhẹ nhàng ngửi một chút, trên đó tràn ngập mùi hương của cậu, nhưng trong đó lại xen lẫn một ít hương bạc hà nhàn nhạt không thuộc về cậu.
Đây là món quà sinh nhật Hàn Thạc tặng cậu, một cái áo hoodie màu trắng sữa.

Lê Tử Ngôn bị hành động của mình làm cho kinh hãi, ánh mắt thâm trầm nhìn cái áo trong lòng mình, vẻ mặt có chút phức tạp và cứng ngắc, tai cậu ửng đỏ, thầm mắng mình một tiếng, ôm quần áo đi tới bên giường, cởi áo len mỏng trên người ra, chuẩn bị thay áo mới này vào.
Cậu đưa lưng về phía cửa phòng, cũng không chú ý tới tiếng đóng mở cửa nho nhỏ.
Tấm lưng trắng như tuyết, vòng eo thon nhỏ, còn có hai cái xương sườn hoàn toàn lộ ra trước mắt người mới vào.
Lúc trước, Lê Tử Ngôn có dùng lợi thế của mình để giành được hảo cảm của bạn học và bạn cùng phòng, nhưng sau này cậu rất ít khi làm như vậy.

Thứ nhất, cậu chỉ muốn xoa dịu quan hệ với bọn họ, thứ hai là cậu không có loại sở thích hở hang này nọ.
Sắp xếp quần áo theo từng loại, Lê Tử Ngôn vươn cánh tay mặc vào, đem vẻ đẹp của xương bướm trắng nõn hoàn toàn che khuất, sau đó quay đầu lại, đụng phải ánh mắt u ám của Hàn Thạc đang đứng đó.
Trên mặt mang theo một nụ cười ngọt ngào mà chính bản thân cậu cũng không chú ý tới, sắc mặt còn ửng đỏ, tóc bởi vì mới thay quần áo mà hơi vểnh lên, phối hợp chiếc hoodie màu trắng sữa, càng tăng thêm sự ngây thơ và đáng yêu của cậu.
Có lẽ là bởi vì đột nhiên nhìn thấy Hàn Thạc, cậu hít một hơi, lui về phía sau một bước, hai tay vân vê vạt áo, giống như một bé thỏ trắng đột nhiên gặp phải thú dữ.
Hàn Thạc đứng đối diện cậu, bị động tác của cậu làm cho vui vẻ, nếu trên đầu Lê Tử Ngôn có thêm hai cái lỗ tai, phỏng chừng lúc này đều đã dựng đứng lên.
Hắn nhìn Lê Tử Ngôn, dịu dàng trong mắt muốn tràn ra ngoài, chậm rãi bước về phía trước, do dự một chút, đặt tay lên đầu Lê Tử Ngôn, vuốt lại mái tóc bông xù của cậu.

Đối phương cứ như vậy ngẩng đầu nhìn hắn, như là được vuốt lông rất thoải mái, giống như một bé vật nuôi gặp được chủ nhân, ngọt ngào làm nũng, đầu nhẹ nhàng cọ hai cái, một đường theo lòng bàn tay ngứa đến tận đáy lòng.
Lê Tử Ngôn chưa bao giờ lộ ra biểu hiện này với người khác, Hàn Thạc tin chắc việc này, hắn có thể cảm giác được Lê Tử Ngôn đối với hắn rất đặc biệt.

Cũng có thể cảm giác được Lê Tử Ngôn ở trước mặt hắn luôn thoải mái lộ ra tính cách thật của mình.

Làn da của Lê Tử Ngôn vốn trắng nõn, chiếc áo màu trắng sữa này càng làm nổi bật thêm làn da cậu, như một miếng bánh sữa vừa mới ra lò, mềm mềm làm cho người ta muốn cắn một miếng, khiến Hàn Thạc nhớ tới hình ảnh vừa nhìn thấy, hầu kết hắn giật giật, bước về phía trước, khoảng cách giữa hai người có thể nói là gần trong gang tấc.
Khoảng cách càng gần, hương thơm trên người Lê Tử Ngôn cũng càng lúc càng rõ ràng, mùi trà và hoa đặc trưng hoà quyện với mùi bạc hà thuộc về hắn ở trên áo, tựa như đối phương đã nhiễm phải mùi vị của mình.
Tất cả đều kích thích lý trí Hàn Thạc, hắn đưa tay nắm cổ tay Lê Tử Ngôn, giọng nói lại có chút khàn khàn:
“Rất đẹp, sinh nhật vui vẻ.


“Cám ơn món quà sinh nhật của cậu, tớ rất thích.”
Lê Tử Ngôn cười rạng rỡ, khuôn mặt cùng ánh mắt đều lộ ra sự ngượng ngùng.
Hai người một người nhìn xuống, một người nhìn lên, ánh mắt dính chặt nhau, không khí nóng lên, nhưng Hàn Thạc lại cứng rắn kiềm chế khát vọng muốn hôn lên đôi môi ẩm ướt kia, chỉ gắt gao nhìn chằm chằm hai mắt Lê Tử Ngôn, không chút che giấu dục vọng của mình đối với cậu.
Lê Tử Ngôn ở cổ Hàn Thạc nhìn xuống, thấy chiếc áo hoodie màu đen trên người hắn, họa tiết trên đó giống như trên người cậu, cậu bước đến phía trước một bước, hai tay ôm lấy eo Hàn Thạc, vùi đầu vào cổ đối phương:
“Lớp trưởng, sinh nhật năm sau…cậu vẫn sẽ tiếp tục ở với tớ chứ? “
“Có, mỗi năm đều sẽ.”.


Sử dụng phím mũi tên (hoặc A/D) để LÙI/SANG chương.