Đọc truyện Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh – Chương 216: Leo Lên Làm Boss Thời Mạt Thế 23
Vương Thành đưa Lê Tử Ngôn tới đây đơn giản là muốn xác nhận lại suy đoán của gã với thuận tiện thử Hàn Lâm Hạ.
Dựa theo sự hiểu biết và quan sát của gã với Hàn Lâm Hạ thì Hàn Lâm Hạ không phải là người sẽ trầm mê vào sắc đẹp, cho nên mặc dù quan hệ giữa hai người này mập mờ không rõ ràng gã cũng không cho rằng Lê Tử Ngôn chính là người yêu nhỏ Hàn Lâm Hạ đang bao nuôi.
Chẳng qua trông Lê Tử Ngôn quá hướng nội, ở trước mặt Vương Thành cư xử như một người bình thường, thậm chí thỉnh thoảng trong ánh mắt và hành động của cậu cũng có thể thấy được sự căng thẳng và sợ hãi, điều này làm cho Vương Thành nghi ngờ có phải mình đã đoán sai rồi hay không.
“Ông chủ, ngài thấy Lê Tử Ngôn này có gì không ổn không?”
Ngón tay Vương Thành gõ lên bàn, nghĩ đến cuộc nói chuyện vừa rồi với Lê Tử Ngôn, lắc đầu, “Không thấy, không biết là cậu ta giấu quá kỹ hay là tôi nhìn nhầm.”
Lê Tử Ngôn và Hàn Lâm Hạ đều giỏi ở việc có thể kìm nén cảm xúc thật của mình nên rất khó để đối phương nhìn ra lòng mình, chỉ có vừa rồi lúc Vương Thành nhắc đến chuyện nhiệm vụ thì Lê Tử Ngôn mới lộ ra một ít cảm xúc khẩn trương và sợ hãi.
“Vậy tôi thả cậu ta về?”
“Không cần.”
Vương Thành mỉm cười khoát tay, “Tới cũng tới rồi, không thể để cậu ta đi dễ vậy được, người càng thông minh thì suy nghĩ càng sâu, nếu để Hàn Lâm Hạ biết Lê Tử Ngôn ở chỗ tôi một đêm không về thì cậu đoán xem hắn còn tin Lê Tử Ngôn nữa hay không?”
“Ông chủ là muốn?”
“Tôi đã muốn gϊếŧ hắn từ lâu chẳng qua chưa có cơ hội, chi bằng thừa dịp lúc này gây lục đục nội bộ bên đó.” Vương Thành dụi tắt điếu thuốc rồi từ ghế sô pha đứng lên, đây cũng là lý do gã chọn bắt đầu từ Lê Tử Ngôn.
Một là vì muốn xác minh Lê Tử Ngôn có dị năng hay không, hai là để xem Lê Tử Ngôn có quan hệ như thế nào.
Hơn nữa Lê Tử Ngôn là một người bình thường gia nhập giữa chừng nên sẽ xuống tay dễ hơn so với Bạch Kính Triết và Trần Khoáng Viễn.
Cố vấn gật đầu khen ngợi Vương Thành, nhưng hai người hoàn toàn không biết Lê Tử Ngôn đang bị bọn họ giam giữ trong phòng đã bắt đầu truyền tin cho Hàn Lâm Hạ.
Lúc Lê Tử Ngôn bị đưa đến trước mặt Vương Thành đã bị lục soát người lấy hết vũ khí, chẳng qua đám người này sẽ không bao giờ ngờ tới cậu có dị năng không gian, và cũng không thể thấy được những thứ cậu mang theo bên người.
007 rà quét xung quanh rồi báo toàn bộ địa hình và thông tin người canh gác cho Lê Tử Ngôn, sau đó gửi qua bên Hàn Lâm Hạ, lần này bọn họ sẽ thật sự ra tay.
[Ký chủ, vì sao muốn chủ động tấn công, không phải ngài không muốn gϊếŧ người sao?]
007 hơi khó hiểu, nó biết trong lòng ký chủ nhà mình có nguyên tắc và công lý, cho dù là hôm đó gϊếŧ tang thi cũng khiến cậu dằn vặt thời gian lâu, sao đột nhiên lại thay đổi.
Lê Tử Ngôn trầm mặc gõ văn bản gửi qua rồi lên giường ngồi.
“Có một câu nói là người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, ta sẽ xử người.
Ngay từ đầu Vương Thành đã không có ý định cho anh ấy ở lại, nếu như không phải anh ấy đủ mạnh với lại còn có mi cung cấp thông tin thì có lẽ đã sớm chết trong miệng tang thi rồi.”
Lê Tử Ngôn nắm chặt tay, giọng nói hơi trầm thấp, “Huống chi gã cũng sẽ không giữ anh ấy và chúng ta lâu nữa, lần này gã đưa ta tới đây chính là một lời cảnh cáo, nếu như giữa ta và anh ấy có gì đó thì như thế anh ấy sẽ có điểm yếu, không dám tạo phản.
Nếu chúng ta không có mối quan hệ nào khác thì anh ấy vẫn có thể bảo vệ ta, tình hình bây giờ rất khó khăn, gã định gây tan rã nội bộ.”
Màn hình 007 nhấp nháy không nói gì, nhưng bên trong hệ thống lại có chút phức tạp.
Rõ ràng nó đã đi theo Lê Tử Ngôn được chín thế giới nhưng vẫn không thể hiểu hết được suy nghĩ của con người.
“Hơn nữa mi cho rằng anh ấy chỉ muốn bảo vệ bản thân thôi sao?”
Lê Tử Ngôn cười khẽ một tiếng, sau mạt thế, những người biết đến Hàn Lâm Hạ đều cho rằng hắn là một người cực kỳ tàn nhẫn, mất đi bản tính quân nhân, sự thật đúng là không sai lắm nhưng chính nghĩa trong lòng Hàn Lâm Hạ vẫn chưa biến mất.
“Căn cứ này sớm muộn gì cũng sẽ tan rã, nếu anh ấy không ra tay thì một ngày nào đó cũng sẽ sụp đổ.
Năng lực khác biệt sẽ phân chia thành các tầng lớp, như lúc ta gặp bọn họ lần đầu, ta chỉ là người bình thường trói gà không chặt mặc người chém gϊếŧ.
Vương Thành chèn ép các đội, cả người thường cũng không tha, vì sao người càng ngày càng ít? Mi nghĩ gã ăn cái gì? Hiện tại anh ấy là quân nhân, anh ấy có đa nghi tàn nhẫn như thế nào thì cũng không làm loại chuyện này.
Phải tẩy sạch toàn bộ căn cứ thì mới có cơ hội cho nhiều người sống sót.”
[Tôi hiểu rồi.] 007 đáp một tiếng, trong âm thanh điện tử giống như có rất nhiều cảm xúc khó hiểu, nó vụt sáng rồi trở lại thức hải sửa lại những mã cảm xúc đang hỗn loạn.
Những chiếc hộp tình cảm được phong ấn nhiều lớp không ngừng chấn động, phía trên đều là con dấu và mã phong ấn, 007 bay qua khẽ chạm trên đó, hộp tình cảm từ từ bình tĩnh nhưng ký ức từ các khe nứt truyền ra ngoài.
007 nhìn một lúc rồi không quan tâm.
Bên kia Hàn Lâm Hạ nhận được tin Lê Tử Ngôn gửi tới, còn chi tiết hơn so với bọn họ tưởng tượng, cũng càng thêm chính xác.
Nhìn thoáng qua mấy chữ cuối tin nhắn, Hàn Lâm Hạ nhắm mắt lại kìm nén dao động trong lòng và tơ máu trong mắt.
“Tập hợp các anh em, nửa tiếng sau chuẩn bị xuất phát.”
“Rõ!”
Vương Thành tự cho là sẽ cảnh cáo được Hàn Lâm Hạ, nhưng gã lại không ngờ tới Lê Tử Ngôn đã sớm chuẩn bị, cũng sẽ không nghĩ tới Hàn Lâm Hạ sẽ lựa chọn tấn công vào buổi tối hôm đó.
So với việc chiến đấu chính diện với lũ tang thi thì nhiệm vụ ẩn núp này càng gian nan hơn, nhưng lại là sở trường của bộ đội đặc chủng.
Kinh nghiệm mấy năm của bọn họ sẽ được phát huy mạnh nhất vào đêm nay, từng người một mang theo vẻ mặt nghiêm túc đi theo đằng sau Hàn Lâm Hạ.
Để tránh gây chú ý, bọn họ chỉ lái xe một đoạn đường ngắn, cũng may đám người này cũng không cảnh giác nên không hề phát hiện bóng người đi qua.
Trong căn cứ để tránh hấp dẫn tang thi nên buổi tối không bật đèn càng thuận lợi cho bọn họ, Hàn Lâm Hạ và hai người Trần Bạch như đi trên mặt đất bằng phẳng chỉ để lại tiếng gió thổi lá cây.
Lê Tử Ngôn ngồi trên giường, lập tức mở hai mắt ra, từ trong không gian lấy ra súng ống rồi canh giữ bên cửa sổ.
Có lẽ Vương Thành quá tự tin, cũng có thể là vì những người này xa hoa dâm dật quen rồi nên canh giữ trong căn cứ cũng không nghiêm ngặt, chỉ có ở gần phòng Vương Thành mới có dị năng giả canh giữ.
Trần Khoáng Viễn kéo xác người trong tay rồi vẫy tay về phía sau, các đội viên đi theo lẻn vào bên trong.
[Ký chủ, Hàn Lâm Hạ đã dẫn đội viên vào.]
“007, giúp ta cắt hết nguồn điện và thiết bị giám sát.”
[Được.].