Bạn đang đọc Xuyên Nhanh Boss Phản Diện Lại Hắc Hóa Sao – Chương 76: Công Chúa Và Kiếm Tu 14
Yến tiệc đúng giờ tổ chức.
Đám tu sĩ nhân tộc tuy không thích thân phận nam sủng này nhưng pháp khí bản mệnh của bọn họ vẫn còn nằm trong tay Vân Thanh Thanh nên cũng không dám quá mức lỗ mãng.
Vậy nên không ai dám tùy tiện xuyên một thân xiêm y đến, từng người ăn mặc đơn giản một phen.
Chỉ có một người mặc y phục dự tiệc, chính là nam tu Ma tộc vẫn luôn tìm cơ hội quyến rũ Vân Thanh Thanh.
Chỉ thấy hắn mặc một thân khải giáp đen của Ma tộc, khải giáp này không có tay áo, để lộ cánh tay cơ bắp cường tráng của hắn ra ngoài.
Vân Thanh Thanh đã ở cổ đại không ít năm, hôm nay đột nhiên nhìn thấy có người mặc áo không tay, hơn nữa còn là một mãnh nam cơ bắp, nhất thời cảm thấy thập phần cay mắt.
Hết lần này tới lần khác nam tu Ma tộc kia còn thích đến bên cạnh Vân Thanh Thanh, hắn bưng chén rượu, hết chén lại một chén khác kính rượu cô, Vân Thanh Thanh không chịu uống, hắn liền ra sức rót cho mình.
Mắt thấy đối phương tràn đầy thành ý, Vân Thanh Thanh thật sự băn khoăn, liền thuận miệng uống nửa chén.
Chỉ là nửa chén xuống bụng, Vân Thanh Thanh liền cảm thấy cả người nóng lên, trên mặt cũng nổi lên một tầng ửng đỏ nhàn nhạt, đôi mắt khi nhìn người đặc biệt mê ly, giống như phủ một tầng sương mù.
Các nam tu ngồi đây thấy Vân Thanh Thanh biến hóa, bọn họ đột nhiên phát hiện, kỳ thật công chúa Yêu tộc rất đẹp.
Khác với những nữ tu Nhân tộc, nữ nhân Yêu tộc mỗi một người đều có phong tình riêng, đặc biệt là Vân Thanh Thanh, bởi vì cô là hỗn huyết, trên người cô vừa có ngây thơ đơn thuần của Thỏ tộc, giơ tay nhấc chân lại có mị thái tự nhiên thuộc về Hồ tộc.
Dùng cách nói ở hiện đại, khí chất cả người cô vừa thuần khiết vừa gợi cảm.
Đám nam tu nhìn cô chằm chằm, có một tu sĩ nhân tộc có tiếng cũng to gan đến kính rượu.
Vân Thanh Thanh tự biết tửu lực không tốt, không dám tiếp tục uống nữa.
Kỳ Dương lo lắng ngồi phía dưới, nhìn đám người quây quần bên Vân Thanh Thanh quyến rũ, nội tâm lo lắng không thôi.
Không được, sư huynh nếu không ra quản nàng, Vân Thanh Thanh sẽ bị người khác câu mất.
Hôm nay lúc hắn ra cửa đã đặc biệt nói việc này cho Bạch Triệt, không biết tối nay huynh ấy có tới không.
Haizz.
Kỳ Dương thở dài xong, lại cúi đầu buồn bực uống một ngụm rượu.
Đúng lúc này, chỉ nghe một tiếng rầm, cửa phòng yến hội bị người phá vỡ.
Vân Thanh Thanh trên mặt vui vẻ, bỗng nhiên từ trên ghế đứng lên.
Bạch Triệt rốt cục……!Bị cô ép ra ngoài rồi sao?
Vân Thanh Thanh vội vàng thò đầu ra, nhìn về phía ngoài cửa.
“Thanh Thanh!”
Một giọng nói bén nhọn vang lên, ngữ điệu uyển chuyển kia tràn ngập ủy khuất, giống như là oán phụ bị người vứt bỏ.
Nghe được thanh âm này, Vân Thanh Thanh biến sắc, toàn thân mềm nhũn, người tới cửa nhanh chóng chạy về phía cô, nhào tới mãnh liệt khiến cô ngã xuống đất.
“Đồ Sơn Nhan! Ngươi mau tránh ra cho ta?!”
Bất thình lình bị Đồ Sơn Nhan làm ngã nhào trên đất, Vân Thanh Thanh thẹn quá hóa giận, lạnh mặt đẩy hắn ra.
Đồ Sơn Nhan bị Vân Thanh Thanh không chút lưu tình đẩy ra cũng không tức giận, ngược lại dùng ánh mắt ẩn tình kia tiếp tục nhìn cô: “Người quên mất ta sao? Tại sao tổ chức tiệc rượu lại không gọi ta đến?
Trên người hắn có một cỗ mị hương nồng đậm, Vân Thanh Thanh hít một hơi, đột nhiên cảm thấy một trận đầu váng mắt hoa.
Uy lực của nam hồ ly tinh quả nhiên không thể khinh thường.
Vân Thanh Thanh cố gắng lấy lại bình tĩnh, lúc này mới dần dần trấn tĩnh lại, cô lạnh lùng nói với hắn: “Ngươi là Vương tử hoà thân của Yêu tộc, về tình về lý, không nên tham gia yến hội.
Huống chi lấy thân phận hiện giờ của ngươi, ngươi hẳn là phải cùng ta tránh hiềm nghi mới đúng.”
Tránh hiềm nghi?
Đồ Sơn Nhan biết Vân Thanh Thanh là có ý gì, đơn giản là bởi vì hắn sắp cùng nữ ma vương kết hôn.
Thế nhưng, Vân Thanh Thanh thật sự là vì tránh hiềm nghi sao?
Ánh mắt Đồ Sơn Nhan xẹt qua một đạo ám quang, chỉ sợ nàng là vì Bạch Triệt mới đúng?
“Đây là trước mặt công chúng, hàng trăm cặp mắt đổ vào, tránh hiềm nghi cái gì?” Đồ Sơn Nhan từ dưới đất bò dậy, bỗng nhiên cắn môi, giả vờ kinh ngạc nói, “Chẳng lẽ, người đối với ta……”
Có ý đồ không an phận?
“Ngươi đừng có ăn nói linh tinh!” Vân Thanh Thanh trừng mắt hắn một cái, cô đối với Đồ Sơn Nhan tâm tư gì cũng không có, chỉ mong hắn thu hồi mấy cái chiêu trò lớn nhỏ, an phận làm Vương tử hoà thân của hắn, đại diện cho Yêu tộc gả cho nữ ma vương.
Đáng tiếc, con hồ ly này đầy bụng đều là tâm địa xấu xa, không chỉ âm thầm hạ độc thủ với Bạch Triệt, còn dám chủ động tới cửa gây sự.
“Điện hạ, người căng thẳng cái gì? Ta chỉ muốn nói người đối với ta hổ thẹn mà thôi.” Đồ Sơn Nhan mím môi cười, vươn tay về phía Vân Thanh Thanh đang ngồi trên mặt đất, “Điện hạ, ta đỡ người đứng lên.”
Tránh tay hắn duỗi tới, Vân Thanh Thanh hai tay chống đất, tự mình chậm rãi đứng lên.
Kết quả cô vừa mới đứng lên, Đồ Sơn Nhan Ai da kêu một tiếng, lại nhào về phía cô.
Con hồ ly này hôm nay thật là không muốn dừng lại mà!
Vân Thanh Thanh thoáng né qua một bên, muốn tránh khỏi hắn, nhưng tu vi của Đồ Sơn Nhan cao hơn, hắn một lòng một dạ muốn nhào vào cô, Vân Thanh Thanh hoàn toàn tránh không thoát.
Kết quả, Vân Thanh Thanh lại bị hắn ôm nửa bên vai.
Đồ Sơn Nhan giống như một con bạch tuộc, hai tay ôm lấy cổ cô, gắt gao treo ở trên người cô.
“Đồ Sơn Nhan! Ngươi đủ chưa……” Vân Thanh Thanh cau mày, giận dữ nói.
Giữa lúc hai người lằng nhà lằng nhằng, khóe mắt Vân Thanh Thanh giật một cái, đột nhiên thoáng nhìn thấy một bóng người màu trắng phía ngoài cửa, hô hấp cô hơi ngưng lại, cả người đều ngây ngẩn.
“Bạch Triệt!”
“Sư huynh!”
Cùng Vân Thanh Thanh đồng thời mở miệng, là Kỳ Dương đang ngồi một bên buồn bực uống rượu.
“Sư huynh sao huynh lại tới đây? Kỳ Dương ném ly rượu sang bên cạnh, đứng dậy nghênh đón Bạch Triệt ngoài cửa.
Bạch Triệt áo trắng phiêu phiêu, mặt không đổi sắc đi vào phòng yến hội.
Hắn không trả lời câu hỏi của Kỳ Dương, chỉ ngẩng đầu lên, dùng đôi mắt đặc biệt âm trầm nhìn về phía Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh đang sững sờ bị ánh mắt của Bạch Triệt nhìn đến cả người phát lạnh, cô dùng sức đẩy Đồ Sơn Nhan, muốn đem con bạch tuộc này ném xuống.
Nhưng Đồ Sơn Nhan lại sống chết không chịu buông tay, ngược lại còn khiêu khích nhìn về phía Bạch Triệt, khiến cho Vân Thanh Thanh nghiêm trọng hoài nghi Đồ Sơn Nhan lại muốn làm chuyện gì đó.
Đang lúc Vân Thanh Thanh muốn mở miệng giải thích, bước chân Bạch Triệt nặng nề đi tới trước hai người.
Sau đó, hắn dùng giọng điệu không cho phép cự tuyệt nói với Đồ Sơn Nhan: Buông tay.”
Giọng hắn giống như gió lạnh ở cực bắc, thổi đến màng nhĩ người nghe một trận đau đớn.
“Ta không buông, ngươi có thể làm gì?” Đồ Sơn Nhan trừng mắt nhìn hắn, Vân Thanh Thanh vốn là của hắn, dựa vào cái gì hắn phải nhường nàng cho người khác.
Bạch Triệt vẫn là thần sắc lạnh như băng kia, Đồ Sơn Nhan thấy hắn không thể làm gì cả, liền cười khẽ.
Mà Vân Thanh Thanh bị Đồ Sơn Nhan ôm, tim lại đập như nổi trống, cả người đều khẩn trương lên, bởi vì cô phát hiện khóe mắt hắn có chút đỏ.
Đây là dấu hiệu nhân vật phản diện sắp nổi giận……
“Thật sự không buông?” Bạch Triệt lại nhàn nhạt hỏi một câu.
Lời nói của hắn tuy nói nhẹ nhàng, nhưng ngữ điệu lại thập phần bình ổn, nhưng Vân Thanh Thanh từ trong thanh âm này nghe ra ý tứ nguy hiểm.
Đáng tiếc, Đồ Sơn Nhan tiểu hồ ly thích tìm đường chết này lại không nghe ra.
Đồ Sơn Nhan khóe miệng nhếch lên, còn muốn tiếp tục cùng Bạch Triệt tranh cãi vài câu, mà lúc này, lông mày Bạch Triệt đột nhiên nhướng lên, tay áo không gió tự bay, một đạo kiếm màu lam băng từ cổ tay áo cấp tốc bay ra.
“Ngươi!”
Kiếm khí của Bạch Triệt mang theo một cỗ khí thế bổ núi, ngay cả Kỳ Dương cách xa cũng bị cỗ kiếm khí này chấn động đến cả người run lên.
Kiếm khí thế như chẻ tre, không chút lưu tình hướng lên bụng Đồ Sơn Nhan đánh tới.
Đồ Sơn Nhan sợ tới mức hoa dung thất sắc, trong nháy mắt buông tay ôm trên cổ Vân Thanh Thanh ra, nhấc lên yêu lực toàn thân, nhảy ra sau thật xa.
Không nghĩ tới Bạch Triệt lại vì Vân Thanh Thanh mà hạ tử thủ!
Chỉ nghe “Ầm” một tiếng, đạo kiếm khí kia như kinh lôi bổ xuống mặt đất, cứng rắn đem sàn nhà yêu thuyền thượng cấp bổ ra một lỗ hổng.
Khói bụi dày đặc tản đi, mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn lỗ thủng lớn trên mặt đất, nửa ngày cũng chưa hoàn hồn lại.
Chiếc yêu thuyền này do Yêu vương luyện chế, thuật lại rằng có thể chống lại một kích toàn lực của người đứng đầu một giới.
Tuy nói sàn nhà bên trong này cũng không phải là bộ phận trọng yếu gì, chất liệu cũng không phải thượng đẳng nhất, nhưng Bạch Triệt mới vừa rồi tiện tay một kích, thế nhưng phá hủy kết cấu yêu thuyền, có thể thấy được tu vi thế nào.
Bọn họ trước kia đã nghe qua kiếm tu đánh nhau thập phần hung tàn, hôm nay cuối cùng cũng được tận mắt nhìn thấy.
Mọi người ngây ngẩn cả người một lát, tiếp theo lại nhỏ giọng, ríu rít thảo luận.
“Bạch Triệt làm sao khôi phục tu vi?”
“Hắn đã lấy lại được pháp khí bản mệnh!”
Mọi người đều biết, pháp khí bản mệnh của bọn họ đều ở trong tay Vân Thanh Thanh, Bạch Triệt có thể lấy lại pháp khí bản mệnh của mình, nhất định là chiếm được niềm vui của Vân Thanh Thanh, làm cho nàng cam tâm tình nguyện giao ra pháp khí bản mệnh.
Thế nhưng, bộ dáng bất cận nhân tình này của Bạch Triệt, rốt cuộc là làm sao có thể bắt được được tâm công chúa?
Mọi người thật sự nghĩ không ra, chỉ có thể đem nguyên nhân quy cho Vân Thanh Thanh, sớm biết công chúa Yêu tộc thích kiểu lãnh khốc vô tình, bọn họ hẳn là sớm nắm lấy cơ hội.
Thất sách thất sách.
Đám nam tu không khỏi cảm khái, nhất là nam tu Ma tộc kia, hắn hận không thể thay y phục ngay tại chỗ, cũng học Bạch Triệt mặc vào một thân áo trắng như vậy.
“Bạch Triệt, lá gan ngươi to thật…” Lúc này, Đồ Sơn Nhan đang trốn trong góc, sắc mặt sớm đã thê thảm không còn chút sắc.
Một kích khủng bố vừa rồi của Bạch Triệt, làm hắn sợ tới mức ba hồn không còn bảy phách.
Hắn vốn tưởng rằng Bạch Triệt chỉ là một hũ nút, không nghĩ tới lại dứt khoát lưu loát như vậy, nếu không phải hắn dày công tu luyện Độn thuật, hôm nay hắn đã bị Bạch Triệt bổ thành hai mảnh.
Nghe Đồ Sơn Nhan phẫn nộ lên án, Bạch Triệt ngay cả mí mắt cũng không thèm nâng lên một chút.
Hắn cứ như vậy rũ hai mắt, đứng trước mặt Vân Thanh Thanh không nhúc nhích.
Nhưng mà, không biết tại sao, hắn rõ ràng một câu cũng không nói nhiều, thậm chí cũng không có biểu tình gì, nhưng tất cả mọi người đều cảm giác được một cỗ cảm giác áp bách vô biên, khiến người ta toàn thân phát lạnh, không cách nào thở nổi.
Đồ Sơn Nhan là người đầu tiên phản ứng lại không thích hợp.
Hắn biết rõ nếu mình ở lại, ngay cả Vân Thanh Thanh cũng không bảo vệ được hắn.
Đến lúc đó hắn cũng không phải là Vương tử hoà thân mà là Tử quỷ hoà thân rồi.
Thấy bộ dạng Bạch Triệt giống như là lười để ý tới hắn, tròng mắt Đồ Sơn Nhan vừa chuyển, sau lưng dựa vào tường, lặng yên không một tiếng động nhanh chóng chạy trốn.
Đám nam tu thấy Đồ Sơn Nhan thế mà lại chuồn mất, nghĩ thầm thật đúng là con hồ ly chết tiệt, nháo xong việc liền đi, để lại một đống hỗn loạn cho chúng ta!
Không được, ở lại tiếp, bọn họ sẽ bị uy áp của Bạch Triệt đè chết.
Một gã nam tu vươn ra một chân, thử ở phụ cận Bạch Triệt thăm dò, đợi cho phát hiện Bạch Triệt không có phản ứng gì, hắn bỗng nhiên lộ ra vẻ kinh hỉ, lòng bàn chân như bôi dầu, trong nháy mắt từ phòng yến hội nhào ra ngoài.
Mọi người thấy có người dẫn đầu, lập tức học theo, một người chạy nhanh hơn một người, trong nháy mắt, toàn bộ phòng yến hội cũng chỉ còn lại ba người Vân Thanh Thanh, Bạch Triệt và Kỳ Dương.
Kỳ Dương nuốt nước miếng, dùng khẩu hình hướng Vân Thanh Thanh nói một câu “Tự cầu phúc”, hoàn toàn không để ý đến tình cảm ngắn ngủi bọn họ bồi dưỡng hơn một tháng qua, nhanh chóng lẻn ra ngoài, hoàn hảo giúp bọn họ đóng cửa.
“Tiệc rượu chơi vui chứ? Chờ sau khi mọi người rời đi, Bạch Triệt thong thả, từng bước tới gần Vân Thanh Thanh.
Vân Thanh Thanh từng bước lui về phía sau, thẳng đến khi lưng cô dựa vào tường, mới phát hiện mình đã không còn đường lui.
Bóng người Bạch Triệt bao phủ toàn thân cô, nhìn hai tròng mắt ẩn giấu bão táp của hắn, cô mở to đôi mắt tràn đầy hơi nước, cảm giác mình sắp bị hắn dọa khóc.
Mưu kế của cô phi thường hữu hiệu, Bạch Triệt quả nhiên chịu không nổi kích thích xuất hiện trước mắt cô…
Thế nhưng, đối mặt với hắn đang ở trạng thái điên cuồng, cô nên giải quyết thế nào đây?.