Đọc truyện Xuyên Ngược Tra Nam Chủ – Chương 19: Tiếp nhận anh ấy, bắt tay gây dựng sự nghiệp (2)
Bỏ ra khá nhiều tiền để thuê một vị tổng tài, không dừng lại ở đó Bạch Nhật Hy lại tiếp tục vung một số tiền lớn mà thuê về những sinh viên vừa tốt nghiệp ở những trường đại học lớn có tiếng với những tấm bằng cùng vị trí xếp hạng ở trường nằm trong top 10.
Những người mà Bạch Nhật Hy tuyển đều thực sự là những người có tài, có năng lực. Cùng với thành tích và năng lực thì bọn họ dư sức được tuyển vào một công ty lớn nằm trong bảng xếp hạng những công ty lớn nhất quốc gia hoặc những công ty lớn đang phát triển trong và ngoài nước nào đó để làm việc. Nhưng bọn họ đã không chọn đến những công ty lớn ấy mà chọn công ty của Bạch Nhật Hy, một công ty nói lớn không lớn, nói nhỏ thì cũng không nhỏ vì nơi cô đặt công ty chính chính là một toà cao ốc cao hơn mười tầng tại ngay trung tâm thành phố.
Bọn họ chọn làm việc ở công ty của Bạch Nhật Hy là vì, thứ nhất tiền lương của cô trả cho bọn họ cao gấp ba lần so với những công ty khác, kể cả những công ty lớn cũng không hề có mức lương cao đến như thế cho những sinh viên vừa ra trường.
Và điều thứ hai mới là điều thực sự hấp dẫn làm cho họ muốn làm việc cho một công ty mới mở như công ty của Bạch Nhật Hy là cô đã hứa hẹn với bọn họ rằng, những người vào giai đoạn này ứng tuyển thì sẽ được tuyển vào công ty với những chức vị mà sinh viên vừa ra trường không thể nào mà ngồi được.
Với những lợi ích từ công ty đưa ra đã thực sự hấp dẫn không ít những sinh viên vừa ra trường đến ứng tuyển. Nhưng cũng từ một nhóm người mới tốt nghiệp đông đúc đến ứng tuyển thì Bạch Nhật Hy chỉ lựa chọn ra được tầm hai mươi người tài giỏi và có tiềm năng thật sự để làm việc ở công ty.
Sau khi tiến hành ứng tuyển nhân viên đã hoàn thành. Trước khi những người được chọn ra về, Bạch Nhật Hy vẫn không quên dặn dò họ vài điều rồi sau đó cũng theo chân họ ra về.
Vừa ra đến cổng lớn công ty, Bạch Nhật Hy đã trông thấy từ xa có chiếc xe thể thao màu đỏ đang chạy từ xa đến và kế đó liền dừng hẳn trước mặt cô. Người từ bên trong xe bước ra vừa trông thấy Bạch Nhật Hy liền cười tít mắt bước đến ôm lấy cô.
“Thực nhớ em! Em đã ăn gì chưa? Nếu chưa anh đưa em đi ăn.”
“Diệp? Tại sao anh lại biết em ở đây mà đến tìm?” Bạch Nhật Hy yên vị trong vòng tay của đối phương ngước mặt lên nhìn người đang ôm mình với vẻ mặt ngạc nhiên.
“Mấy hôm nay em cứ chơi trò mất tích, làm cho anh nhớ em chết đi được. Em đừng quên anh là thiếu gia Nam Cung gia, anh muốn biết một người đang làm gì và ở đâu cũng đâu phải chuyện gì khó.” Nam Cung Diệp gục mặt trong hỗm cổ Bạch Nhật Hy nhẹ giọng thì thào như làm nũng.
“Haha, dạo gần đây đúng là em hơi bận nên không thể ở cạnh anh được. Đợi đến khi em giải quyết hết những công việc thì em sẽ đền bù cho anh.” Nói rồi Bạch Nhật Hy dùng ánh mắt nhu hoà cùng tươi cười nhìn người đang ôm cùng gục mặt vào cổ chính mình, cô lúc này cũng đưa tay ôm lấy tấm lưng rộng lớn của anh rồi tiếp tục nói: “Được rồi, người đi đường đang nhìn chúng ta kìa. Chúng ta đi thôi, em cũng đói rồi.”
“Họ nhìn cứ mặc kệ họ, em đói rồi thì chúng ta đi ăn thôi.” Lúc này Nam Cung Diệp mới buông Bạch Nhật Hy ra, rồi mở cửa xe cho cô tiến vào bên trong, sợ cô sẽ đụng đầu vào thành xe nên đưa tay che chắn lấy phần ấy để cô không bị va chạm.
Sau khi hai người lái xe rời đi, thì trùng hợp lúc ấy từ một góc đường cách đó không xa, Đỗ Minh Nguyệt ngồi ở ghế phó lái trên chiếc Mercedes đen dùng ánh mắt ngoan độc nhìn chằm chằm vào hướng xe của Nam Cung Diệp cùng Bạch Nhật Hy vừa rời đi, cô ta nghiến răng nghiến lợi, rít từng chữ qua kẽ răng hung ác gọi tên cô:“Bạch! Nhật! Hy!”
Trong lúc Đỗ Minh Nguyệt vẫn còn gắt gao nhìn chăm chăm vào một hướng với ánh mắt hung ác thì tiếng cửa xe mở vang lên làm cho cô ta như chợt bừng tỉnh vội vàng lấy lại dáng vẻ ban đầu.
Người bước vào xe ngồi vào vị trí lái là một người đàn ông vận vest đen lịch lãm, gương mặt điển trai, mái tóc được chải chuốt gọn gàng vào nếp, xung quanh người đàn ông như được bao phủ một loại khí chất cao quý khiến cho người ta cảm giác đó là một người lúc nào cũng cao cao tại thượng mà không bao giờ chạm vào được.
“Minh Nguyệt, có chuyện gì sao?”
“Không, không có gì đâu ạ. Chúng ta đi thôi anh Hạo Nhiên.” Đỗ Minh Nguyệt có chút lúng túng trả lời rồi vội vã thúc giục đối phương lái xe rời đi.